Chương 21: CẢM NHẬN CÁI GÌ LÀ YÊU TRONG YÊU.

Những cuộc gọi vang lên dồn dập, chẳng cần nghĩ cũng biết là mấy tên kia đang gọi cháy máy cô mà.

Nhưng mà chắc do họ lo, Ngữ Nhi đành thở dài một tiếng rồi bất lực cầm lên chiếc điện thoại đang phải chịu sự hành hạ liên tục kia.

-"..."

Bắt máy, cô còn chưa kịp nói gì cả đám bên đầu dây kia liền xôn xao lên.

-"Bảo bối! Em bắt máy rồi, anh đi tìm em mãi. Cứ tưởng em bị bắt cóc mất."

-"Cậu cút ra, Nhi Nhi, sao em lại bỏ đi đâu thế?"

-"Đưa máy cho tôi! Bảo bối, em dám đưa trai bỏ trốn? Về đây phải xử em."

-"Cái gì? Nhi Nhi nhà ta cùng nam nhân bỏ trốn? Không được, mau lôi về!"

Ngữ Nhi đỡ trán, ôi trời mẹ ạ. Cô muốn chửi, đầu tiên thì cô không phải con của họ, họ không cần phải lo như một phụ huynh đâu.

Thứ hai, cô đây lúc nào cũng ổn. Ổn đến mức chán, chỉ có bên cạnh bọn họ thì mới bị chọc giận với cả toàn thích đè đè cô.

-"Các anh còn nói một câu thì lãnh về một vé cấm dục."

-"Anh muốn nói..."

-"Hả, gì?"

-"Em..."

Cũng muốn chống đối lắm ấy chứ, nhưng nhận ra bây giờ bảo bối của họ mới là quân giặc, ngu ngốc thì bị thiến.

-"Khụ, đừng lo. Tôi biết bảo vệ mình, các anh còn muốn nháo lên thì đừng nhìn mặt tôi."

Và tiếng "tút" vang lên. Ngữ Nhi thở dài, đầu dây bên kia ngay sau đó liền đứng hình năm giây. Sau đó tản ra làm việc.

-"Các anh không tìm bảo bối nữa sao?"

-"Đừng lo, bảo bối trưởng thành rồi, cùng lắm lại lôi thêm một tên nam nhân về."

-"..."

Ở chỗ Ngữ Nhi, sau khi uống hết chai Whisky cùng Thế Tân thì cùng anh lên chiếc giường trong góc.

Lên giường thì làm gì? Thì hưởng thụ chứ gì nữa.

-"Ngữ Nhi, em thật sự là sẽ cùng anh làʍ t̠ìиɦ?"

-"Phải, nếu anh không muốn thì không làm nữa."

-"Đừng, anh muốn."

Nam nhân ấy hả? Nhắc hai chữ "làʍ t̠ìиɦ" liền cảm thấy cứng. Tuy nữ nhân cũng không khác mấy, nhưng mà khó nhận ra hơn nam nhân.

-"Ngữ Nhi, anh có thể thật sao?"

Đây là ngại ngùng hay do dự? Con người như cô không có sự ngại ngùng nên không cần dò hỏi.

Gương mặt Thế Tân cứ hồng hồng, một phần do ngại và một phần do rượu, thật là moe, dễ thương muốn chết.

Cô không biết người anh trai này bên ngoài ấm áp, lại biết ngại ngùng cơ đấy.

-"Anh lại đây với em, đừng đứng đó nữa, thật ngốc."

-"Anh chỉ là chưa tin vào hiện tại thôi, lỡ như rượu làm ra ảo giác thì sao?"

Đúng thật moẹ nó ngốc. Vậy là hậu cung nam nhân có một tên ngốc ngốc đáng eo rồi.

Ngữ Nhi phì cười, đứng dậy tự mình đi lại. Nhón chân hôn lên môi anh, cảm xúc thật là quá thích mà. Cánh môi cô thật mềm, có vị ngọt nhẹ. Lại còn có một mùi hương nhẹ phất, mùi này là của thân thể cô.

Thế Tân quen thuộc nó, bởi vì khi cô ngủ dậy. Chiếc giường đó vương vấn mùi hương của cô, anh đã ngửi nhiều lần, cũng nhờ cách đó liền biết cô có về nhà đêm qua hay không.

-"Ảo giác có chân thật thế hay không? Anh là papa của mèo nhỏ nhà em."

-"Ảo giác này quá chân thực."

-"Em phát hiện ra tửu lượng anh khá kém, vậy mà lại say. Để em giúp anh phân biệt thật, giả."

Tay Ngữ Nhi cởi từng nút áo, tuột chiếc đầm trắng để lộ ra một thân thể mê người. Ngón tay thon thon lướt xuống chiếc quần, nhẹ nhàng từ từ kéo khoá rồi kéo qυầи ɭóŧ. Một cây côn ŧᏂịŧ trắng hồng nổi đầy gân đỏ, là cứng muốn nổ tung.

-"Ha... Ngữ Nhi, sờ cái đó đi. Thật khó chịu."

Giọng ấm ấm vang bên tai cô, Thế Tân muốn khıêυ khí©h sự ngứa ngáy.

Ngữ Nhi chạm tay vào phần đầu côn ŧᏂịŧ, thấy nó run run hạnh phúc.

Thế Tân phía trên vì sự vui sướиɠ của tiểu huynh đệ phía dưới mà thở dốc, ôm lấy cô rồi áp môi hôn cô.

-"Nhanh, dùng tay động một chút, anh khó chịu..."

-"Thật đáng yêu, em muốn trêu anh."

Ngữ Nhi cười gian, chắc là do lây nhiễm mấy con sói kia, sắp giở trò trêu cún nhỏ rồi.

Tay cô vuốt nhẹ lên xuống, cảm nhận côn ŧᏂịŧ phình phình trong tay toả hơi nóng. Sau đó liền liều mạng vuốt thật nhanh, Thế Tân chịu không nổi xúc động muốn bắn. Nhưng mà đến gần lúc bắn thì cô lại ấn vào cái lỗ nhỏ trên đầu côn ŧᏂịŧ, sau đó chặn không cho nó bắn.

-"Đừng... Ha... Anh muốn bắn, em cho anh."

-"Anh thất sự đáng yêu chết, em không muốn gọi anh là ca ca nữa, anh phải gọi em một tiếng tỷ tỷ đi."

Nhưng có lẽ Ngữ Nhi đùa dai quá, khiến cún nhỏ trở mình thành sói. Đem cô đẩy ngã trên giường, cô còn chưa kịp suy nghĩ, hành động tiếp theo liền xoay cô thành tư thế đưa mông lại chỗ anh. Chiếc qυầи ɭóŧ bị ném sang một bên, những đồ ngăn cách cơ thể cả hai đều bị quăng đi hết.

Thế Tân gấp gáp đến mấy vẫn phải từ từ kiểm tra hoa huyệt, tay anh xoa nhẹ nhụy hoa vài cái đã cảm nhận thấy chất dịch trơn trơn. Có lẽ Ngữ Nhi từ nãy giờ cũng ngứa ngáy không ít. Ngón tay đưa vào hoa huyệt, cảm xúc thật thoải mái. Bên trong ấm nóng, trơn ướt lại khít chặt, muốn đem ngón tay anh hút vào.

-"Chỗ này chảy nước dãi, thèm bị côn ŧᏂịŧ cắm vào?"

-"A... Um... Anh đừng... Chịu không nổi... Ha..."

-"Mới lúc nãy còn giở bộ mặt muốn làm nữ cường ăn tiểu bạch thỏ. Giờ lại lộ ra vẻ mặt mèo nhỏ dâʍ đãиɠ muốn bị thao chết? Hm?~"

-"Ha... Ư... Em muốn, anh cho em..."

Thế Tân đưa côn ŧᏂịŧ đặt trước miệng huyệt, đung đưa vài cái làm phần đầu côn ŧᏂịŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt. Anh cắm vào một phần ba thì lại rút ra, lúc đâm vào cũng chỉ đâm một phần ba.

Cứ như vậy, côn ŧᏂịŧ chỉ luận động ở bên trong miệng huyệt một chút. Giống như gãi ngứa không đúng chỗ càng khiến cho Ngữ Nhi không chịu được, mông đung đưa muốn đâm vào sâu.

-"Đâm vào hết đi, em ngứa... Um..."

-"Em dám trêu anh, anh cũng phải trêu lại một chút~"

Thế Tân rút côn ŧᏂịŧ ra, dù cho khó chịu đến mấy anh cũng muốn cho cô thử cảm giác ngứa ngáy nhưng không thể gãi. Sau đó anh cúi người hôn hôn lên phía sau cổ, tay xoa nắn ngực cô, đùa với hạt đậu hồng hồng trước ngực.

-"Thế Tân~ Em sai rồi, ha... Sai rồi, không trêu anh nữa... Cho em đi~"

Ngữ Nhi giọng đã mềm dịu, khó chịu đến nói không nên lời. Trên giường thì chính là một nữ nhân mềm mại, khi cầu xin cũng trở nên khác thường ngày. Khí thế của nữ nhân quyền lực liền bị hạ xuống còn âm.

-"Sẽ cho em~"

Còn nam nhân trên giường thì lại khác, bên ngoài dù ấm áp dịu dàng, hay lạnh lùng cấm dục. Chỉ cần khi cứng ở trên giường, liền trở thành sói lưu manh, dùng giọng nói dụ hoặc nữ nhân. Dùng côn ŧᏂịŧ làm nữ nhân phải cầu xin.

Thế Tân lúc này là thế, không nhớ lúc bình thường ra sao. Chưa nhập cuộc thì ngại ngùng như cún nhỏ, bình thường như chú nai ấm áp, nhưng khi đã muốn. Du͙© vọиɠ hoá anh thành sói, muốn đem Ngữ Nhi bình thường lạnh lùng trở nên dâʍ đãиɠ.

Anh đưa côn ŧᏂịŧ cắm vào một lần nữa, dường như vào càng sau càng hẹp, càng chặt.

-"Bảo bối, em thật chặt. Hút cả của tôi vào thật thoải mái."

Bắt đầu luận động, thân dưới đong đưa cắm vào rút ra liên tục rồi nhanh dần. Tay thì xoa nắn ngực, kí©h thí©ɧ Ngữ Nhi sướиɠ muốn chết.

-"A... Ha... Nhanh một chút... Um..."

-"Được, được. Đều chiều bảo bối."

Thế Tân lại làm nhanh hơn, vài lần cắm thì một hai lần chạm trúng chỗ ngứa. Khiến cô một lúc sau run nhẹ người, dòng điện chạy khắp thân thể, hoa huyệt hút mạnh.

-"A... Thật sướиɠ..."

Anh không hề ngừng dùng thân dưới đang động, lại càng khiến Ngữ Nhi sung sướиɠ dồn dập. Hoa huyệt cứ kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, Thế Tân phải nhịn lắm mới không bắn.

-"Chết tiệt, em muốn kẹp gãy anh rồi."

Và sau đó, họ liên tục làm. Ngữ Nhi cao trào nhiều đến mức không còn biết đây là đâu, chỉ biết hưởng thụ cảm giác côn ŧᏂịŧ cắm trong hoa huyệt. Đầu óc bay xa đến mức không thể suy nghĩ.