Chương 3

Như Ý Phường là hội quán béo bở nhất ở quận Nguyên Lãng của bang hội Triều Nghĩa An, từ khi Hòa Hưng Thắng đoạt được địa bàn, không chỉ nguyên đường chủ Báo Hào phải chạy trốn, ngay cả dân thường và đám con buôn sống dựa vào nơi này cũng phải nộp phí bảo kê cho xã hội đen ở bến cảng, cầu mong việc làm ăn thuận lợi.

Dưới gợi ý của Lâm Triển Quyền, Cường Béo bảo mấy thanh thiếu niên lập công lần trước đến làm việc ở hội quán Tiêm Tị Chủy. Mặc dù kinh nghiệm chưa đủ để thăng làm hồng côn nhưng rốt cuộc cũng coi như lọt được vào mắt xanh của các đại ca, địa vị đám A Hổ đã không còn như trước nữa.

Mà Ngư Tử Trung lại mừng như điên vì lần đầu tiên được thăng chức sau khi vào hội, cho dù địa bàn vẫn là ở vùng lán trại, hơn một trăm nhân công lao động dưới tay cũng không thay đổi, nhưng cái danh phụ tá cho nhị lộ nguyên soái lại khiến anh ta được kính trọng hơn —— Những tứ cửu ngang hàng không có ai tương xứng với “A Trung”, đều sửa xưng hô thành “Trung ca”. Tình nhân của Ngư Tử Trung là con Phượng ở kỹ viện cũng trở nên nổi tiếng lây, đám gái gọi khác thường ngày hay giành khách với ả thì giờ đây lại hay mời con Phượng đi ăn khuya, lấy lòng còn không kịp, không dám quát tháo ả như trước nữa.

Hồng côn của hội quán Tiêm Tị Chủy là Lê Tử thấy A Hổ thân thủ khá thì rất coi trọng, tìm những công việc béo bở để giao cho cậu chàng. Ban đêm, A Hổ dẫn mấy huynh đệ đến trà lâu Ích Hưng ở địa giới Như Ý Phường, mỗi tháng thu phí bảo kê một lần, bọn tiểu thương đều sống nhờ vào các bang hội, đương nhiên sẽ đút lót cho đám tứ cửu ở tầng chót. Kiếm được nhiều tiền khiến bốn thiếu niên vui quên trời đất, cho đến nửa tháng sau Cường Béo tìm tới, A Hổ mới biết, càng là việc béo bở thì càng khó làm.

Vừa vào trong hội quán bến cảng, A Hổ thấy Cường Béo ngồi bên bàn uống trà, Lê Tử luôn quan tâm đến cậu chàng thì đứng bên cạnh với vẻ mặt khó coi, thấy cậu chàng đi vào, Lê Tử ra hiệu bằng mắt, A Hổ thấy thế thì rùng mình, lập tức đứng thẳng tắp.

Cường Béo buông chén xuống, vẫy cái tay to như quạt hương bồ: “A Hổ, lại đây!”

A Hổ hơi sợ, miệng đáp: “Đại ca.”

Sự hung dữ lộ ra từ cái khe mắt híp của Cường Béo, gã lạnh lùng nói: “Hôm nay gọi cậu tới để giao việc. Có người báo tin cho tôi biết, thằng đầu khấc Báo Hào cho người đi bán hàng trắng ở Như Ý Phường, còn bán cả vào trong trường học, rõ ràng là muốn dụ bọn cớm ra tay. A Hổ, cậu với Lê Tử đi điều tra đi, bọn trẻ con lang thang trên phố lấy hàng ở đâu ra!”

Dứt lời, gã quăng một xấp tiền cho Lê Tử: “Mẹ mày nhìn gì mà nhìn! Nhìn anh mày là điều tra ra được à? Quyền ca nói rồi, cho chúng ta ba ngày để điều tra!”

Lê Tử bị gã phun mưa xuân đầy mặt, vội vàng dẫn A Hổ quay về Như Ý Phường để bàn bạc xem nên điều tra thế nào. Họ không ngờ Báo Hào không còn địa bàn mà vẫn dám cho thuộc hạ đi bán hàng trắng ở Như Ý Phường, còn sai bọn trẻ con mang vào trường học. Nếu thực sự to chuyện, Cường Béo đứng mũi chịu sào sẽ bị cớm hỏi thăm.

Liên quan đến an nguy của đại ca, đám tứ cửu không dám trì hoãn, mau chóng tản ra khắp các con phố để điều tra. Tới chiều muộn ngày hôm đó đã tìm được hơn một nửa số trẻ lang thang và người bán, thậm chí tìm được kẻ cầm đầu đã tuồn hàng ra mà Cường Béo muốn bắt được nhất.

“Bắt được rồi đừng đánh chết bọn khốn nạn ấy, tao muốn lô hàng phía sau chúng nó kìa!”

Buổi sáng ngày thứ ba, tại hội quán Tiêm Tị Chủy.

Khái niệm thời gian của Lâm Triển Quyền rất rõ ràng, vừa vào cửa đã hỏi Cường Béo: “Cường ca, tra được chưa?”

Cường Béo nhếch miệng cười: “Em có làm việc, Quyền ca yên tâm! Thằng khốn đó ban đầu là người quản lý hàng trắng cho Báo Hào, tên là Điều Thanh, bây giờ đã bị Lê Tử bắt trói ở trà lâu Ích Hưng. Nó bảo có tin tức muốn nói cho chúng ta, chỉ cần tha nó một mạng… Quyền ca, hay là để em mời một bữa trà?”

Lâm Triển Quyền nghe vậy thì cười: “Được.”

Rất nhanh sau đó, A Hổ và Lê Tử ở Như Ý Phường nhìn thấy hơn mười người tụ tập dưới trà lâu. Người to lớn nhất là Cường Béo, gã đang đứng bên cạnh dẫn đường cho Lâm Triển Quyền, theo sau là bốn hồng côn rất nổi tiếng và tám tên tứ cửu.

A Hổ thấy thế thì kinh ngạc, quay lại hỏi Lê Tử đang trông coi Điều Thanh: “Lê ca! Sao Lâm sinh lại đích thân tới đây?”

Điều Thanh bị nhét vải vào mồm, nghe thấy hai chữ “Lâm sinh” thì giãy giụa, thỉnh thoảng phát ra tiếng ú ớ, Lê Tử đá một cước vào bụng dưới, Điều Thanh lập tức đau đến mức run lẩy bẩy.

Lê Tử nói: “Kho hàng trắng của Báo Hào có tiếng là hàng ngon, Cường ca may mắn tìm được, đương nhiên phải mời Lâm sinh đến chia chác.”