- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bad Boy
- Chương 8
Bad Boy
Chương 8
Mặc dù thức đêm cộng thêm mất ngủ khiến ta ngủ không đủ giấc, nhưng mới sáng sớm mở mắt ra đã thấy Huống Hoàn An đứng ở bên giường nhìn ta, hại ta sợ hết hồn.
“Tôi đi chạy bộ, có muốn đi chung không? Khi quay lại sẽ học tiếp.” Hắn mỉm cười nói, khẩu khí cùng vẻ mặt cũng rất tự nhiên, giống như tối qua không có chuyện gì xảy ra.
“Ừ….Ừ!” Ta dĩ nhiên cũng vui vẻ “phối hợp”, một bước bay xuống giường, vọt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Một tuần tiếp theo ta ngoan ngoãn vô cùng, hắn dạy cái gì ta liền nghe cái đó, muốn ta làm cái gì ta liền làm, toàn bộ bài tập đều hoàn thành không lọt bài nào, ngày trước hôm thi lại nhịn đến nửa đêm canh ba mới ngủ.
Sống mười bảy năm tới giờ ta chưa bao giờ thành tâm đến thế, lão sư kia mà thấy nhất định sẽ xúc động đến khóc rống, Ngưu lão đầu thấy nhất định sẽ lập tức mang ta đi kiểm tra đầu.
Khi thông báo kết quả thi lại, ta chẳng những qua hết tất cả các môn, hơn nữa còn không phải chỉ đạt điểm trung bình. Đội bóng rổ một trận đại xôn xao, ai cũng làm ra vẻ mặt nhìn thấy quỷ.
“Niên trưởng, Có phải anh bị người ngoài hành tinh bắt đi cải tạo rồi không?” Có một đứa năm nhất không thức thời, chạy qua hỏi.
“Tới địa ngục đi! Có phải chú mày xem phim nhiều quá rồi không?” Ta tàn nhẫn cốc đầu nó một cái, trong lòng lại nhất thời có loại tư vị không nói ra lời.
“Hắc hắc, nhìn xem, vết cắn trên cổ cậu cũng chưa tiêu hết kìa! Bé con nào mà cắn ác như vậy hả?” Đội trưởng Lâm Bách cũng cười hắc hắc hắc, đưa tay đến sờ sờ cổ ta. “Coi như cậu giỏi, ôm sách, luyện bóng bận rộn như vậy mà vẫn không quên ôm gái, thể lực còn hơn cả siêu nhân nha!”
Lâm Bách có tước hiệu “Thiên nhân trảm”, kỹ năng đặc biệt là từ một anh chàng đứng đắn đẹp trai trong nháy mắt có thể chuyển thành bộ mặt cười dâʍ đãиɠ đến mấy tên chuyên đi hϊếp da^ʍ cũng phải chào thua. Dĩ nhiên, tên đó ở trước mặt con gái chỉ dở bộ mặt tốt đẹp ra mà thôi, tội nghiệt gây ra nhiều như sao trên trời, so với ta còn quậy phá hơn, đúng là siêu cấp da^ʍ ma.
“Đừng có sờ nữa!” Ta đẩy tay hắn ra, che đống dấu răng trên cổ lại.
Lâm Bach sửng sốt, cười cười: “Thì sao, đυ.ng một chút cũng không được? Quỷ hẹp hòi!” Hai tay hắn khoanh lại trước ngực ý không muốn tránh, ta thấy vậy liền muốn vượt qua người hắn.
“Thiếu gia đừng có ở đó làm bộ đáng yêu! Tôi có muốn sờ cũng sẽ không sờ vào ông, huy chương trên người ông ít hơn tôi sao?”
“Ha hả, anh thích cắn người khác, không thích bị người ta cắn a!”
“Vậy ông đi làm chó đi!” Ta lạnh lùng ói ra một câu phản bác.
Cũng sắp đến giờ rồi, ta bước nhanh một vòng qua sân bóng, lấy lại mấy bài thi đang được bọn kia chuyền tay nhau xem, cẩn thận kiểm kê lại.
Đừng có đùa, còn chưa cho tên kia xem, làm sao có thể vứt đi được? Một tờ cũng không được thiếu.
“Đúng rồi, Dạ tử!”
Ta khoác ba lô trên lưng chuẩn bị đi thì Lâm Bách bỗng nhiên phất tay gọi ta lại, Kỉ Du Trà cũng đứng bên cạnh hắn mỉm cười với ta.
“Cũng sắp thi đấu rồi, chiều nay sau khi tập xong ở lại nhé, cậu, Trà Trà cùng với anh là ba người, luyện đội hình đối kháng.”
“Biết rồi.” Ta khoát khoát tay.
“Còn nữa a, gần đây nên tiết chế một chút, đừng làm hỏng thận rồi không đến thi đấu được a!”
“Lắm chuyện! Những lời này ông để cho mình là tốt rồi!”
*
*
“Cuộc thi Tư bá đinh?” Huống Hoàn An liếc mắt lên tờ rơi trên bàn.
“Tôi biết a, có mấy người trong đội tìm tôi lập nhóm.”, “Tại sao anh không tham gia? Nghe nói lần này có rất nhiều cầu thủ Hà Bắc tới ghi danh, ngay cả Tân Trung cũng tới giữ một chân ở đó.” Ta vừa nói vừa nhai phần thưởng vượt qua bài kiểm tra: đậu đỏ mật ong do hắn đích thân làm.
Bởi vì trên tay ta vẫn đang cầm trò chơi điện tử chém gϊếŧ, nên có người nói tay như vậy bốc tới bốc lui không vệ sinh, liền tự tay dâng phần thưởng lên, bẻ từng miếng nhỏ từ từ đút, chờ ta nhai xong sẽ lại đút tới một miếng.
Ừm….Phần thưởng lần này miễn cưỡng cũng coi như là có thành ý.
“Bới vì tôi đã hứa với mẹ rồi, hôm đó sẽ theo mẹ đi siêu thị làm cửu vạn.” Hắn cầm giấy ăn lau mấy miếng bánh vụn bên khóe miệng ta.
“Hôm đó sau khi đấu xong, nhớ qua nhà tôi sớm một chút đó, biết không?”
Ta chỉ hừ một tiếng.
“Cậu có muốn mời những người khác không? Tỷ như đồng đội hoặc bạn học.”
“Không có.”
“Cậu đó….” Hắn có chút bất đắc dĩ, “Nhiều người càng thêm náo nhiệt chứ sao, không biết cậu không được tự nhiên chỗ nào nữa.”
“Là ai nói muốn làm sinh nhật cho tôi chứ? Nhưng tôi chẳng có tý hứng thú nào cả!” Ta dùng sức đập xuống sàn nhà, “Cũng là tại mấy người….”
“Được rồi, được rồi.” Huống Hoàn An vừa bóc một ít đông bính, nghiêng người qua.
“A nào, mở miệng ra.”
Ta trừng hắn một cái, bất đắc dĩ mở miệng ăn vào rồi ngậm chặt lại. Đến khi nhai nuốt vào bụng xong, ta cũng quên luôn là ta định mắng cái gì.
Huống Hoàn An đút cho ta xong, dựa vào một bên bàn nhìn ta đánh điện tử.
“Đúng rồi Triệu Vĩnh Dạ, cậu cũng đã bắt đầu tập rồi, có phải không hay chơi ba đối ba không? Có muốn tôi dạy cậu mấy chiêu về phương diện chiến thuật không?”
“Hở?” Suýt nữa thì quên, tên này là người đánh nhau bỏ qua xuất thân.
“Trước kia tôi hay đến công viên đấu bóng, đối thủ lợi hại nhất thường không phải là người trẻ tuối mà là những người từng trải Âu Cát Tang. Khi đấu bóng thường không dựa nhiều vào thể lực, bọn họ đều dựa vào kinh nghiệm cùng tinh thần đồng đội, có rất ít người mới đấu loại hình này lần đầu mà làm đối thủ của bọn họ được.”
“Tôi biết rồi, chính là loại lão cầu gia, đại thúc sao!” Ta nghe qua cũng rất có hứng thú, “Tôi chưa từng đánh cùng người như vậy, có thật là lợi hại vậy không? Anh trước kia cũng từng bị họ khi dễ sao?”
“Vừa mới bắt đầu đã ăn phải quả đắng rồi, nhưng cũng học được không ít.” Huống Hoàn An cười cười. “Bọn họ chơi bóng ở “nơi này”, tiểu mao đầu làm sao có thể đấu thắng.”
“Vậy còn chờ gì nữa?” Ta ném điều khiển trò chơi, liếc đồng hồ đeo tay. Bồn giờ hơn, gần năm giờ, vừa đúng lúc!
“Đi thôi, tôi sẽ đi luôn bây giờ để tìm bọn họ đấu một trận!”
Buổi chiều tầm này chính là thời điểm công viên đông người nhất, quả nhiên ở sân bóng rổ gặp “bạn chơi bóng” trước kia của Huống Hoàn An, còn có một đống người ABC từ Mĩ về Đài Loan nghỉ đông.
Không nói hai lời, hai bên lập tức chọn người, một trận kéo dài 2 tiếng.
Hô…..Mệt thật.
Cộng thêm luyện tập với đội bóng, cả ngày nay ta đã chạy hơn mười tiếng, chân cũng nhũn đến đứng không vững. Nhưng rất đáng giá! Quả nhiên là gừng càng già càng cay, mấy chiêu học được hôm nay, ngày mai lúc tập cũng bọn Lâm Bách cũng có thể phát huy công dụng. Cái đầu quỷ của Lâm Bách nhất định có thể từ mấy thứ đơn giản biến thành đại tuyệt chiêu phức tạp, hắc hắc….càng nghĩ càng hưng phấn.
Sắc trời mờ mờ, đèn đường cũng đã sáng lên, đến giờ ăn tối. Đám ABC kia đã chạy vào quán ăn đêm tiếp tục vui đùa rồi, đại thúc cũng bị lão bà rối rít gọi về ăn cơm, sân bóng rổ vốn rất náo nhiệt thoáng cái trở nên trống vắng, chỉ còn hai người ta và Huống Hoàn An.
Ta vô lực té ngồi xuống dưới cột rổ, nhìn hắn cởi cái áo ướt đẫm mồ hôi ra vắt khô, lộ ra l*иg ngực phập phồng rõ ràng, cùng cơ bụng sáu múi khiến người ta phải ngắm nhìn. Huống Hoàn An đầu nhỏ chân dài, khi mặc quần áo khiến người ta có cảm giác vừa cao vừa gầy, không thể nhìn ra phía dưới lớp vải kia thật ra đều là da thịt, từng khối cơ bắp giống như được người ta dùng dao khắc ra, chỉ nhìn qua cũng biết có bao nhiêu rắn chắc….
Bống nhiên bụng ta kêu “ục ục” một tiếng.
“Đói bụng?” Huống Hoàn An ngẩng đầu.
“Ừ….”
Hắn đi tới, cúi người xuống vươn tay về phía ta. Ta cầm lấy tay hắn, để hắn nhấc ta từ dưới đất lên.
“Nhặt bóng lên, rồi về nhà ăn cơm đi.” Hắn nói.
Ta gật đầu, buông tay hắn ra, xoay người tìm quả bóng không biết đã lăn đi đâu.
“A? Triệu Vĩnh Dạ?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng con gái kêu lớn.
Loại âm thanh chát chúa, cao vυ"t này thật có chút quen tai….Ta quay đầy nhìn qua, quả nhiên thấy bên ngoài lưới sắt cách đó vài mét, một khuôn mặt đầy phấn trang điểm đang dán lên đó.
“Triệu Vĩnh Dạ, sao cậu lại ở đây?”
“Luyện bóng a, mắt cô to như vậy còn không nhìn thấy sao?” Ta tức giận. “Là cô đó, cô ở đây không phải mới là kì quái à!” Ta liếc qua cô ta một thân váy cực ngắn cộng thêm đi giày bốt gót cao, hiện tại rõ ràng là tháng hai còn mặc như vậy được, cô gái này rõ ràng là một năm bốn mùa đều chỉ có mùa hè.
“Tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi ở gần đây làm việc, vậy mà đi qua chỗ này lại gặp tên ngu xuẩn nhà anh.”
Hơ, cái bà này nói gì?
Ta đang muốn phát hỏa lên thì Huống Hoàn An ở bên cạnh lên tiếng: “Cô ấy là ai?” Hắn nói, quay lưng đi lấy áo phông sạch trong ba lô mặc vào.
Hừ! Thấy con gái đến một cái là biến thành như thế, thật đúng là đồ con rùa, xử nam ơi là xử nam!
“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Hắn mặc áo xong, quay người lại, liếc ta một cái: “Cô ấy là ai? Bạn gái cậu à?”
“Ách….Cũng gần như thế.” Vùa chạm vào ánh mắt hắn, tim ta bỗng nhiên nhảy lên một cái, tự nhiện cảm thấy chột dạ, vuốt vuốt tóc.
“Sao…..Thế nào? Có phải rất xinh không?”
“Không biết, xa như vậy không nhìn rõ lắm.” Huống Hoàn An cầm lấy khăn lông, lau lau mặt. Thành thật mà nói, ta luôn cảm thấy động tác này của hắn thật giống đứa nhỏ ba tuổi lau mặt, với bộ dạng cao lớn của hắn như vậy, thoạt nhìn thật sự rất buồn cười….
“Này! Triệu Vĩnh Dạ, tôi hỏi anh đó anh không nghe rõ a?” Tiểu Tiệp ở bên kia vừa kêu lên, ta liền hoàn hồn, thưởng cho nàng một anh mắt xem thường: “Để làm gì?”
Người Huống Hoàn An bây giờ đang bị đám cây che khuất nên Tiểu Tiệp không nhìn thấy hắn, nếu không đã sớm “trở mặt” rồi.
“Tôi cũng muốn đi vào nữa! Cổng sân bóng này ở đâu? Chỗ nào cũng toàn lưới sắt cả.”
“Ở đối diện, tự mình đi vòng qua mà tìm.” Ta lạnh lùng nói, không thèm để ý đến nàng mà bỏ đi nhặt bóng.
Vốn cho là bà cô này sẽ buông tha cho ta, không ngờ cô ta cũng lon ton chạy đi qua phía đối diện tìm cửa vào.
“Ố, Huống Hoàn An?!” Nàng kêu lên một tiếng bất ngờ, đề xi ben lúc này còn cao hơn không chỉ gấp đôi, thiếu chút nữa làm hỏng cả tai ta.
“Trời ạ! Hóa ra các anh quen biết nhau sao? Tên tiểu tử thúi Triệu Vĩnh Dạ kia, sao không nói cho tôi biết chứ!”
“Ầm ĩ chết đi được! Bà tám!” Ta dùng sức đập bóng xuống đất, nhìn bà cô ồn ào dính lấy người Huống Hoàn An, trong lòng ta một trận khó chịu, đi tới che phía trước cô ta.
“Cút! Đừng có ở đây mà xí xớn!”
“Này, sao cậu lại nói thế?” Tiếng Huống Hoàn An ở sau lưng ta vang lên, mang chút khó hiểu: “Cô ấy không phải là bạn gái cậu? Cô ấy biết tôi?”
Mặc dù hắn đã đè thấp âm lương xuống, nhưng Tiểu Tiệp vẫn nghe thấy. Hai hàng lông mày của cô ta lập tức dựng đứng lên: “Cái gì cái gì? Huống Hoàn An, anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, em không thể có loại bạn trai thô lỗ như vậy được! Em là người hâm mộ bóng rổ Hà Bắc, thần tượng của em chính là anh, còn đến tận nơi thi đấu để giúp anh…….”
“Câm miệng câm miệng!” Ta thật sự bị bà cô này làm cho tức chết, ở chỗ người khác nói thành như vậy,chẳng để lại cho ta một chút mặt mũi nào. Đáng chết! Huống Hoàn An trong lòng nhất định đang cười đến phát rồ.
“Cô có biết xấu hổ hay không a? Đồ mê trai chết tiệt! Xuân Thiên Đô còn chưa tới, phát tiết cái gì!”
“Anh nói cái gì? Anh mới là người không biết xấu hổ đó! Nói cái gì mà tôi là bạn gái của anh. Huống Hoàn An, anh tuyệt đối không được nghe tên đó nói bậy, em với hắn không hề có bất kì quan hệ nào!” Nàng chu cái miệng nhỏ lên nói, đôi mắt còn không ngừng tà tà làm bộ dễ thương nhìn về phía sau ta, ta thấy vậy liền muốn nổi điên.
“Không có quan hệ á? Hớ! Lời như thế mà cô cũng cho ra khỏi miệng được sao?” Toàn là bịa đặt! “Bộ ngực cup B của cô tôi nắm cũng đã nắm qua, cái xx rộng như xe buýt kia tôi đâm cũng đâm rồi, làm sao có thể không có “quan hệ”? Hả?”
Mặt Tiểu Tiệp lập tức trở nên xanh mét, kêu ầm lên: “Triệu, Vĩnh, Dạ!!!!!!”
“Thế nào? Xách bối hôm nay không rảnh đút cho cô, nếu chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ thì cút ngay về Hỏa Tinh tìm chồng cô đi! Đừng có ở chỗ này mà phát….”
“Bốp”
Một tiếng va chạm vang lên, sau ót ta bị gõ mạnh một cái, nhưng ngay sau đó thân thể lại bị người khác đẩy ra, trọng tâm của ta nhất thời không vững, thiếu chút nữa té ngồi dưới đất.
Mẹ kiếp, tên khốn Huống Hoàn An kia!
“Cậu đúng là nên đi rửa miệng rồi.” Hắn trừng ta một cái, cúi đầu thấy Tiểu Tiệp đang đứng hình dại ra tại chỗ, hắn chần chừ cúi xuống, hươ hươ tay trước mặt nàng.
“Này? Cô có ổn không…”
Tiểu Tiệp ngây người vài giây, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, xoay người chạy đi.
“Triệu Vĩnh Dạ, tên khốn kiếp, ta hận ngươi! Ngươi đi chết, đi chết đi!” Nàng hét lên, chớp mắt liền biến mất sau cánh cổng, nhìn không ra cô ta có thể đi loại giày đó mà chạy nhanh vậy được.
“Thì làm sao, cô đang diễn kịch lúc tám giờ đó à? Loại lời thoại này tám trăm năm trước người ta đã không nói nữa rồi, đồ quê mùa.” Ta ôm cái ót đau nhói từng cơn mà nhỏ giọng nói liền một mạch, khóe mắt liếc thấy sắc mặt tên kia dường như vô cùng bất thiện, ta bĩu môi, thức thời di chuyển, tính muốn chuồn đi, nhặt bóng về rồi hãy nói.
Không nghĩ đến tự nhiên cái cổ đang đau bị người ta dùng sức nhấc lên. Ta giật mình, nghiêng đầu trừng Huống Hoàn An.
“Anh muốn làm gì a?”
Hắn không nói gì, mặt không chút biểu tình, bỗng nhiên lôi ta hướng ra ngoài.
“Oa……”
Bị kéo một đường dài từ sân bóng đến nhà vệ sinh công cộng, thấy bồn rửa tay trước mặt, ta vẫn không rõ Huống Hoàn An tha ta tới đây để làm gì.
Cho đến khi hắn mở một vòi nước ra, cứng rắn đè đầu ta xuống cột nước, ta lập tức hiểu ra.
“Ối vãi đái! Họ Huống nhà anh điên rồi phải không…..ô phốc…khụ khụ….”
Làn nước lạnh băng từng ngụm lớn chảy lên mặt ta, không làm sao trốn thoát được.
Ta liều mạng giãy dụa đánh mắng, những căn bản đều vô dụng, mũi không cẩn thận hít cả nước vào, sặc đến độ nước mắt, nước mũi cũng chảy ra, chật vật vô cùng.
Không nghĩ tới rằng cánh tay đè ép ta chẳng những không có chút ý muốn buông ra nào, thậm chí còn duỗi mấy ngón tay đến miệng ta, kiên quyết vặn bung hàm răng ra, ùng ục ùng ục… Khiến cho miệng ta đầy nước. Mắt cũng nhòa đi, không nhìn thấy gì, chỗ nào cũng là nước.
“Miệng của cậu bẩn quá rồi. A! Đừng sợ, mở lớn ra một chút nữa, tôi giúp cậu rửa sạch toàn bộ.” Thanh âm ôn hòa, xa xa bay vào lỗ tai toàn là nước.
“Ô…Ô ừ….” Mẹ kiếp, hắn còn dám nói mát? Không thể tin được Huống Hoàn An có thể đối xử với ta như thế, ta có cả một bụng lời thô tục, những không nói được ra nửa câu, chỉ có thể phát ra vài thanh âm vô nghĩa. Hai tay cũng bị cố định sau lưng, hoàn toàn không nhúc nhích được, cổ tay bị cầm chặt đau nhói lên từng đợt.
Vừa nghĩ đến hai tay ta đánh không lại khí lực một tay hắn, ta liền giận đến muốn phát cuống rống lên…. Khốn kiếp! Đồ trứng rùa khốn kiếp! Huống Hoàn An chất tiệt, lần sau xem tôi chỉnh anh như thế nào!
“Triệu Vĩnh Dạ, hứa lần sau khống chế miệng mình một chút, tôi sẽ thả cậu ra.”
“Ục…ừ…” Anh mượn anh a! Lại nữa, tên này tự cho mình là mẹ ta sao? Ta trong lòng mắng tổ tông hắn một trăm lần, nhưng ta vẫn hiểu đạo lí “Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt”*. Uống hết mấy ngụm nước xong, ta quyết định chứ đáp ứng hắn rồi tính tiếp.
* “Thức thì vụ giả vi tuấn kiệt: Người thức thời chính là tuấn kiệt, túm loại là anh hùng là phải biết thức thời a.
“Ừ, ừ!”
“Được rồi, nhớ nói chuyện phải ra nói chuyện đó.” Huống Hoàn An nhìn ta gật đầu nhượng bộ, tay đặt trên đầu ta cũng buông ra, ta vội vàng ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòi nước địa ngục, lại thấy ánh mặt trời rồi.
“Ổn không?” Hắn hỏi.
“Sặc, khỏe câí đầu anh!” Ta phát điên rống to: “Tôi chửi con mẹ nhà anh….Ô Ục!” Sau ót lại bị một cỗ lực đạo đè xuống, ta hoa cả mắt, nước lạnh lại xối vào đầu.
“Xem ra vẫn còn rất bẩn, lại rủa thêm chút nữa đi.”
“Ngô…Để….Ùng ục ùng ục…” (thế này liệu có chết người không?)
“Triệu Vĩnh Dạ, sự kiên nhẫn của tôi so với người khác tốt hơn đó.”
Ấn mặt ta vào nước một hồi nữa, hắn kéo mặt ta quay về phía hắn, nói: “Sau này để cho tôi nghe một câu thô tục, tôi sẽ bắt cậu đi rửa miệng tiếp. Tôi tuyệt đối nói được làm được. Thế nào?”
“Cạn! Anh cho rằng anh là ai? Tôi mạn phép muốn nói vài câu đây! Ô khục khục khụ khụ chết tiệt!” Vừa mới thoải mái được một tý thì đầu lại bị ấn vào nước.
“…Đã rửa sạch chưa?” Không biết qua bao lâu, hắn lại hỏi, lần thứ ba buông lỏng tay ra. Hần này ta đáp trả lại hắn, một ngụm nước ngậm trong miệng, chuẩn xác như ném rổ phun hết lên mặt hắn.
Mặt hắn bỗng chốc đầy nước, ta đắc ý hướng phía hắn cười, đang chuẩn bị tiếp tục giở trò phun nước tiếp, bỗng nhiên hắn tóm được gáy ta, lúc này không ép xuống vòi nước nữa, mà là kéo về phía hắn.
“A …Ngô!” Ta trơ mắt nhìn gương mặt của hắn trong tíc tắc trở lên lớn hơn, tiếp theo là môi đυ.ng vào răng hắn, đau đến mặt ta nhăn lại thành một cục.
Còn chưa kịp kêu lên đau đớn, cũng không kịp rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh góc độ cùng lực đạo, càng thêm chặt chẽ che miệng ta lại.
Sau một lúc lâu ngâm nước lạnh, môi ta trở nên lạnh như băng, chỉ cảm thấy đôi môi đang dán chặt vào môi ta thực nóng quá, ta như sắp bị bỏng rồi.
“Ừ, ừ….”
Sau khi bị mυ"ŧ một trận, ta rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu ra sức giãy dụa muốn đẩy hắn ra, thậm chí đánh hắn.
Nhứng hắn căn bản không có để ý tới, cũng không biết dùng thủ pháp gì mà đễ dàng đỡ được quả đấm của ta, phản thủ kéo tay ta đến sau lưng hắn.
“Ngô…” Ta muốn dùng đầu gối đánh hắn, lại không hiểu sao một hồi lại bị hắn chen vào giữa hai chân, không thể động đậy.
Sau khi thuận lợi chế trụ ta, đầu lưỡi hắn bắt đầu đưa vào, liếʍ qua toàn bộ khoang miệng ta. Cảm giác không phải rất điêu luyện, nhưng tràn đầy tính xâm lược, ta cảm thấy như mình đang bị chiếm lấy, môi run lên, tim đập gay gắt, giống như sắp bị bệnh tim đến nơi rồi.
Mãi cho đến khi hắn buông miệng ta ra, ta vẫn còn ngẩn người, khϊếp sợ đến cực điểm,ngây ngốc nhìn hắn.
“Quả nhiên an tĩnh nhiều rồi.” Huống Hoàn An bình thản nói.
“Anh, anh…” ta thở hổn hển, toàn thân run rẩy. “Anh….tôi?” Ta thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, không nói ra được chữ “hôn”.
“Khó trách mỗi lần A Tuần nổi đóa, Uyển Đặc cũng làm vậy để cậu ta an tĩnh lại.”
“What????? Ê! Anh….anh nói lăng nhăng cái gì đó a?” Ta che miệng, không thể tin được tên này dùng phương thức người khác đối phó với Yêu Tinh mà đối đãi ta, lại còn nói xong vẫn làm ra bộ thản nhiển nữa chứ! “Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, sao có thể coi như là một được? Hai người bọn họ căn bản là có gian tình! Là một đôi cẩu nam nam.”
“Cẩu cái gì?” Một anh mắt nhọn hoắt quét tới.
“….Cẩu….đúng là người kì quái…”
Mặt Huống Hoàn An bỗng nhiên dí sát vào, theo hơi thở ấm áp, hai cánh môi mỏng ở trước mắt ta lớn hơn, đầu ta thoáng cái trống rỗng, vội vàng lùi lại một bước, đυ.ng vào bồn rửa tay. Tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực….Ngay cả miệng nói lung tung cái gì cũng không biết.
“Được rồi, coi như cậu thức thời.” Huống Hoàn An khẽ mỉm cười, đưa tay sờ lên mặt ta, ta không kịp tránh, đôi môi liền bị hắn dùng ngón tay niết xuống một chút.
Giống như động tác bật bật lửa vậy, môi của ta mỗng nhiên như bị đốt một mồi lửa, nong nóng tê tê.
“Cẩn thận một chút, sau này còn miệng thối chử loạn người khác nữa, tôi sẽ tự mình giúp cậu “rửa miệng”.” Hắn xoa xoa mái tóc còn ướt của ta, vùa kéo ta lại, lấy cái khăn lông trong ba lô ra trùm lên đầu ta xoa xoa.
“Di…A?” Ngẩn ra nửa nhịp, ta mới hiểu hắn đang nói gì.
Đéo đỡ được! Không thể nào?
Ta dĩ nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng, cái hắn gọi là “Tự mình rửa miệng” kia chỉ là áp ta đi xả nước “đơn giản” như thế.
“Anh…..rốt cuộc có bị thần kinh không a?” Ta nhìn hắn chằm chằm, “Tự nhiên nổi giận một cách khó hiểu như vậy, lại còn làm cái chuyện….như vậy với tôi, thật sự chỉ là vì giận tôi hay chửi loạn người sao?”
“Nếu không thì còn thế nào?” Huống Hoàn An kéo khăn lông ra, dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc không dựng ngược lên vì keo xịt, xõa xuống phủ trước trán của ta, bỗng nhiên thì thầm không chủ định nói ra một câu: “Vẫn là như vậy tương đối đáng yêu.”
Mặt ta bỗng nhiên nóng lên, nắm chặt tay làm như không nghe thấy, cao giọng nói: “Ai biết được anh giận cái gì chứ? Tự hỏi anh là rõ ràng nhất rồi!”
“Tôi dĩ nhiên là biết a, nhưng mà cho dù biết, tôi cũng không nói cho cậu nghe đâu.” Ngón tay ấm áp lướt qua gương mặt ta một chút, thu tay lại. “….Tự nghĩ đi.” Hắn nói rất bình thường, an tĩnh nhìm chăm chú vào ta, không phải ánh mắt bén nhọn, lại làm cho ta không cách nào nhìn thẳng vào được, vừa mới trừng lại ba giây liền chịu thua dời mắt đi.
Ghê tởm! Tại sao lại như vậy? Từ lúc nào mà ta trở nên mềm yếu rồi?
“Triệu Vĩnh Dạ, lần trước cậu cùng cô bé kia làm chuyện đó, là khi nào?” hắn đột nhiên hỏi.
“A?” Ta rùng mình, nháy mắt giống như bị người ta gõ vào đầu một gậy, thiếu chút té xỉu, nhưng đầu óc thoáng cái lại trở nên thanh tỉnh vô cùng. Rõ ràng chỉ cần tùy tiện nghĩ là đáp án đã hiện ra rồi, nhưng ta cắn chặt môi không nói, lòng bàn tay và lưng đều là mồ hôi lạnh.
Thật không bình thường….Trước kia chỉ cần mấy ngày không đυ.ng vào con gái là ta sẽ không chịu nổi….Còn không nhớ đến cuộc sống cấm dục cả tháng qua, hơn nữa còn để người khác “nhắc nhở” mới phát hiện!
“Quên mất? Được rồi. Tôi hỏi cậu tiếp, cậu rốt cược có bạn gái hay không?”
“…”
“Hắn là không có đi.” Huống Hoàn An chậm rãi nói.
“Chửi loạn thô tục thì rửa miệng. Về phần phát sinh quan hệ lăng nhăng, nên rửa chỗ nào…Cái này cậu về nhà tự nghĩ đi.” (=]])
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bad Boy
- Chương 8