Chương 1

*Chú ý: Thụ song tính, hơi dăm, có xôi, có thịt nóng hồi hổi nha~~~

Truyện có nội dung không phải chỉ có thịt~~~

~~~

Một buổi xế chiều đầu hè, đủ loại container to nhỏ đã cũ xếp đầy bến cảng Tiêm Tị Chủy ở Tân Giới. Hàng đống bao tải ngả nghiêng trên đất, ruồi bọ bâu đen kịt.

Cách đó không xa là khu lán trại cho người nghèo ở, gỗ mục và tấm tôn chắp vá lại thành chỗ dung thân. Mỗi ngày, những người đó sẽ tới trạm trung chuyển hàng hoá để làm công, cuối ngày sẽ được trả lương, mà khoản tiền ấy sẽ mau chóng biến thành chi phí sinh hoạt cho gia đình, tiền đút lót quản đốc, phí bảo kê nộp cho đại ca trong băng đảng.

Vùng bến cảng là địa bàn của bang hội Hoà Hưng Thắng. Tất cả đàn ông từ vùng vịnh đến hết đường Hoà Nguyên, dù không thuộc băng đảng nào nhưng vẫn liên quan mật thiết đến xã hội đen.

Lúc này trời đã lờ mờ tối dần, tan ca xong, mấy tên cu li ngồi ven đường hóng gió, nhìn thấy quản đốc rít thuốc ở đằng xa thì xuýt xoa ngưỡng mộ. Dân khu lán trại rất nghèo khổ, thuốc lá cũng hút loại rẻ tiền nhất, thỉnh thoảng đánh vài ván bài tiêu khiển, đến tụ tập rượu chè cũng chẳng có mấy khi.

Đang tán gẫu, một phụ nữ mặc sườn xám màu tía lộ cái đùi trắng bóc đi ngang qua ba người, để lại mùi son phấn trong gió.

Cảnh tượng này đã là quá kí©h thí©ɧ đối với đám đàn ông lao động chân tay, một trong số đó ngứa đòn, cố tình bám theo hít ngửi, lớn tiếng trêu chọc: “Con Phượng! Đi ch*ch ở đâu đấy?”

“Con Phượng” tên là Châu Mỹ Phượng, gái gọi của kỹ viện phố bên cạnh, tính tình vốn đã đanh đá, người khác chửi một câu thì ả chửi lại mười câu. Có điều hiển nhiên là bây giờ tâm trạng ả đang rất tốt, không ré giọng chửi chết cụ mày đi như mọi khi mà chỉ cười khinh khỉnh: “Làm sao? Đi đâu ch*ch cũng đéo cᏂị©Ꮒ mày, câm mồm đi thằng đần!”

Cu li A Hiếu gãi mũi, nhướng mày trêu: “Tao biết ngay mà, mày thích thằng câm từ đại lục tới làm ở quán ăn chứ gì.”

Con Phượng nghe thế thì nghiến răng chửi lại: “Ừ đấy, tao thích thằng câm thì làm sao? Có giỏi thì mách lẻo với Trung ca đi, xem ổng có chém chết thằng đầu khấc nhà mày không!” Nói xong, ả mím đôi môi đỏ chót đi ra ngoài, để lại ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Lát sau, một người vui sướиɠ khi A Hiếu bị chửi: “Chết mày chưa A Hiếu, đùa kiểu đấy mà nghe được à? Chắc chắn hôm nay Ngư Tử Trung tới đây đó mà.”

Người thứ ba không quan tâm đến cuộc đấu võ mồm của A Hiếu với con Phượng, chỉ hỏi: “...Ngư Tử Trung tới à? Bọn A Hổ chiếm được Như Ý Phường rồi?”

Người thứ hai đáp: “Chả thế, Hoà Hưng Thắng đoạt được chỗ đấy rồi. Hôm nay tao nghe quản đốc nói chuyện với nhau, một mình A Hổ chém chết mười thằng, cực kỳ giỏi, sắp được nâng lên làm hồng côn rồi!”

A Hiếu đang nhăn nhó cũng thấy mừng rỡ, cười nói: “A Hổ thân với tao, dù con điếm kia có mách lẻo với Ngư Tử Trung thì thằng cha ấy cũng éo làm gì được tao.”

Đó chỉ là một câu tự an ủi. Cho dù ba người thường chế nhạo Ngư Tử Trung bao nhiêu năm vẫn chỉ là tứ cửu, không được hội quán đề bạt, nhưng dù gì Ngư Tử Trung vẫn quản lý khu bến cảng, là nhân vật có máu mặt, họ không dây vào nổi. A Hiếu lấy cớ về trước, hai người còn lại cũng chẳng thấy vui vẻ gì nữa, quay về khu lán trại.

Nửa tiếng sau, một con thuyền nhỏ rẽ sóng cập bến cảng, hơn mười thanh niên trai tráng rầm rập chạy xuống. Bọn cu li tan làm về nhà đều rảnh rỗi, toàn là chưa đến tuổi lập gia đình hoặc đến tuổi rồi mà không tìm được vợ, đêm nào cũng mất ngủ, vừa nghe thấy tiếng thuyền cập bến thì đều hò nhau ra hóng hớt. A Hiểu thích nhất là những chuyện vặt vãnh như thế, vừa nghe tiếng gọi thì vội buông bát cơm chạy ra, mẹ ngăn không kịp, đứng ở cửa rống to: "Thằng mất dạy."

Chen chúc toàn mùi mô hôi, cuối cùng A Hiếu cũng tới được gần. Thấy một thanh niên trong số đó, A Hiếu lập tức hô lên: “A Hổ... A Hổ mày giỏi quá!”

Đám người ấy là môn đồ của Hòa Hưng Thắng, đêm qua đã xông thẳng vào hội quán Như Ý Phường. Cường Béo, tọa quán của hội quán Tiêm Tị Chủy, đã dẫn theo một đám tứ cửu xách đao kiếm gậy gộc tấn công vào lúc rạng sáng. Người của Triều Nghĩa An không trở tay kịp. Hai tên hồng côn của đường chủ Như Ý Phường, Báo Hào bị chặn lại ở sòng bạc, bị chém mười mấy đao, lúc được kéo ra thì đã không còn hình người.

Triều Nghĩa An khác với Hòa Hưng Thắng, gọi là bang hội, thực chất thì là một tổ chức do thương hội Triều Châu cung cấp tiền để nuôi dưỡng. Bình thường sẽ chia nhân lực đi trông coi các hội quán để bảo vệ thế lực của thương hội, khi có chuyện sẽ ra mặt chém gϊếŧ; thương hội sẽ cung cấp cơm áo gạo tiền, coi như đôi bên cùng có lợi. Nhưng những thứ lợi ích ấy chỉ béo những người ở trên, không thấm xuống những thành viên cấp thấp được. Vừa nghe nói hai hồng côn đã bị Hòa Hưng Thắng chém chết, môn đồ Như Ý Phường và bọn tứ cửu bắt đầu tan đàn xẻ nghé.