Lâm Triển Quyền đáp: “Danh nghĩa là cậu bỏ tiền ra, thực tế thì là tiền của tôi, Hạ Thôn của cậu không phải tốn một đồng nào. Nhưng trước năm mới, tôi muốn đánh Nê Vi của Truân Môn.”
Đối phương la lên: “……Đánh Truân Môn? Được, quá được! Đánh vào cái l*и bà già lão khốn kia! Quyền ca, em đi theo anh!”
“Tám hồng côn. Tôi không cần nhiều, cả tôi với cậu dẫn theo tám hồng côn cứng tay là được. Đánh xong Nê Vi thì đánh Lam Điền, nuốt gọn bọn Triều Châu rồi đến cạnh cửa lão Bỉnh làm hàng xóm với lão.” Lâm Triển Quyền khẽ cười: “Hạ Thôn không kiếm ăn được, tôi biết. Mấy năm nay các cậu vất vả rồi, chờ chiếm được Lam Điền tôi sẽ cho cậu qua đó làm, đám huynh đệ của cậu sẽ không có ý kiến gì đâu. Này, Lam Điền nhiều kỹ viện lắm, đến lúc đó bảo bà xã A Nga của cậu quản lý chỗ ấy.”
Tang Cường nghe vậy thì mừng rỡ: “Cảm ơn Quyền ca! Cảm ơn Quyền ca! Em đã nói là đi theo Quyền ca không sai mà, từ lúc còn chú A Hưng đến giờ, toàn là anh giúp đỡ bọn em…”
Lâm Triển Quyền xoa thái dương đã nổi gân xanh: “Người một nhà đừng khách sáo, đi nghỉ sớm đi.”
Hắn không chờ nổi một năm.
Lâm Triển Quyền nằm xuống giường, tác dụng của cồn bắt đầu dâng lên, hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, chính Lâm Triển Quyền cũng không ngờ hắn lại thức dậy vì mùi thơm của thức ăn.
Mở mắt ra, trên tủ đầu giường đặt một chiếc đĩa trắng lấy từ phòng bếp, trên đĩa bày một chiếc sandwich cắt thành hình tam giác, bên trong có kẹp một lát thịt hun khói đã chiên sơ qua, cà chua, dưa chuột, còn có một quả trứng ốp la.
Có tiếng bước chân ngoài cửa, Lâm Triển Quyền ngồi dậy, thấy nhóc câm bưng một cốc sữa đi vào. Vừa đặt cốc xuống tủ, cậu lập tức rút tay về rồi chà vào quần, cắn môi một cách tội nghiệp.
Lâm Triển Quyền duỗi một ngón tay chạm thử vào cốc, đứng là nóng thật.
Nhóc câm cười tủm tỉm chỉ vào bữa sáng đã làm xong, phát ra tiếng “ưm ưm” ám chỉ rất rõ ràng.
Lâm Triển Quyền cầm miếng sandwich lên nhìn. Có lẽ là do làm công ở quán ăn mấy ngày, cậu làm đồ ăn cũng đâu ra đấy, hắn mở miệng hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Nhóc câm lắc đầu.
Lâm Triển Quyền chia một miếng nhỏ cho cậu: “Ăn đi.”
Thấy nhóc câm ăn ngay không hề đề phòng, Lâm Triển Quyền mới há miệng cắn, một lát sau hắn ngẩng đầu lên nhìn nhóc câm đang mang vẻ mặt vô cùng mong chờ, nói: “Được đấy.”
Nhóc câm vui vẻ cười rạng rỡ, lại chỉ cốc sữa bảo hắn uống.
Lâm Triển Quyền nhìn thấy ngón tay cậu có vết bỏng, nhíu mày nói: “Nóng quá thì đừng bưng mãi, chờ nguội rồi uống cũng chẳng sao.”
Mặt nhóc câm đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn hắn rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Triển Quyền ăn rất nhanh, đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo, nói với cậu: “Tôi ra ngoài có việc.”
Nói xong thì xuống tầng lái xe đi.
Có lẽ là do thái độ ngầm cho phép của hắn, ngày hôm sau, thậm chí là ba bốn năm ngày sau đó, nhóc câm đều chủ động làm bữa sáng cho Lâm Triển Quyền. Còn thừa nguyên liệu gì thì làm món nấy, có khi là sandwich, có khi là bánh mì trứng nướng, có lúc là trứng cuộn thịt hun khói, thậm chí còn có một lần hắn được ăn cơm chiên trứng.
Lâm Triển Quyền bỗng dưng thấy như vậy cũng không tồi. Mở mắt ra là có bữa sáng, lúc về nhà thì có người bưng trà rót nước lấy quần áo, bình thường cậu vừa ngoan vừa nghe lời, hơn nữa còn bị câm, không cần lo cậu sẽ nói lung tung.
Lâm Triển Quyền thấy nhóc câm xỏ đôi dép lê đi tới đi lui lấy trái cây, đưa gạt tàn, phơi quần áo, thu dọn bát đĩa cho hắn.
Nếu là con gái…
Lâm Triển Quyền nhả ra một làn khói thuốc, nhìn tay chân nhỏ nhắn của cậu, bờ mông thì hơi cong lên.
Hắn nhận ra thái độ lấy lòng và chăm sóc của thiếu niên đối với mình.
Hắn cũng biết nhóc câm muốn gì.
Ngày thứ sáu.
Lâm Triển Quyền mơ một giấc mơ, hắn không còn nhớ rõ nữa, nhưng hắn thức dậy trong cảm giác khô nóng.
Nháy mắt, hắn phát hiện ra có người đứng cạnh giường.
Giây tiếp theo, hắn đang định lấy khẩu súng dưới gối thì nhận ra đó là nhóc câm.
Nhóc câm đứng cạnh giường nhìn Lâm Triển Quyền, đột nhiên dè dặt vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Một lát sau cậu rút tay về, chợt nở một nụ cười.
Lâm Triển Quyền thấy vậy thì lòng khẽ động.
Hắn duỗi tay ra vòng lấy eo của thiếu niên, mùi thơm ngào ngạt lập tức tràn đầy cõi lòng, hắn nhẹ nhàng kéo cậu lên giường, thấy hai chiếc dép lê tuột khỏi đôi chân mảnh khảnh ấy, hình thành nên một cảnh tượng sắc tình. Nhóc câm không ngờ Lâm Triển Quyền tỉnh lại nhanh đến thế, hành động bất ngờ của hắn khiến cậu kinh ngạc không thôi.
Lâm Triển Quyền không phải là người nặng tìиɧ ɖu͙©, nhưng rốt cuộc đang tuổi thanh niên trai tráng, vẫn chào cờ vào buổi sáng. Thường ngày hắn đi xã giao bên ngoài, đến sáng sẽ có người tìm sẵn gái đến cho hắn; mà khi ở nhà, Lâm Triển Quyền thường đợi một lúc để bình tĩnh lại, không bao giờ đặc biệt đi đâu đó để phát tiết. Nhưng hôm nay rất khác, nhóc câm khẽ chạm vào môi hắn, Lâm Triển Quyền coi đó là ý định dụ dỗ, ngọn lửa trong lòng dần bùng cháy lên.
~~~~
Đoạn sau sẽ đến phân đoạn ăn dưa chuột, tuốt bình xăng, phát hiện 🦪🦪 🤤🙈🙈🙈. Công xã hội đen nên ko thèm tiết chế luôn, quá nhanh quá nguy hiểm 🤤🙈🤤🙈
T để pass trước nhé. Dễ thôi nè.