Chương 9

Dạ tử! Bóng đến kìa!” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to, ta giật mình, theo trực giác xoay về hướng phát ra tiếng nói.

“Bốp!”

Chỉ thấy một quả bóng càng ngày càng lớn ở trước mặt, cứ như vậy không biết trời đất mà nện vào mặt ta.

“Ối vãi đái…” Ta đau đến hít một hơi, che mặt ngồi xổm xuống.

“Niên đệ! Chú không sao chớ?” Lỉ Du Trà vội vàng chạy đến bên cạnh ta, Lâm Bách cũng lắc đầu đi tới, trực tiếp kéo tay ta ra khỏi sân bóng, vứt ta xuống ghế ngồi.

“Chú em! Ngồi im ở đây xem bọn anh đánh, chờ đến khi nào cậu đem nửa hồn kia tìm về rồi thì nói cho anh biết. Còn nữa, ngày mai bắt đầu đấu chứ không phải năm sau, anh không quan tâm cậu bị con gái đá hay bị yêu tinh bà bà hút khô, nếu còn không nhanh trở về trạng thái bình thường, cẩn thận anh…hừ hừ….” Hắn dùng tư thế chặt cổ tay, liên tục cười lạnh.

“Bách Hun….Cậu bớt tranh cãi chút đi.”

“Ai, Trà Trà, nhưng tớ rất chân thành dạy dỗ cậu ta mà!” Lâm Bách làm bộ mặt ủy khuất xua xua tay.

Lâm Bách vốn tên là Lâm Bách Hun, cái tên rất là mẹ nó buồn cười, hoàn toàn không phù hợp với gã, người gọi gã là “đội trưởng” hoặc “Bách Hun” cũng chỉ có một mình Kỉ Du Trà, tất cả bọn còn lại đều trực tiếp gọi gã là Lâm Bách, ác hơn thì gọi là “Sắc bá”.

Dĩ nhiên, người có thể làm đội trưởng đội Phong Hoài, tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó. Lâm Bách chính là loại người có thể dùng vẻ mặt vô tội mà dẫm người khác dưới chân, đối với người của mình thì rất tốt, đối với đối thủ vướng chân gã cũng rất vô tình. Biết gã ngoài mặt vẫn là vẻ cợt nhả, nhưng trong lòng có thể đã có chút mất hứng, ta dùng sức vỗ vỗ mặt, cũng không thể chịu được bản thân mình thất thường như vậy.

Triệu Vĩnh Dạ, tỉnh lại đi! Đừng có nghĩ nữa!

“Lâm Bách, chuyền bóng cho tôi, tôi muốn đánh tiếp!”

“Nga?” Lâm Bách xoay người, liếc xéo ta đang trở lại sân bóng. “Hồn trở về nhanh như vậy sao? Rất tốt, còn mộng du lần nào nữa anh đây sẽ đá cậu ra ngoài!”

“Niên đệ, không nên miễn cưỡng, nếu như trong người không thoải mái thì nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không sao.” Kỉ Du Trà vốn có chút không yên lòng, nhưng nhìn biểu hiện bình thường của ta cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi két thúc tập luyện, Lâm Bách cùng Kỉ Du Trà tính đến tiệm mì phụ cận ăn cơm, hỏi ta có muốn đi cùng hay không. Ta do dự một chút, gật đầu nói được, muốn bọn họ đi trước, lát nữa ta cưỡi xe máy tới sau.

“Có tâm sự gì thì lát nữa nói ra đi, ngàn vạn lần đừng để buồn bực ở trong lòng đó.”

ta nhìn Kỉ Du Trà, rõ ràng đã lớp mười hai những khuôn mặt vẫn thành thật như học sinh tiểu học, nửa chữ cũng không phun được ra, không thể làm gì khác hơn là mơ hồ gật đầu một cái.

Nói? Nói gì? Nói ta bị một chiến hữu thật tốt hôn, còn một chút cũng không cảm thấy chán ghét sao?

Hớ! Đánh chết ta cũng không nói ra đâu.

Vừa mới quay xe xong, cắm chìa khóa, đeo nón bảo hiểm lên thì tiếng hát “lão hổ lão thử” lại vang lên. Ta không phải là người có đủ kiên nhẫn để phân chia mỗi người một tiếng chuông khác nhau, thế nên khi nghe tiếng chuông, không thể phân biệt được là ai gọi đến. Ta vội vàng cởi nón bảo hiểm xuống, lấy điện thoại di động ra nhìn. Cuối cũng vẫn không biết số của ai.

Trợn mắt nhìn màn hình một lúc lâu, chuông cũng sắp kết thúc, ta mới ấn nút trả lời, hữu khí vô lực “Đây” một tiếng.

“Vĩnh Dạ?”

Vừa nghe một câu, ta đã sợ ngây người. Là “bà ấy”? Tại sao bà ta lại biết số di động của ta? Bà ấy không thể gặp lão đầu ở Đại Lục được, chỉ cần dùng đầu gối nghĩ ta cũng đã có đáp án. Mẹ kiếp, đúng là nhiều chuyện…

“Gọi có việc gì thế?”

Đợi một lúc lâu không có tiếng đáp lại, ta hừ lạnh một tiếng. “Vị bà cô này thật là rảnh rỗi, tôi thực ra đã sắp phải đi ăn rồi.”

“A…chờ một chút…Vĩnh Dạ, nghe…nghe nói gần đây con rất bận tập bóng phải không?” Bà ấp úng, “Ừm….Nghe nói ngày mai con có trận đấu….Thật xui xẻo, vừa lúc lại đúng vào ngày sinh nhật…”

“Đúng vậy.” Ta không nhịn được, “Vậy thì sao? Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?”

“Cái kia…..Mẹ muốn nói cũng đã lâu rồi không được nhìn con chơi bóng…Cuộc thi ngày mai đánh ở Tín Nghĩa phải không? Mẹ sẽ đi xem…”

Ta hít vào một hơi.

“Không cần đâu, được không?Bà không hiểu về bóng rổ, đến xem náo nhiệt gì chứ? Loại tham gia đấu bóng tranh tài như thế này, đi thì cũng chỉ toàn gặp người trẻ tuổi, bà đi chỉ hại tôi thêm mất mặt thôi, nếu bạn bè tôi mà biết, họ nhất định sẽ cười đến rụng răng!”

“Ừ, vậy à…Thật xin lỗi…”

“Haizzz, đừng nói xin lỗi nữa!” Ta phiền não gãi gãi đầu, nói: “Buổi sinh nhật lúc tối tôi sẽ đi, đến lúc đó là có thể nhìn thấy mặt rồi, bà không cần phải đi ra ngoài buổi sáng đâu, Ok?”

“Ừ…Vĩnh Dạ, vậy con thi đấu cố gắng….”

Phiền!

Dùng sức ngắt điện thoại, ta lập tức bạo lực nhắn một tin nhắn cho tên gà mẹ thần kinh kia. Sau đó, lập tức tắt điện thoại, phóng xe như điên đến tiệm mì.

Ăn mì xong, ta đang muốn tiếp tục đi chơi thì ngay lập tức bị Lâm Bách lấy lí do “Ngày mai còn phải thi đấu” bác bỏ, trời còn sớm đã ném ta về.

Ta cưỡi xe phóng đi trên đường, cố gắng nghĩ nửa ngày, ngoại trừ quấy rối Tiểu Tiệp, nhất thời không nghĩ ra hang ổ của cô nàng nào có thể đi, “uy hϊếp” của tên kia vẫn như âm hồn không tan trong đầu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha, bó tay mà ngoan ngoãn lái xe về nhà.

Xa xa đã thấy trước cửa nhà có một bóng người quen thuộc, ta làm như không thấy mà lướt qua hắn, đem xe máy dựng vào trong sân.

“Triệu Vĩnh Dạ.”

“Làm sao?” Ta cởi mũ bảo hiểm, quay người dựa vào xe máy, khoanh tay trước ngực nhìn lại.

Hắn càng chạy càng gần, gần đến mức khoảng cách giữa hai người sắp không còn cũng không có dừng lại, bống nhiên duỗi ngón tay niết lên môi ta, tiếp theo lui tay xuống kéo cằm ta lên, cúi đầu nhanh chóng che lại.

“Này! Làm…Ngô…”

Miệng vì muốn kháng nghị mà mở ra, không gian bên trong ngay lập tức bị đầu lưỡi chui vào mạnh mẽ chiếm hết, đồng thời tước đoạt luôn khả năng phát ngôn của ta. Khẽ liếʍ từng chút một, mang lại cảm giác ướŧ áŧ. Rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại phát ra ý nghĩ khiến người ta run sợ, giống như muốn nuốt lấy đôi môi, khoang miệng, xâm nhập vào cổ họng, đem cả người ta cùng ăn đi vào.

Khốn kiếp…Mấy ngày ngắn ngủn mà đã tiến bộ nhiều như vậy, không phải trừ ta còn có đối tượng luyện tập khác chứ?

Biết rõ là không thể nào, nhưng khi ta thở dốc mà bị ép vào trong ngực hắn, vẫn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

“Điên rồi…”

Nghe tiếng trái tim đang nhảy lên từng nhịp, ta nhắm mắt lại lẩm bẩm, cũng không biết là đang nói hắn, hay là đang nói chính mình. Đại khái cả hai đều có đi. “Rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không….”

“Tôi biết a.” Huống Hoàn An cười nhẹ, còn mang một bộ dạng tự nhiên bình thản.

Mẹ Kiếp, ta nghi ngờ có khi núi Dương Minh có sụp xuống trước mặt hắn, cái tên thần kinh này chắc cũng không cảm thấy có gì không tốt.

“Tự mình tìm hiểu đi, ai bắt cậu điên cuồng mắng tôi một đống thứ như thế, rửa một lần cũng không đủ.”

“Kính nhờ, gửi tin nhắn qua điện thoại di động cũng tính sao? Tôi không có nói ra khỏi miệng mà!”

“Dùng tin nhắn càng tệ hơn đó. Lúc trước có nghe tin, một vị kĩ sư công trình nhắn tin mắng bạn gái mình, kết quả chứng cứ đều bị lưu lại, bị kiện thẳng lên Viện Thượng Pháp. Nếu không dùng được cách gì thì chừa lại chút mồm miệng nhân đức đi, cũng coi như tự bảo vệ mình.”

“Hừ…Anh đúng là thích dạy đời người ta.”

“Thuyết giáo người khác cũng là chuyện rất mệt, không phải ai tôi cũng nói đâu.” Huống Hoàn An khẽ mỉm cười, vuốt tóc ta. “Cậu mắng tôi là tên gà mẹ nhiều chuyện…Nhận được điện thoại của cô, cậu thực sự giận như vậy à? Một chút xíu cảm giác vui vẻ cũng không có sao?”

“…Ai cần anh lo.”

“Thật đúng là đứa nhỏ không thành thật. Tại sao không thẳng thắn một chút đi? Mặc dù quá thẳng thắn sẽ không giống cậu….” Huống Hoàn An lắc đầu buông tay ra, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái băng đô đeo tay, đeo lên cổ tay phải của ta. “Đây là bùa hộ mệnh cho trận đấu ngày mai, cũng là quà sinh nhật sớm một ngày.” Hắn cười, nói tiếp: “Còn quà sinh nhật hôm đó là bánh ngọt ô mai mẹ chúng ta hợp tác làm ra. Đợi trận bóng ngày mai đánh xong đến nhà tôi thì sẽ đưa.”

Sau khi Huống Hoàn An về nhà, ta lập tức đi tắm, muốn đi ngủ sớm một chút.

Ngã người lên giường, xoay xoay cái “bùa hộ mệnh” trên cổ tay, ta sẽ mang nó đi ngủ luôn. Như vậy sẽ không lo ngày mau quên mang theo.

*

*

Sáng sớm hôm sau, ngủ đủ giấc làm tinh thần ta hưng phấn, dự định sẽ đến nơi thi đấu sớm nửa tiếng. Khí trời rất tốt, đã có không ít người đến luyện tập làm nóng người.

Nhìn qua thì Kỉ Du Trà cũng chưa tới, ta lấy từ trong túi ra một quả bóng, muốn tập chút cảm giác bóng trước. Không nghĩ đến khi còn chưa kịp đi vào sân, ngay cả rổ cũng chưa ném, mông đã bị một quả bóng không biết từ đâu bay tới “hun” một cái.

Hơ, đứa nào có dũng khí đến thế? Nhìn góc dộ cùng lực đạo thì đây không đơn thuần chỉ là đạn lạc……..Ta quay đầu trừng lại, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.

Nhìn cái bản mặt đứng ở đó, không phải là tên yêu tinh ta không muốn thấy nhất sao? Ngay cả “chồng” hắn cũng ở đây, đáng tiếc vị chồng kia đang cùng đội viên đội Hiệp Giương ở vòng rổ bên kia luyện bóng, hoàn toàn không để ý tới lão bà của hắn.

Thì ra Huống Hoàn An nói “đồng đội” là bọn họ. Ghê tởm! Nhất định tên kia cố ý không nói rõ!

“Thật xin lỗi nha niên đệ, tôi không cẩn thận ném trượt rồi, có thể chuyền bóng về đây giúp tôi không?”

“Chị gái à, chị không có tay hả? Sao không tự mình đi nhặt đi.” Ta lạnh lùng nói, bỗng nhiên giật mình nhận ra ta vẫn có quân bài chủ ở trên tay hà tất phải sợ y ức hϊếp chứ!

“Này, Tiêu yêu tinh, tôi khuyên anh nên tránh ra tôi ra một chút. Anh đoán thử xem đồng đội hôm nay của tôi là ai nào?” Ta đắc ý lớn tiếng tuyên bố: “Vâng, là Kỉ Du Trà đó! Cộng thêm đội trưởng nhà ta, đội hình mạnh nhất Phong Hoài hôm nay đã đến đủ rồi.”

Tiêu Tuần dài giọng “À há” một tiếng, trên mặt ngoài dự đoán của ta hoàn toàn không có biến đổi gì, trầm mặc một chút, rồi nhàn nhạt nói: “Vậy sao? Tôi cũng nên sớm nghĩ đến việc hôm nay cậu ta cũng tham gia….Cảm ơn cậu nhắc nhở, Triệu Vĩnh Dạ.”

Gì? Chỉ thế thôi? Sách! Ta còn chuẩn bị tinh thần để thấy phản ứng hơn thế cơ.

“Các cậu mấy giờ thì đấu? Đấu ở khu nào? Nếu cứ đánh thắng liên tiếp thì khi nào sẽ đấu với bọn tôi?” Y vừa liếc qua người ta một cái liền bắn ra một đống vấn đề.

“A?” Ta ngẩn ra, nhăn mày lại. “Sao tôi nhớ được nhiều như vậy chứ….Đúng rồi.” Nhớ đến Kỉ Du Trà có đưa tờ phân chia trận đấu cho ta, ta xoay người lấy từ ba lô ra, còn chưa kịp nhìn lại đã bị giật mất.

“Này!” Ta híp mắt lại, “Yêu tinh thối, lịch sự tí đi!”

“Mười giờ đấu ở hku C, mười một giờ đấu ở khu B….Ba giờ chiều sẽ đυ.ng bọn tôi. Ok, tôi biết rồi.” Tiêu Tuần giống như đang cố nhớ, đọc qua một lần rồi đem giấy ném lại cho ta, ta khó hiểu, thật không hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì nữa.

“Anh làm cái gì thế a? Mong đợi đến lúc đấu đến thế sao?” Quái, không phải lúc trước y rất sợ Kỉ Du Trà sao?

“Sai rồi, hoàn toàn ngược lại. Mười giờ tôi sẽ rời khỏi khu C, mười một giờ sẽ rời khỏi khu B, suy ra được ba giờ chiều kia cậu cũng sẽ không thấy tôi, tôi sẽ tìm người đánh hộ. Thế nào? Có như cậu mong muốn không?” Y vừa nói vừa liếc đồng hồ đeo tay, “Hẳn là cậu ta cũng sắp tới rồi. Vậy thôi nhá.”

Gì? Thật hay giả đây? “Lá bài chủ chốt” Kỉ Du Trà này dùng tốt vậy sao?

Không nghĩ tới Tiêu yêu tinh cú như vậy cắm đầu cắm cổ ôm bóng rời đi, lòng hiếu kì của ta bị kí©h thí©ɧ nghiêm trọng rồi, hướng theo bóng lưng y la lên: “Kỉ Du Trà đã làm gì anh mà anh sợ anh ấy thế?”

“Chuyện người lớn trẻ con không cần lo.” Hắn không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

Gân xanh trên trán ta nổi lên. Không hổ là Tiêu yêu tinh, tâm tình rõ rang trầm xuống vậy mà vẫn có thể chọc giận ta. “Hừ, không nói thì thôi, có gì mà phải tỏ vẻ thần bí chứ? Ta cũng đã hỏi qua Kỉ Du Trà, nhưng anh ấy chỉ nói không có không có, căn bản cái rắm gì cũng không hỏi ra…

Tiêu Tuần đột nhiên quay người lại, sắc mặt khó coi đến làm ta giật mình, lúc không đề phòng cổ áo đã bị túm được, xách lên. “Triệu Vĩnh Dạ, cậu rảnh quá hả? Căn bản không liên quan đến cậu thì ham hố cái rắm gì? Còn chọc tôi nữa, ta sẽ cho cậu ói cả bữa sáng ra đây luôn.” Nắm đấm của hắn đặt trên bụng dưới của ta ép xuống, hung hăng uy hϊếp.

“….Sặc, hung cái rắm a, không cho hỏi thì thôi, buông tay ra!” Ta run lên, dùng sức đẩy ra. “Chẳng qua là tôi tò mò hỏi một chút thôi mà, không biết cũng chẳng mất miếng thịt nào, không thèm!” Đúng là không chịu nổi tên yêu tinh này, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, quả nhiên là kho thuốc nổ mà Kỉ Du Trà chính là ngòi nổ.

“Móa nó, không biết Nguyễn Uyển Đặc làm sao chịu nổi anh!”

“A, còn dám nói tôi à?” Y khẽ liếc mắt, “Tôi cũng rất tò mò a, không biết đội trưởng nhà chúng tôi làm sao mà chịu được cậu!”

“Anh….” Giống như bị nhét vào miệng một cái bánh bao lớn, tất cả lời nói của ta trong nháy mắt đều bị chặn lại, không phun ra được câu nào.

Tựa hồ nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của ta rất thú vị, tâm tình xẫu của Tiêu Tuần thoáng cái đã tốt lên. “Xin lỗi xin lỗi, lúc trước tôi đã quá khinh thường cậu, xem ra cậu không phải là chó hoang bình thường a…..CHúc mừng cậu nhá! Triệu đối thủ.”

Chúc mừng cái gì a? Khốn kiếp! Sao y lại biết……

“Nhìn mặt mày đội trưởng dạo này rất hớn hở, hai người tiến triển đến đâu rồi? Bước một? Bước hai? Hay là đã xong tất cả các bước rồi?” Y đem ngón trỏ tay phải ấn vào lòng bàn tay trái thò ra thụt vào, mờ ám cười một tiếng, “Chỗ đó của đội trưởng không nhỏ, tiểu hoa cúc của cậu chịu được không thế?”

“Anh….” Ta cuối cùng cũng nhổ được cái bánh bao tưởng tượng ra, nắm chặt tay rống: “Liên quan cái rắm gì đến anh!”

“À, xem bộ dạng cậu thế này hắn là vẫn chưa mở bao hả? Thật là, tốc dộ của đội trưởng thật là chậm nha.” Tiêu Tuần khoa trương chống tay vào hông lắc đầu thở dài, xem ra vẫn còn muốn chơi ta.

“Tôi nói a…….”

Bống nhiên y biến sắc, tầm mắt rời khỏi mặt ta, nhìn qua bên kia một chút. Rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, cười nhẹ một tiếng. “Tôi nói này, cậu thức sự đã rút được quân bài tốt nhất rồi. Không nên quá mức thích giận dỗi, cậu thích hắn, hắn cũng thích cậu, như vậy là hoàn hảo rồi, nhưng, nếu còn không biết điều một chút, tôi liền đánh cậu nhừ tử cho xem. Còn nữa….Sao không tiện tay phân phát chút vận tốt lên người niên trưởng của cậu một chút đi.” Y chỉ chỉ về phía sau ta rồi phất tay một cái rời đi.

Ta quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy cái đầu của Kỉ Du Trà nhô ra từ bãi đậu xe đang đi tới, y vừa đi vừa nhìn đông ngó tây tìm người.

“Này! Kỉ Du Trà! Em ở đây!”

Y quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng, thấy ta vẫy vẫy tay, mắt y lập tức sáng lên, hàm chứa ý cười đi tới. “Niên đệ, sao chú tới sớm thế? Vừa rồi anh thấy xe máy của chú còn giật mình đấy!”

“Dù sao cũng ngủ đủ rồi, muốn tới sớm một chút luyện tập a.” Ta thuận miệng đáp, quay đầu sang cẩn thận quét mắt nhìn y từ đầu đến chân. Quái, không có móng vuốt, cũng không có nanh sắc, hai cái chân xếp song song với nhau, cả người đều là bộ dạng của một con cừu non, rốt cuộc sao Tiêu yêu tinh lại sợ y chứ? Cuối cùng còn nói những lời kia là ý gì?

Nghĩ mãi cũng không ra, thôi kệ.

“Rất tốt, xem ra gần đây chú rất có ý chí chiến đấu!” Kỉ Du Trà không phát hiện được dị trạng của ta, đưa tay vỗ vỗ lên vai ta, cười đến vô cùng vui vẻ.

Thấy nụ cười của hắn, ta vốn định nói thêm gì đó nhưng lại thôi, nuốt hết từ ngữ vào bụng rồi kéo y vọt đến một sân tập khác luyện bóng.

Ở Đài Loan này chính là như vậy, dù là làm hoạt động gì cũng sẽ “giờ cao su” là bình thường, concert, tiệc cưới cũng vậy, trận đấu bóng hôm nay cũng không ngoại lệ.

Đến lúc đội ta tằng tằng thuận lợi vượt qua mọi trận đấu, trận đấu với dội của Tiêu Tuần cũng là gần bốn rưỡi rồi.

Quả nhiên Tiêu Tuần không xuất hiện, người thay thế tạm thời thực lực kém hơn rất nhiều, Nguyễn Uyển Đặc cũng không đánh hết toàn lực, trận đấu rất nhanh đã phân thắng bại, Lâm Bách lấy tên đội là “Đội vương tử Phong Hoài”, bọn ta được vào chung kết.

Nói không chừng cái bùa hộ mệnh của tên kia có lẽ cũng đã phát huy tác dụng cũng nên.

Mặc dù Kỉ Du Trà “trở mặt” với Tiêu Tuần, nhưng quan hệ với Nguyễn Uyển Đặc cũng không tệ, sau khi trận đấu kết thúc, hai người còn đứng một chỗ nói chuyện, Lâm Bách cũng đi qua tham gia náo nhiệt, càng về sau thì hắn càng nói nhiều. Ta buồn chán ngồi bên cạnh nghịch bóng, mắt liếc đồng hoog đeo tay, có chút mất kiên nhẫn.

“Này! Lâm Bách, khi nào thì trận chung kết bắt đầu?”

“Ban quản lí còn đang chuẩn bị, chắc là cũng sắp rồi.” Hắn nhún vai, liếc ta một cái, “Cậu có việc à? Không được chuồn trước đấy.”

“…Cũng không phải.” Ta rầu rĩ đáp lại, cũng chỉ còn có thể kiên nhẫn chờ thôi. Tức thật, đúng là đồ con rùa! Các người cho là lão tử đây có nhiều thời gian lắm sao?

Khó khăn lắm mới đợi được đến toàn bộ trận đấu kết thúc, ta không kịp đợi nghi thức trao giải bắt đầu đã vội vã cầm ba lô xoay người chạy ra ngoài.

“Dạ tử! Cậu đi luôn à?” Lầm Bách ở sau lưng ta ngạc nhiên hô: “Tối không đi cùng bọn tôi ăn liên hoan sao? Khó khăn lắm mới có lúc tôi mời nha!”

“Nợ trước, lần sau đòi đi!”

“What???? Tiểu tử thúi, không phải là vội vàng đi hẹn hò đó chứ? Đồ vô nhân tính! Tôi nhìn nhầm cậu rồi!” Hắn tiếp tục ồn ào, dexiben lớn đến trong bán kinh tám trăm dặm đều nghe thấy. Tuyệt đối là cố ý.

Mặt ta nóng lên, quay đầu cho hắn một cái ngón giữa ( =.=”), rồi quyết tâm chạy thật nhanh khỏi hiện trường.

Ôi trời! Năm rưỡi rồi! Xem ra vẫn phải trễ một chút rồi, ta một thân đầy bùn đất cùng mồ hôi không thể không tắm. Tính ra thì từ sân bóng chạy thật nhanh về nhà, tắm thay quần áo, lại chạy nhanh xuống nhà Huống Hoàn An, nhiều nhất cũng chỉ muộn 20 phút, hẳn là vẫn còn cho qua được…..

Đến lúc ta mở cửa nhà ra, thấy trước cửa có thêm một đôi giày da của đàn ông và một đôi giày nữ, ta mới phát hiện ra ta chỉ tính toán sự việc trong tình huống hoàn mĩ thôi.

“A Dạ, con chạy đi đâu thế? Ngay cả điện thoại cũng không nhấc nữa! Bố trong ngày sinh nhật con đã gấp gáp chạy về đây, muốn cho con một niềm vui bất ngờ!”

Tám trăm năm không gặp, ông già nắm tay một người phụ nữ trẻ tuổi đi ra, hoàn toàn không để ý đến mặt ta cứng đơ lại, vui vẻ ôm lấy người đàn bà đó như vật quý, “Ngạc nhiên không? Chào hỏi người ta một câu đi chứ, đây cũng là mẹ tương lại của con đó. Hay là con gọi luôn một tiếng mẹ ơi đi, hahaha!” Ông ta vừa nói vừa ngửa đầu cười lớn, người phụ nữ trong lòng ông ta cũng che miệng cười duyên.

Mẹ kiếp, ta cảm thấy dường như ta cũng sắp “cười lớn” lên rồi.

Lúc này chuông điện thoại của ông già bỗng vang lên, ông ta nhìn màn hình điện thoại rồi vẫy tay ra hiệu “Hai người nói chuyện đi”, còn bản thân thì đi vào thư phòng nghe điện thoại, để lại ta cũng người phụ nữ ấy ở lại mắt to trừng mắt nhỏ.

Cô ta nặn ra một nụ cười với ta, phấn trên mặt dày đến ta còn thấy sợ: “Cái này….Đừng đứng ở đây nữa, vào phòng khách ngồi được không?”

“Cười đẹp nhỉ, nơi này vốn là nhà tôi, còn phải cần người ngoài như cô ra chào hỏi sao?” Ta hừ lạnh, lướt qua cô ta, đi vào nhà.

Đi vài bước, ta bỗng nhiên quay đầu lại, cười với nàng: “Dì à, xin hỏi dì bao nhiêu tuổi?”

“A?” Gương mặt đầy phấn son ngẩn ra, nở nụ cười cứng ngắc trả lời: “Hai….hai mươi tuổi.”

Mặt ta bên ngoài tươi cười giả tạo, bên trong lòng ra sức chửi rủa. “Thật sự nhìn không ra, kĩ năng trang điểm của dì thật là cao tay, tôi nghĩ dì phải bốn mươi tuổi rồi cơ, dì ạ.”

“Ai, dì cái gì cơ? Không được.” Ông già vừa nói chuyện điện thoại xong, trở lại phòng khách thì nghe được câu cuối của ta.

“Đoan Tính Hàm không lớn tuổi hơn cao là bao đâu, con cứ trực tiếp gọi tên cô ấy là được rồi, không cần để ý nhiều như thế.” Ông già ở xa nhà đã lâu, mỗi câu tiếng Đài Loan đều lẫn thêm tiếng Bắc Kinh vào, nghe thế nào cũng thấy buồn cười, đáng tiếc là ta cười không nổi.

Ta lạnh lùng nhìn lão già mất nết ôm lấy cô gái kia ngồi vào ghế salon, hai người khanh khanh ta ta, sắc mặt cô ta có chút cứng ngắc rất nhanh đã bị chọc cười.

Ta nặng nề hừ một tiếng, xoay người lên lầu.

“A Dạ, cả người con đều bẩn rồi, cứ đi tắm trước đi, thay quần áo tử tế, bố đã đặt phòng ăn ở nhà hàng cao cấp rồi, tối nay gia đình tab a người sẽ ăn một bữa cơm thật ngon, ăn mừng sinh nhật mười bảy tuổi của con.” Ông già nói.

Ta liếc cũng không thèm liếc hắn, nhanh chóng về phòng tắm rửa, mặc áo phông quần jean, khoác áo thể thao đi xuống lầu.

“Nhanh vậy sao?” Ông già sợ hết hồn, nhưng ngay sau đó lại phát hiện gì đó không đúng, “Sao lại thế này, không phải bố bảo con mặc đồ tử tế một chút….Này! Con định đi đâu? Chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm, con đừng có chạy lung tung cho bố!”

“Ngại quá, tôi có hẹn rồi, không rảnh phục vụ các vị.” Ta nhanh chóng đeo giày, đang định vặn nắm đấm cửa, bống nhiên quay đầu lại cười tươi, nói với hắn: “Đúng rồi, nếu dư một chỗ ngồi, ông có thể tìm bí thư của ông cùng đi ăn a, cô ấy còn có thể cũng dì chia sẻ bí quyết làm sao có thể ép khô ông ở trên giường, tôi nghĩ “một nhà ba người” mấy người hàn huyên cùng nhau sẽ rất vui vẻ.”

“Triệu….Triệu Vĩnh Dạ!” Ông già rống to, giận đến lệch cả ria mép.

“À mà đừng ăn quá nhiều nha, cẩn thận trúng gió. Chào! Tôi đi đây.” Ta phất tay một cái, xoay người mở cửa.

“Tiểu tử thúi! Đứng lại cho ta!”

Không nghĩ tới ông già vẫn không từ bỏ, nhanh chóng lao khỏi cửa bắt lấy ta, ta giật mình, bị hắn bắt lấy, hai người ở trước cửa đấu lực.

Thể trạng ông già tráng kiện, mặc dù lớn tuổi hơn rất nhiều nhưng ta vẫn nhất thời không đẩy được hắn ra.

“Buông ra….Lão già chết tiệt! Đừng có nắm áo tôi!” Mẹ kiếp, tóc vuốt keo đẹp đẽ của ta cũng sắp bị lão ấy làm rối rồi! (=]])

“Đồ con khỉ chết tiệt (=.=”), khó khăn lắm mới thấy mặt một lần mà còn không nể mặt ta như vậy! Ngươi mà còn không nghe lời nữa, cẩn thận ta đóng gói người đến đại lục luôn, cái gì mà bóng cam với bóng xanh ngươi cũng đừng hòng được nhìn thấy!”

“Vậy sao! Ông cứ thử xem!” Ta phát điên, vùng khỏi tay ông ta, thừa dịp trọng tâm ông ta không vững vịn vào tủ giày, ta xoay người xông ra ngoài, chạy khỏi cửa, chạy hết mấy con phố mới dừng lại.

“Hộc…hộc…”

Có lẽ do chạy quá nhanh, ngực ta bỗng nổi cơn đau dữ dội, đau đến mức cảm tưởng như ta không thể đứng vững, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống vịn vào vách tường thở dốc.

Không thể nào, sáu rưỡi rồi! Ta nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay. Bị ông già quấy rối, hại ta lãng phí một đống thời gian, bây giờ không thể quay về nhà lấy xe, trên người không có ví tiền cũng không có điện thoại di động……Thật là muốn nổi khùng, mấy thứ đó mà cũng không nhớ mang ra khỏi nhà nữa.

Hay thật! Kiểu này thì nếu có thể đứng trước cửa nhà họ Huống trước bảy giờ thì ta cười. Không thể làm gì khác hơn là bắt taxi, đợi đến nơi thì kêu Huống Hoàn An trả tiền…

A? Kì quái……. Ta cau mày ấn ấn ngực, nhắm mắt lại từ từ hít thở sâu.

Tại sao ngực lại đau như vậy? Rõ rang là còn thở gấp nữa, tại sao không những không biến mất mà còn càng ngày càng đau…….Giống như trái tim bị bóp chặt lấy vậy…..

Không lẽ là đả kích do ông già đi lấy vợ bé tạo thành sao? Không….Ông ta không có vĩ đại như vậy. Tình cảm của ta đối với ông ta coi như đã chết hẳn rồi, tâm đã chết thì sẽ không biết đau.

Không có thời gian để suy nghĩ nguyên nhân. Ta cắn răng nhịn đau đứng lên, đi đến ven đường đưa tay vẫy taxi, đi đến nhà Huống Hoàn An.

“Tiểu tử, cậu muốn đi đâu? Bệnh viện?” Ông tìa xế chắc nhìn sắc mặt ta không tốt, không đợi ta mở miệng liền tự động hỏi luôn.

Thao mẹ mày ấy chứ bệnh viện cái gì!

Ta trừng hắn một cái, ngay cả khí lực để chửi cũng không có, sau khi nói địa chỉ liền vô lực tựa lưng vào ghế, ôm ngực chờ đợi cơn đau qua đi.

“Triệu Vĩnh Dạ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Taxi vừa đến nơi, Huống Hoàn An đã đứng ở trước cửa nhà hắn, vừa nhìn thấy ta xuống xe, liền lập tức đi tới nắm lấy cánh tay ta.

“Có cần phải thế không? Tôi đến muộn….mà anh phải đứng trước cửa làm môn thần à?” Ta ho một tiếng, giương mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc không có nụ cười của hắn.

Bàn tay vững vàng nắm lấy cánh tay ta lạnh như băng, không ấm áp như trong trí nhớ. Không lẽ hắn đứng trong gió lạnh chờ ta từ sáu giờ tới bảy giờ?

Ghê tởm, ta chưa tới thì hắn không yên tâm sao?

“Cậu hãy nghe tôi nói…” Hắn nhướn mày mở miệng.

“Chờ một chút, giúp tôi trả tiền xe trước đã, tôi quên mang tiền theo rồi.” Ta ngắt lời hắn, lúng túng nhìn người tài xế taxi. “Tóm lại….nói ra thì rất dài dòng, thật ra thì tôi rất muốn đến đúng giờ nhưng….”

Huống Hoàn An ngẩn ra, hết nhìn ta rồi lại nhìn vào trong xe, bỗng nhiên đem ta mới vừa mở cửa xe định đi ra vào lại.

“Này! Anh làm gì…” Ta ngây ra, không biết thần kinh hắn có ổn định hay không, tiếp theo hắn cũng ngồi vào trong xe, hướng lên trên ghế lái nói: “Bệnh viện XX, xin đi nhanh một chút, cám ơn.”

“Này….Huống Hoàn An! Chờ một chút! Tại sao lại phải đi bệnh viện a?” Nơi ấy ngoài sinh con ra thì có thể phát sinh chuyện gì tốt cơ chứ! Không phải là muốn mở tiệc sinh nhật sao? Bà ấy không phải muốn cũng mẹ Huống hợp tác làm bánh ngọt cho ta sao? Người đâu? Đồ đâu?

Gã tài xế quay đầu lại liếc ta một cái, vẻ mặt “xem đi, quả nhiên là phải tới bệnh viện mà” gợi đòn không đỡ được. Ta hung hăng trừng lại, gã lập tức thức thời quay mặt về chỗ cũ, nhanh chóng lái xe chạy đi.

“Xin lỗi, Triệu Vĩnh Dạ, sinh nhật hôm nay có thể không làm được rồi. Ba mẹ tôi và Ba mẹ cậu hiện giờ đều ở bệnh viện, riêng tôi ở lại chờ cậu thôi.” Huống Hoàn Ạn day day giữa trán, hướng ta cười khổ, một tay khác cầm chặt tay phải của ta, cảm giác bàn tay ấy lạnh lẽo vô cùng.

“Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói…” Nói xong câu này, hắn trầm mặc, hơi nhíu mày lâm vào suy tư, dường như còn đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.

Uy, Huống Hoàn An, hẳn là anh hiểu rõ tôi rồi đúng không? Tỉnh táo? Là cái gì? Còn chưa giải thích rõ, sao lại muốn tôi tỉnh táo nghe anh nói chứ? Tôi có thể không nghe được không a?

“Mẹ của cậu….”

Ta mờ mịt nhìn hắn, muốn che tai lại, giơ tay trái lên, nhưng lại không tự chủ được đặt lên ngực.

Mẹ kiếp, tại sao lại đau như vậy……