Chương 8

Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng phụ nữ vang lên giữa những tạp âm ồn ào: “Quyền ca? Em đây, A Mị đây. Anh có gì muốn dặn dò à?”

Lâm Triển Quyền nói: “A Mị, mấy ngày nữa rồi đặt đào mừng thọ sau. Tôi đang có hàng tốt đây.”

A Mị cười nói: “Em vừa đến tiệm vàng đặt trước hai cái lá, giờ đành bảo họ tạm ngưng lại vậy. Quyền ca nói là hàng tốt thì chắc chắn không cần phải nghi ngờ rồi. Em nghe người ta kể, ngày trước Hoa Mập biếu hổ tiên, chẳng lẽ Quyền ca định mừng thọ bác Trịnh bằng long tiên à?”

Lâm Triển Quyền cũng cười: “Lương Răng Vàng biếu ngưu tiên, Hoa Mập biếu hổ tiên, thằng nào cũng biếu ‘tiên’! Có điều tôi hiểu bác Trịnh nhất, người ta đều biếu tiên, tôi mừng thọ một con vịt non cho ông ấy hạ hỏa, thế là vừa khéo.”

A Mị hơi quở trách: “Quyền ca, thích gà thích vịt anh cứ hỏi em là có hết, cần gì ra ngoài mua, để người ta biết thì cười em thối mũi.”

Lâm Triển Quyền nói: “Bác Trịnh cao tuổi rồi nên kén chọn lắm, chơi vịt non cũng phải đòi vừa ngoan vừa xinh đẹp. Mấy con hàng chỗ cô còn chẳng đủ dùng, đừng mang hàng đẹp ra tặng người khác. Con hàng trên tay tôi phải nuôi thêm mấy ngày, tuần sau cô dẫn đi làm vài bộ quần áo đẹp để mặc lúc mừng thọ.”

A Mị cười: “Em biết rồi Quyền ca. Anh nói như kiểu hàng đẹp lắm ấy, đến lúc ấy nhớ cho em ngắm trước nhé.”

Lâm Triển Quyền cúp máy, quay về phòng khách đánh thức nhóc câm.

“Cứ ở tạm chỗ này mấy ngày, bình thường tôi sẽ ra ngoài làm việc, cậu đừng chạy lung tung.”

Nhóc câm thấy hắn chịu cho mình ở lại thì vui sướиɠ gật gật đầu, ngồi thẳng người lên không động đậy.

“Trong phòng bếp có đồ thì ăn, không có thì A Minh sẽ mua cho. Cậu cứ ngủ tạm ở sofa đi, lát nữa lấy cho cậu cái chăn. Nhớ kỹ, không được chạm vào những đồ đạc khác.”

Nhóc câm ngước mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn “ưm” một tiếng, cậu chỉ vào mình rồi khoát tay, ý bảo sẽ không nghịch linh tinh.

“Đi tắm trước đi rồi thay quần áo khác.” Lâm Triển Quyền lấy một chiếc khăn mặt trong tủ quần áo ra, đặt vào tay cậu: “Mấy ngày nữa sẽ có người mang cậu đi may quần áo mới.”

Nhóc câm ngoan ngoãn ôm khăn mặt vào phòng tắm, cậu cởϊ qυầи áo, loay hoay mở nước ấm.

Lâm Triển Quyền quét mắt nhìn, đặt một bộ quần áo ngủ trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng tắm.

Hắn xuống tầng, nói với A Minh và Diệu Tử đang đợi trong xe: “Đi thôi, đến hội quán.”

“Vâng, Quyền ca.”

Như Ý Phường của Báo Hào vô dụng không có nghĩa là các hội quán khác của Triều Nghĩa An cũng vô dụng. Vài ngày trước, hội quán Long Cổ của Hòa Hưng Thắng ở Truân Môn bị hội quán Lam Địa của Triều Nghĩa An xông vào khiêu chiến, hai bên hỗn chiến với nhau trên đường phố, chém gϊếŧ máu chảy thành sông. Hồng côn của Triều Nghĩa An xách đao đến tận Phiên Đông – cách hội quán Long Cổ nửa con phố để phóng hỏa. Tuy có cách vách hỗ trợ, hội quán Long Cổ miễn cưỡng áp đảo được người Triều Nghĩa An, thế nhưng tọa quán là A Hoành đã mất hết thể diện.

Diệu Tử nghe vậy thì tức đến phát cười: “Xung quanh hội quán đều bị chúng nó phóng hoả, A Hoành đúng là chả làm được cái đéo gì.”

Nhưng chỉ gần một ngày sau đó, người quản lý Truân Môn – lão Bỉnh đã chỉ đích danh Lâm Triển Quyền, muốn hắn phát biểu trong cuộc họp hàng tháng của Hòa Hưng Thắng.

“Này, Quyền Tử, cháu biết tính chú thẳng thắn rồi đấy, đừng trách chú nói chuyện khó nghe. Hôm nay với thân phận là trưởng bối, chú nhắc cháu mấy câu, không phải là muốn chỉ trích ai cả, dù gì cháu mới thay A Hưng được mấy tháng, nhất định cháu muốn làm vài chuyện tốt để cho Tiêu gia nhìn thấy. Nhưng thanh niên trai tráng thì rốt cuộc vẫn còn trẻ người non dạ lắm, đã là giang hồ thì không phải mỗi đánh nhau là đủ, còn phải để ý thể diện với tình cảm nữa. Cháu đã nhiều lần động thủ động cước trực tiếp với Triều Nghĩa An, vừa không nể tình vừa không nể mặt, chúng cũng sẽ không giữ thể diện cho bên ta, cuối cùng liên lụy đến tất cả mọi người đều không kiếm ăn được, cháu nói xem có đúng không?”

Lâm Triển Quyền cười: “Chú Bỉnh, Nguyên Lãng nổi tiếng nghèo đói rồi. Chú đừng trách cháu ăn như hổ đói, chú A Hưng để lại một đống người cần nuôi, cháu không kiếm cơm được thì đành phải đoạt bát cơm của người khác thôi.”

Long đầu Tiêu gia nghe ra mâu thuẫn giữa hai người, khoát tay thấp giọng nói: “Ồn ào cái gì? Làm cái nghề này chung quy cũng chỉ vì miếng cơm, ở đây cãi nhau còn không bằng ra ngoài kiếm thêm mấy đồng tiền.”

Sau khi nguyên quản lý của Nguyên Lãng là A Hưng chết, bên ngoài có Triều Nghĩa An, Triều Vĩnh Phúc chèn ép, bên trong thì có lão Bỉnh, Lôi Công không tán thành với Tiêu gia khi bổ nhiệm Lâm Triển Quyền tiếp nhận chức vụ, nói đi nói lại vẫn là muốn chia hội quán ra. Trong mắt người ngoài, Lâm Triển Quyền ban đầu là tránh, sau đó là nhẫn nhịn, sau đó nữa là kéo dài thời gian, cuối cùng là đánh, qua bao lâu mà khu Nguyên Lãng vẫn còn nguyên năm hội quán, không thiếu một phần đất nào, kiếm bộn so với trước kia. Từ đó về sau không ai nhắc đến chuyện phân chia địa bàn nữa. Người tinh mắt sẽ nhận ra Tiêu gia coi trọng Lâm Triển Quyền, đều đồn rằng chỉ cần hắn chịu đựng được một thời gian nữa là tiền đồ vô lượng.