Chương 6

Hắn khẽ nhếch miệng cười. Dạo gần đây hay có “chuột nhắt” nhập cư trái phép vào Cảng đảo, không có đồng hương hay thân thích, không còn nơi nương tựa, cùng đường rồi mới biết đứng lên tìm đường sống, nhưng thiếu niên trước mắt lúc này trắng như tuyết, dáng người nhỏ, da thịt non mềm, đôi tay có vết thương mới nhưng không có sẹo cũ, tay chân lộ ra ngoài chỉ mang một ít vết bầm tím, không hề có dấu vết khác.

Hắn đã từng thấy chim trời cá nước, đương nhiên cũng từng thấy chim hoàng yến được người ta nuôi trong l*иg.

Lâm Triển Quyền bỗng nói với nhóc câm: “Ngồi xuống đi, ăn chút bánh.”

Nhóc câm chầm chậm đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, cẩn thận đánh giá nét mặt của Lâm Triển Quyền, thấy hắn không giận dữ gì mới dám thở phào một hơi. Thiếu niên nhón lấy một ít vỏ bánh, vươn đầu lưỡi đỏ cẩn thận liếʍ một chút rồi mới bỏ bánh vừng vào miệng ăn, sau khi nuốt xuống thì vẻ mặt tỏ ra thỏa mãn.

Lâm Triển Quyền im lặng nhìn cậu.

A Hổ đứng ở cầu thang tầng hai, kinh hồn táng đảm sợ xảy ra chuyện. Đợi mãi mới thấy tiểu nhị lên rót thêm trà, tranh thủ theo lên tầng để xem tình huống thế nào, nhìn thấy nhóc câm đang khẽ cười bưng chén uống trà, lại còn đặt bánh vừng vào trong lòng bàn tay, đưa tới bên miệng Lâm Triển Quyền bảo hắn nếm thử.

Thấy thế, A Hổ toát mồ hôi lạnh. Phải biết rằng đến cả lão Cường Béo của hội quán Tiêm Tị Thư cũng chỉ được phép rót trà cho người quản lý, nhóc câm chỉ là một nhân viên bưng bê ở quán ăn, thế mà lại được làm như vậy trước mặt Lâm Triển Quyền. Không đợi cho A Hổ tiếp tục nghĩ, cậu chàng thấy Lâm Triển Quyền lấy hai ngón tay đẩy tay nhóc câm về, nói: “Tự ăn đi.”

Nhóc câm cúi đầu, vẻ mặt tỏ ra thất vọng.

A Minh đi rất nhanh, 30 phút sau đã quay lại báo cáo. Anh ta lau mồ hôi trên trán, nói nhỏ vào tai Lâm Triển Quyền: “…Lâm sinh, lão Phúc bảo là hàng tốt… Ở Tân Giới chưa bao giờ gặp được hàng chất lượng đến thế.”

Lâm Triển Quyền nghe vậy thì gật nhẹ đầu, nhìn ánh mắt ướt sũng của nhóc câm.

“Đi theo tôi.”

Nhóc câm khẽ run lên, gật đầu vô cùng ngoan ngoãn. Bỗng nhiên cậu nhớ ra gì đó, chủ động túm tay áo Lâm Triển Quyền, chỉ mình rồi chỉ A Hổ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của A Hổ, nhóc câm lấy mấy tờ tiền nhăn nhúm trong túi áo vải cũ ra, cố gắng khua tay múa chân để diễn đạt.

A Hổ ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Được…tôi biết rồi, sẽ giúp cậu đưa cho lão Đặng.”

Cậu chàng thấy Lâm Triển Quyền đang nói chuyện với thuộc hạ, tranh thủ thì thầm vào tai nhóc câm: “Lâm sinh anh ấy…địa vị cao lắm, đi theo anh ấy thì cậu phải cẩn thận nhé, đừng chọc giận anh ấy.”

Nhóc câm ngước mắt nhìn A Hổ, mỉm cười gật đầu, cũng chẳng biết đã nghe hiểu hay chưa.

Lâm Triển Quyền liếc mắt nhìn hai người đang tạm biệt nhau, nói với Diệu Tử – một thuộc hạ thân tín khác: “Đi điều tra về nhóc câm này với A Minh, nhanh lên.”

Hôm đó, nhóc câm không quay về quán ăn của lão Đặng, lão Đặng đợi mãi không thấy thì nghĩ cậu cuỗm tiền lẩn mất, chửi bới “thằng mất dạy” khoảng mấy tiếng đồng hồ.

Cho đến khi A Hổ dẫn hồng côn A Minh tới, mọi người mới biết nhóc câm bị Lâm Triển Quyền mang đi rồi.

Lão Đặng trước giờ nhát gan lại sợ phiền phức, mắng bà Đặng trước cửa quán: “Bà muốn tìm nhân viên thì tìm đứa nào trong sạch vào! Chẳng biết thằng câm khốn nạn kia có lai lịch gì! Tôi đã nói với bà rồi, đừng giữ nó lại! Giờ thì đấy, nó chọc giận đến cả người quản lý Nguyên Lãng! Ôi giời ơi, không biết nó nợ tiền hay là trộm tiền, lỡ mà là một thằng bán đứng huynh đệ trong bang hội thì xong đời, lại còn liên lụy đến chúng ta, chết cũng chắc gì được chết tử tế!”

Bà Đặng nghe thế thì khóc lóc nói với A Hổ: “A Hổ, chúng tôi không đắc tội cậu nổi, đều là hàng xóm láng giềng, cậu giúp chúng tôi đi! Cậu nói với Minh ca, chúng tôi chỉ mang thằng câm ấy về để làm công, nó câm mà, không nói chuyện được, chúng tôi thực sự không biết gì hết!”

A Hổ và A Minh liếc nhìn nhau, an ủi bà Đặng vài câu, lại nói: “Nhóc câm không phải là… Minh ca chỉ muốn hỏi thăm, không phải cậu nhóc làm sai chuyện gì đâu.”

Lão Đặng sai người bưng hai cốc trà chanh ra cho A Hổ và A Minh, cẩn thận hỏi: “Minh ca, A Hổ, hiểu lầm thôi mà, hai người cứ hỏi đi, hỏi cho rõ chúng tôi không liên quan gì là được.”

A Minh nhìn lão Đặng, hỏi: “Các người nhìn thấy nhóc câm lúc nào?”

Lão Đặng chỉ vào bãi rác cách bến cảng không xa: “Hơn mười ngày trước… À, đúng là ngày 15 tháng trước, trăng tròn lắm! Hôm ấy vợ tôi đi đổ rác, thấy có người nằm trên bờ biển, hỏi mãi không thấy nói gì thì còn tưởng là xác chết…Cuối cùng hóa ra là một tên câm.”

Bà Đặng cắn môi, tiếp lời: “Đúng vậy, bọn tôi thấy tội nghiệp quá nên mang về, cho nó chút đồ ăn, rồi lại thuê nó làm công để nuôi sống bản thân thôi mà? Ai dè là một tên xui xẻo, lúc đấy nên để nó chết ở bờ biển luôn mới phải!”