Chương 5

Cường Béo và mấy tên hồng côn đứng cạnh lập tức xông ra, lại bị Lâm Triển Quyền ra hiệu ngăn lại.

“… Là cậu.”

Lâm Triển Quyền nhìn thiếu niên bị gọi là “nhóc câm” trước mặt, đây là lần thứ hai họ gặp nhau. Không giống với cảnh tượng hỗn loạn lần trước, thiếu niên như không hề nhận ra bầu không khí căng thẳng xung quanh, trái lại rất vui sướиɠ khi nhìn thấy Lâm Triển Quyền, đôi mắt long lanh nước tràn đầy ý cười.

Hắn nhớ rõ cậu thiếu niên này, không chỉ bởi vì nhóc câm có khuôn mặt xinh đẹp, mà càng bởi vì lai lịch của cậu khiến hắn rất nghi ngờ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Triển Quyền nhìn thẳng vào nhóc câm, hắn trầm giọng nói: “Cậu tìm tôi?”

Thiếu niên trước mắt nở một nụ cười khiến người ta rung động, khẽ nâng tay lên chạm vào tay hắn, đầu ngón tay hơi hồng nhạt chậm rãi lướt qua gan bàn tay Lâm Triển Quyền.

Nếu hành vi ngăn đám Cường Béo xông lên vừa rồi của Lâm Triển Quyền đã rất khó hiểu thì cảnh tượng bây giờ khiến họ càng ngây người tại chỗ. Trong mắt họ, thiếu niên gầy gò yếu ớt này đang “câu trai” một cách lộ liễu, mà Lâm Triển Quyền xưa nay nổi tiếng lạnh lùng lại cứ để yên cho cậu nhóc làm gì thì làm.

Thấy hắn không giận dữ như lần trước, thiếu niên đánh bạo lật tay Lâm Triển Quyền lên, bàn tay mềm mại mảnh khảnh phủ lên tay hắn.

Cảm giác lành lạnh thấm sang làn da của Lâm Triển Quyền.

Hắn rút tay về rồi mở ra nhìn, trên lòng bàn tay có năm viên ngọc trai to tròn bóng mượt.

Lâm Triển Quyền ngẩng đầu nhìn nhóc câm.

Nhận ra ánh mắt của người đàn ông, thiếu niên vốn đang cúi đầu im lặng giờ đây khó nén được sự ngượng ngùng, hai má càng thêm đỏ tươi, hàng mi dài che khuất đôi mắt sáng bừng, thỉnh thoảng sẽ lấy răng nanh cắn cánh môi mềm. Có vẻ như cậu không dám đối mặt với Lâm Triển Quyền, ánh mắt vẫn sợ hãi nhìn vào tay hắn.

Lâm Triển Quyền nắm lấy năm viên ngọc trai, hỏi cậu: “Cho tôi?”

Nhóc câm nghe vậy thì gật đầu.

Đám hồng côn tứ cửu xung quanh không hiểu ra sao, Lâm Triển Quyền và Cường Béo lại nhận ra điều kì lạ. Nếu mấy viên ngọc trai này là hàng thật, vậy thì dựa theo chất lượng của chúng, giá trị tuyệt đối không tầm thường.

Không phải Cảng đảo không có ngọc trai, trái lại, nơi này chính là điểm tập kết ngọc trai của cả vùng Đông Nam Á. Ngọc trai sẽ được khai thác tại các nước bản địa rồi đưa đến nơi này, những viên ngọc trai có phẩm chất cao sẽ thông qua thương hội để đưa đi làm đồ trang sức, cuối cùng bán cho giới thượng lưu, lợi nhuận phải tính bằng trăm vạn. Chính vì lợi nhuận ấy mà những băng đảng bắt tay với thương nhân sẽ luôn can thiệp vào, sau đó dựa theo vị trí băng đảng trên Cảng đảo để tiến hành phân chia lợi nhuận.

Với Lâm Triển Quyền, nhóc câm là một con “chuột nhắt” vượt biên sang đây, mà với đám Cường Béo, cậu là người bán hàng rong được A Hổ cứu khỏi tay bọn cớm. Điểm đáng ngờ chính là ở chỗ ấy, dù là thân phận nào, cậu tuyệt nhiên không thể sở hữu ngọc trai được, thậm chí còn có năm viên.

Nhất thời, tất cả chìm vào im lặng, không có ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Lâm Triển Quyền liếc mắt nhìn Cường Béo, bình tĩnh nói: “Mang Điều Thanh đi, làm như tôi nói lúc trước.”

Cường Béo biết Lâm Triển Quyền muốn xử lý riêng nhóc câm không rõ lai lịch này, gã hắng giọng bảo thuộc hạ về hội quán. Gã đứng dậy phủi bụi trên quần, chỉ vào Điều Thanh máu me đầy mặt nằm dưới đất, gãi mũi nói với Lê Tử: “Kéo nó về, nhẹ tay thôi! Đừng để nó chết.”

Rất nhanh sau đó, tầng hai quán trà chỉ còn lại Lâm Triển Quyền và hai hồng côn thuộc hạ của hắn, còn có nhóc câm và A Hổ.

Lâm Triển Quyền nhấp một hớp trà do A Hổ rót, đưa hai viên ngọc trai cho một trong hai hồng côn: “A Minh, đến cửa tiệm tìm lão Phúc, nhanh lên.”

Nhóc câm đang lén nhìn Lâm Triển Quyền, thấy hắn đưa ngọc trai cho người khác thì hơi sợ hãi, cúi đầu cắn môi.

A Hổ đứng cạnh không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu chàng nhận ra được bầu không khí nặng nề. Sợ nhóc câm chọc giận người quản lý, A Hổ định bụng tìm cớ cho cậu đi về trước.

A Hổ dè dặt mở lời với Lâm Triển Quyền: “Lâm sinh, ờ…nhóc câm còn phải về quán ăn để làm việc, nếu không về thì lão Đặng không cho cậu ấy ăn cơm.”

Vừa dứt lời, cậu chàng nghe Lâm Triển Quyền nói: “Tôi sẽ giữ cậu ta lại. Cậu lui xuống đi.”

A Hổ thầm lo sợ, nhìn nhóc câm, thấy cậu vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm áo của Lâm Triển Quyền thì rất bất đắc dĩ.

Lâm Triển Quyền buông chén trà xuống, một lần nữa nhìn nhóc câm. Một lúc sau, hắn nói với giọng điệu coi như nhẹ nhàng: “Nhóc câm, lại đây.”

Nghe vậy, thiếu niên siết chặt mười ngón tay, bất an đến gần Lâm Triển Quyền.

Lâm Triển Quyền đánh giá cẩn thận người trước mắt.

Thiếu niên gọi là “nhóc câm” này gầy yếu trắng bóc, khiến người ta rất có cảm tình. Cậu chỉ đứng một chỗ không cần mở miệng mà tự có sức hút, như có sắc thái câu hồn đoạt phách. Lâm Triển Quyền đã qua tuổi ba mươi, sớm quen thuộc với chốn phong nguyệt, biết chốn ăn chơi ấy có một câu để miêu tả mỹ nhân: Không có mị hình, nhưng có mị cốt.