Trước nay Cường Béo vẫn luôn nghĩ rất đơn giản, đoạt được Như Ý Phường xong thì tự bỏ tiền ra bao thuyền, đích thân chọn ra hơn mười thuộc hạ để đi gặp người quản lý quận Nguyên Lãng với mình, định bụng gióng trống khua chiêng đến kể công. Ai dè lại đến sai lúc, vừa vào cửa thì nghe nói Tiêu gia, long đầu của Hòa Hưng Thắng đã gọi Quyền ca qua đó bàn chuyện.
Không ngờ lại có chuyện này, Cường Béo hơi khó xử. Mà bên kia, Lâm Triển Quyền, quản lý vùng Nguyên Lãng bước ra hô lên: “A Cường!”
Bàn về tuổi tác, Cường Béo hơn hắn, nhưng về địa vị thì Lâm Triển Quyền lại là người quản lý mà Tiêu gia đích thân lựa chọn. Quy tắc bang phái từ trước tới nay không xem trọng tuổi tác, mà càng chú trọng đến địa vị giang hồ, ai làm được thì người đó lên. Cường Béo hơi cúi đầu, vẻ mặt nịnh nọt: “Quyền ca, em tới thông báo với anh một tiếng, đoạt được địa bàn bên Như Ý Phường rồi.”
Lâm Triển Quyền ấn vai Cường Béo, cười: “Mấy anh vất vả rồi. A Câu đang đợi trên tầng ba du thuyền ở Thâm Loan đấy, dẫn anh em đến đấy mà ăn mừng, đêm nay mời anh đi ăn bữa khuya.”
Trên thuyền, ngoại trừ Cường Béo và mấy tên thuộc hạ quen dùng, đa số toàn là người mới, theo đến Thâm Loan rồi mới biết Lâm Triển Quyền ra tay rất hào phóng, bao cả ba tầng để mở tiệc. Một chốc sau thì có vài ca sĩ diễn viên nữ đến làm tay vịn, rất nể mặt bọn họ. Mắt Cường Béo cứ như phát sáng, bắt đầu mời mọi người ngồi xuống ăn uống, đừng phụ lòng tốt của quản lý.
Cơm nước no nê, Ngư Tử Trung lo mọi người còn thanh niên trai tráng thì sẽ sinh chuyện sau khi say, đề nghị dẫn mọi người về trước. Cường Béo thì đang uống hăng, muốn đi kỹ viện, nghe Ngư Tử Trung nói vậy thì cũng cho phép dẫn người đi.
Sau khi bọn thuộc hạ về không bao lâu, tứ cửu của hội quán Nguyên Lãng đến truyền lời, tối nay Quyền ca sẽ đích thân tới bến cảng.
Ngư Tử Trung căng thẳng ra sao không cần phải nói, nhưng đối với A Hổ và đám tứ cửu mới vào hội luôn một lòng muốn chứng minh thực lực của bản thân để bên trên để ý đến thì gặp Lâm Triển Quyền là một chuyện phấn khích nhiều hơn sợ hãi, dù gì hiếm lắm mới được gặp người quản lý.
Mọi người hò hét chen nhau ra đầu phố.
Năm mươi phút sau, một chiếc xe hơi đỗ lại ngay trước đám người chờ đợi ở ven đường.
“Quyền ca.”
Thuộc hạ cung kính mở cửa sau, Lâm Triển Quyền, người quản lý Nguyên Lãng năm nay 32 tuổi bước xuống. Hắn có mặt mày góc cạnh, mũi cao thẳng, trông rất khí khái. Dáng người lại cao lớn, vạm vỡ hơn đám thanh thiếu niên tứ cửu trước mặt rất nhiều, khiến cho mọi người thấp giọng thì thầm bàn tán.
Ngư Tử Trung vội vàng đi ra, tươi cười tiếp đón: “... Lâm sinh!”
Lâm Triển Quyền liếc nhìn khuôn mặt bất an của anh ta, lại nhìn đám người khép nép sợ hãi, cuối cùng cười nói: “Đừng căng thẳng, mọi người lập công cho Hòa Hưng Thắng, tôi mời mọi người ăn khuya.”
Đám A Hổ nghe vậy thì cười toe toét.
Với bọn họ mà nói, trước đêm hôm qua thì người quản lý là một danh từ cao cao tại thượng, nhưng hôm nay lại được đích thân Lâm Triển Quyền mời đi ăn uống thì ai nấy đều thấy tin tưởng và vững lòng hơn. Đám người bắt đầu bàn tán: “Lâm sinh đúng là chịu chi, quá hào phóng, đi theo anh ấy nhất định sẽ có cửa.”
Bên cạnh, Ngư Tử Trung cẩn thận dẫn đường: “Lâm sinh, hay là qua quán ăn Đặng Ký bên kia...”
Lâm Triển Quyền gật đầu: “Đi thôi.”
Quán ăn Đặng Ký là một quán cũ trên phố chợ, đã mở gần hai mươi năm, phần lớn bán bánh mì dứa, bánh tart trứng, trà chanh linh tinh. Ông chủ Đặng rất keo kiệt, thường không cho ai chiếm hời bao giờ, vậy mà lại rất khách khí với dân anh chị như Ngư Tử Trung. Hơn nữa, nghe nói quản lý Nguyên Lãng sắp đến, lại càng đon đả ân cần.
Mặt tiền của quán ăn không rộng, không ngồi được nhiều người, có điều Lâm Triển Quyền, hai thuộc hạ của hắn và Ngư Tử Trung có địa vị khác biệt, đương nhiên sẽ được ngồi ở bàn rộng nhất, mười mấy thanh niên còn lại ngồi theo thứ tự chiến tích ở Như Ý Phường. Nhìn thấy vách tường hơi bẩn, Ngư Tử Trung hơi khó xử, Lâm Triển Quyền lại không quan tâm, nhấp hớp trà rồi nhẹ nhàng nói: “A Trung, cậu theo A Cường bao lâu rồi?”
Ngư Tử Trung mừng rỡ ra mặt, vội đáp: “Ba năm rưỡi.”
Có điều anh ta lại thất vọng rất nhanh, bởi vì Lâm Triển Quyền không hỏi những chuyện liên quan đến anh ta nữa, chỉ nói rằng những người lập công lần này là hạt giống tốt, sau này có khả năng sẽ thăng họ lên làm hồng côn. Đám A Hổ nghe xong thì vô cùng phấn khởi, Ngư Tử Trung không hóng được tin tức đề bạt, chán nản lại không dám thể hiện ra.
Đang nói chuyện, lão Đặng dáng người thấp bé chạy ra thêm trà thêm nước, quay lại thúc giục: “Thằng câm, nhanh bưng đồ ăn lên, tao nói mấy lần rồi, không được để khách chờ!”
Có tiếng động phát ra từ phòng bếp, vài người trong đám ngước mắt lên nhìn, thấy một người đi ra. Đến gần mới thấy đó là một thiếu niên để tóc dài che nửa mặt, dáng người nhỏ bé yếu ớt, tay chân lộ bên ngoài quần áo cũng trắng bóc.
Lão Đặng thấy cậu lề mề thì nhíu mày quát: “Mày là thằng câm chứ không phải thằng điếc! Mau bưng đồ ăn lên đây, xong việc thì đừng thò mặt ra nữa!”
Thiếu niên bị gọi là thằng câm nghe vậy thì đi ra, vừa mới đặt đĩa bánh mì nướng xuống thì bị lão Đặng đẩy một cái, lảo đảo suýt ngã, đang chật vật đỡ ghế để đứng lên, cậu kinh ngạc đứng ngay trước mặt Lâm Triển Quyền, vươn một cánh tay trắng mịn ra muốn chạm vào hắn.
Lâm Triển Quyền xuất thân là hồng côn, thường ngày làm gì cũng quyết liệt và cảnh giác, lập tức nắm lấy cổ tay thiếu niên. Hai tên thuộc hạ của hắn cũng phản ứng rất nhanh, ấn cả người thiếu niên xuống, rút con dạo nhọn dắt cạnh sườn rồi giơ lên cao! Giữa lúc hỗn loạn, lão Đặng sợ đến mức mềm cả chân, làm buôn bán sợ nhất là bị phá tiệm. Nhưng hôm nay cho dù bị phá tiệm thì lão cũng đành chịu, cái miếu nhỏ này không đắc tội nổi đại Phật.
A Hổ bỗng nhiên đứng dậy nói: “Trung ca, đó là nhóc câm từ đại lục tới.”
Ngư Tử Trung vốn đang kinh hãi, nghe vậy thì cũng nhận ra thiếu niên, thầm thở phào một hơi, chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa. Anh ta quay lại nói với Lâm Triển Quyền: “Lâm sinh, nửa tháng trước lão Đặng nhặt thằng câm này trên bờ biển về, chắc là người từ bên kia sang. Nó không có cơm ăn, không có quần áo mặc, sống cạnh bãi rác, lão Đặng mủi lòng nên thuê nó làm công... Nó bị câm, lại còn đần đần ngốc ngốc, chưa bao giờ gặp nhiều người như thế này nên mới...”
Lâm Triển Quyền buông lỏng tay.
Thiếu niên yếu ớt, bị nắm cổ tay thì đau đớn nhưng lại không phát ra tiếng kêu được, đúng là bị câm thật. Hơn nữa dáng người quá yếu đuối, đúng là giống chuột nhắt từ đại lục tới mà Ngư Tử Trung nói. Nhưng nhìn cánh tay bị mình nắm chặt đến mức tím bầm, Lâm Triển Quyền cảm thấy rất khó tả, trong phút chốc không biết cảm giác ấy là gì.
Có điều bây giờ không phải lúc để suy xét, hắn khoát tay nói: “Không sao, hiểu lầm thôi.”