A Hổ nghe vậy thì hơi bực, cả vùng bến cảng đều biết vợ chồng lão Đặng nhặt một tên câm đại lục về, ba bữa cháo trắng đổi được một lao động không lương, chiếm hời triệt để. Bây giờ người đó bị Lâm sinh mang đi, lại còn chịu một trận chửi bới, A Hổ thực sự thấy không nhẫn nhịn nổi.
Cậu ta mỉa mai: “Đúng đấy, nhóc câm chết rồi, hôm sau sẽ có ma đến bưng sandwich cho hai ông bà hả?”
A Hổ rất cường tráng, lại có tiếng ở hội quán, ông bà Đặng tuy không phục những không dám cãi lại. Cũng may A Minh lại hỏi chuyện khác, bầu không khí mới bớt khó xử.
“Nhóc câm có…tài sản gì khác không?”
Lão Đặng lắc đầu: “Lúc nó tới còn chẳng có quần áo, sao mà có tiền được! Vả lại, có tiền mà còn làm công ở đây sao?”
A Minh nghe vậy thì nhíu mày: “….Ngọc trai đá quý linh tinh, có lẽ nào là do cậu nhóc mang từ đại lục tới?”
Bà Đặng vội đáp: “Không thể nào, lúc ấy là Đại Nhãn với lão Cao cùng kéo nó vào bờ, thật sự không có gì trên người cả. Minh ca, nếu không tin…nếu không tin thì cứ hỏi lão Cao.”
A Minh nghe xong, nói với mọi người: “Được, tôi hiểu rồi, vậy thôi.”
Anh ta đi vào góc tối trong quán, gọi lão Đặng vào rồi thả một xấp tiền vào tay ông ta: “Lâm sinh không muốn những người khác biết chuyện hôm nay. Có người hỏi thì cứ nói rằng nhóc câm tìm được người thân rồi, không làm công ở quán nữa.”
“Vâng…vâng.” Lão Đặng cẩn thận nhận lấy xấp tiền, nghe A Minh lạnh lùng nói: “Nhớ đừng kể lung tung, giữ cái mồm cho cẩn thận.”
Ở cách đó hơn 10 cây số, nhóc câm mà đám người ở bến cảng Tiêm Tị Chủy sẽ mau chóng lãng quên ấy đang dán mặt lên cửa kính xe hơi, tò mò nhìn tòa nhà mái bằng có ba tầng cách đó không xa.
Lâm Triển Quyền dẫn cậu lên tầng, xoay chìa khóa mở cửa ra, nhẹ giọng gọi cậu vào.
Thiếu niên cúi đầu bước đi, nhìn gạch sàn màu vàng nhạt, chần chừ một lát rồi để hai chiếc dép bẩn ngoài cửa, đi chân trần vào trong nhà.
Chân rất trắng và nhỏ, cứ như con gái vậy.
Lâm Triển Quyền lấy một đôi dép lê cho cậu, thiếu niên cẩn thận xỏ vào. Hắn chỉ chiếc ghế tựa, nói: “Ngồi đi.”
Nhóc câm nghe vậy thì giữ lưng ghế ngồi xuống, ánh mắt căng thẳng không dám nhìn Lâm Triển Quyền.
Lâm Triển Quyền nhìn hai bàn tay xoắn lại vào nhau của cậu, mười ngón tay trắng nõn mềm mại hơi ửng hồng, còn có vết bầm do bị đánh lúc trước.
“Thuyền nào, Triều Châu hay Thập Tam Đông?”
Lâm Triển Quyền muốn hỏi lai lịch của những viên ngọc trai, cũng muốn hỏi lai lịch của nhóc câm. Ngọc trai và người đều là hàng tuyển, thuyền đi qua khu vực Hòa Hưng Thắng quản lý thì bắt buộc phải nộp lộ phí, đây là quy tắc của tất cả các băng đảng. Nguyên Lãng không kiếm được nhiều tiền như Quỳ Thanh hay Thuyên Loan, lộ phí một lượt đi về của một con thuyền cũng đã là khoản thu cực lớn, đủ để nuôi sống huynh đệ của hai hội quán trong vòng một tháng.
Lúc Lâm Triển Quyền mới lên làm quản lý, có thuyền lén đi vào ban đêm để tiết kiệm mấy đồng lộ phí, bị thuộc hạ của Cường Béo cho nổ chìm. Chủ thuyền bị đâm mười mấy nhát để làm gương, những người còn lại sợ ướt cả quần, phải giao nộp hết hàng trắng trên thuyền cho băng đảng.
Có người nói, A Quyền còn tàn nhẫn hơn cả chú Hưng.
Nhưng tàn nhẫn được một lần, vẫn còn vô số những con thuyền khác.
Nhóc câm đờ dẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu rồi lại cúi xuống.
“Ngoài cậu thì còn ai sang đây không?”
Nhóc câm vẫn lắc đầu.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhóc câm rơi vào trầm tư, bắt đầu đếm ngón tay, cuối cùng giơ ra một con số mà Lâm Triển Quyền cũng chẳng biết là bao nhiêu, tạm thời coi như cậu mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, đã qua tuổi đẹp nhất để làm gà con hay vịt non, nhưng đúng là rất xinh đẹp, vẫn bán đi được.
Lâm Triển Quyền nghĩ, có lẽ nên nuôi thêm vài năm nữa rồi thương lượng giá phá thân với khách mua. Hắn lại hỏi tiếp mấy câu, về phần nhóc câm có trả lời được hay không cũng chẳng quan trọng.
Hàng trên thuyền dạt vào bờ biển, bị người ta nhặt đi, khách mua cũng chẳng làm gì được, huống chi bây giờ hàng đã rơi vào địa bàn Nguyên Lãng. Tất cả mọi chuyện của Hòa Hưng Thắng trong phạm vi Nguyên Lãng đều do Lâm Triển Quyền định đoạt.
Đến tối muộn, thuộc hạ Diệu Tử và A Minh quay về báo cáo. Họ nói, nhóc câm không có bối cảnh thân phận gì cả, giống như tất cả những con chuột nhắt nhập cư trái phép khác, thậm chí còn chẳng có mấy ai nhớ được diện mạo của cậu. Về phần Lâm Triển Quyền nghi ngờ rằng liệu có thuyền chở ngọc trai lậu hay không, họ nói, đã đi hỏi các hội quán gần bờ, đều trả lời rằng không ai nhìn thấy cả.
Lâm Triển Quyền nói: “Ừ, tôi có chuyện cần nói với A Mị, hai cậu xuống chờ trong xe dưới tầng đi.”
Hắn nhìn nhóc câm đang nằm co ro mà ngủ trên sofa, về phòng gọi điện thoại.