“Cái tên chuyên gây họa này, ta thật sự đã trải đủ cực khổ, dạy bóng hai mươi mấy năm cũng chưa gặp qua tên nào khó dạy như ngươi.” Khuôn mặt gầy teo của Ngưu lão đầu nhăn tít lại, chỉ vào lỗ mũi ta mắng: “Thấy tim ta không tốt nên ngươi muốn mưu sát ta có phải không? Ngay cả trọng tài mà ngươi cũng dám đánh, mà lại còn muốn đánh chết người ta nữa, nghiệt tử!” Nước miếng cũng phun cả lên tóc ta rồi. Ta cúi đầu, không nói gì.
Từ hồi tiểu học đánh bóng rổ đã được Ngưu lão đầu coi trọng, đi theo ông luyện bóng cũng được năm năm rồi, mặc dù ông thường phát hỏa với ta nhưng cũng chưa bao giờ giận đến như vậy.
“Được rồi, người ta đã cấm ngươi vào sân ba trận đấu, ba trận đấy! Nói cách khác trừ trận ngày hôm qua ra thì cuộc thi đấu hai trường bát cường ngươi cũng không thể ra sân, ngươi có biết nó nghiêm trọng đến thế nào không?! Một mình ngươi khó chịu là được rồi lại còn tha cả đội xuống nước nữa, quả là khốn kiếp! Hôm nay nếu không đánh tỉnh cái đồ óc heo như ngươi, ta liền mẹ nó không có họ Ngưu!” Lão đầu càng nói càng giận, thật sự đã nhấc cái gậy trong tay lên, điên cuồng hướng ta vung xuống.
Éo đỡ được! Ngưu lão đầu điên rồi sao? Ta vội vàng né sang bên cạnh, cái gậy kia quét qua trán một chút.
“Tiếu tử thôi, ngươi còn dám tránh sao???!”
Nói đùa gì vậy, dĩ nhiên là phải né rồi! Chẳng lẽ ở đó ngây ngốc để bị đánh cho thành đầu heo sao? Ta vừa tránh được một cái liền chạy tới chỗ hai người phía sau đang đứng xem trò vui, có chết cũng không chịu đi ra.
“Ngưu huấn luyện viên, đừng như vậy.” Phụ tá huấn luyện viên Thạch Phi Ảnh cuối cùng cũng mở cái miệng vàng ngọc ra.
“Đúng vậy, cha à, cha bình tĩnh một chút đi! Cho dù đem người này đánh chết cũng không được cái gì nha!” Ngưu Hoan cũng cố gắng đỡ lời cho ta, mặc dù ta nghe vẫn thấy rất chói tai.
“Thành tích đấu bán kết của chúng ta đã là đứng đầu tổ B rồi cho nên trình tự sắp xếp ở cuộc thi bát cường cũng tương đối khá, hai trường đầu tiên gặp cũng là đứng cuối bảng mà thôi.” Thạch Phi Ảnh chậm rãi nói, lấy hung khí trên tay lão đầu mà không để lại dấu vết. “Huấn luyện viên, ngài đừng lo, cho dù Vĩnh Dạ không có ở đây cũng sẽ không sao đâu.”
“Hừ! Sao ta có tể không lo lắng đây? Điều ta lo lắng cũng không chỉ có cái đó! Tiểu tử này quả thực như một quả bom hẹn giờ, đấu bán kết thì coi như xong rồi, nhưng nếu lúc chung kết mà lại phát hỏa thì ta có thể khống chế được hắn sao? Nếu cứ như vậy, không bằng ta không có loại cầu thủ như hắn ở trong đội còn hơn!”
Trái tim ta bỗng đập mạnh một cái. Ngưu lão đầu quả thật đã bị chọc tức, ngay cả lời như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Đùa hoài, Phong Hoài trừ ta ra thì căn bản không có hậu vệ nào có thể khống chế bóng tốt, lão đầu làm sao có thể không cần ta?
“Tốt lắm tốt lắm, Ngưu huấn luyện viên, uống chén trà thuận khí nào.” Thạch Phi Ảnh nháy mắt, Ngưu Hoan vui mừng lập tức phối hợp bưng một chén trà tới. Rồi y lại quay hướng ta nháy mắt, ta không có cách nào khác hơn là kiên trì đi ra nói: “…Thật xin lỗi, huấn luyện viên, tôi đảm bảo lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Ngưu lão đầu không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta chằm chằm.
“Tôi sẽ cố gắng không chế tính tình của mình….Xin ngài tin tưởng tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa…” Ta mở rộng miệng, vốn là muốn nói thêm gì đó, tỷ như tên trọng tài kia quá âm hiểm, là hắn dùng ngôn ngữ khıêυ khí©h ta trước vân vân, nhưng lời đến đầu lưỡi lại cảm thấy nói những lời này thật dư thừa, liền ngậm miệng lại.
Lão đầu hừ một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng uống một ngụm cạn sạch chén trà. “Triệu Vĩnh Dạ, tốt nhất là ngươi nên nhỡ kĩ những gì ngươi đã nói.” Hắn dùng lực đặt chén trà xuống bàn nghe một tiếng “Cạch”. “Bóng rổ là sự đoàn kết cả của đội, không phải công cụ để đùa chơi, cãi lộn! Lần sau ngươi còn làm ra chuyện không suy nghĩ mà làm nguy lại đến cả đội nữa, ta tình nguyện bồi dưỡng lại một hậu vệ khác, tuyệt đối đuổi ngươi ra khỏi đội….Ngươi có muốn thử xem ta có nói được làm được hay không không?”
**
Ta biết sắc mặt ta hiện tại nhất định rất khó coi. Từ trường học đi ra, ta không có mang theo xe gắn máy mà dọc theo đường cái tùy tiện bươc loạn. Bất quá đi qua mấy con phố, có mười người qua đường nhìn ta liền lập tức biến sắc cúi đầu nhanh chóng tránh ra. Còn có một tiểu quỷ, đi sát bên người ta không cẩn thận mà đυ.ng ta một cái, ta còn chưa nói gì nó đã khóc rống chạy đi.
Tại sao? Sợ cái rắm a? Sát khí trên người ta nặng như vậy sao? Thật ra thì ta cũng không có nghĩ gì cả, nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là rất muốn cầm một cây gậy kim loại, đem tất cả cửa sổ thủy tinh của những cửa hàng này đập nát hết, đem tất cả đồ đạc bên trong nện đến không nhìn ra hình dạng nữa mới thôi.
Đột nhiên, ta thấy được thân ảnh có chút quen mắt.
Ngồi trong quán café bên đường, dựa vào cái bàn gần sát cửa sổ, có hai người nam nhân mặt đối mặt với nhau. Một người có thân thể đặc biệt cao lớn, cơ hồ đem toàn bộ chỗ ngồi chiếm hết.
Hắn mặc đồng phục kiểu ô vuông của trường trung học Hiệp Giương, chỉ ngồi ở đó nhưng rất dễ nhìn thấy.
Vì muốn thấy được hai người kia làm gì, ta không kìm được mà đi sang đường bên kia. Thấy băng gạc trên đầu hắn, tâm tình ta đột nhiên tốt lên bởi vì đó là do ta gián tiếp tạo thành.
Ta còn nhận ra người đang nói chuyện với hắn là biên tập tạp chí bóng rổ XX Từ Sư Nghị, một hai ngày gần đây mới vào chuyên mục thể thao, vận động trên website đem ta mắng đến tệ hại. Nghe nói y ở giới bóng rổ rất có sức ảnh hưởng, bình thường nếu được y coi trọng, trong chuyên mục được khen ngợi một, hai lần là sau khi tốt nghiệp cơ hồ sẽ lập tức được mời vào đội bóng lớn, tiền đồ cứ gọi là sáng ngời. Họ Từ kia lại thích Huống Hoàn An, cơ hội này ai cũng có thể hiểu được. Cái gì mà “Nam hài đệ nhất Hà Bắc”, “Ta trong suy nghĩ MVP”, y sẽ viết một đống văn chương thổi phồng Huống Hoàn An, lấy mấy cái tiêu đề nhìn là phát ói để viết………
Đột nhiên “Két” một tiếng, thanh âm bén nhọn đập vào tai ta. Ta quay đầu nhìn lại, thấy có cỗ xe Motorcycles vừa dừng bên chân ta, cách chân ta vào centimet, nam nhân trên xe cởi nón bảo hộ, dùng sức đạp chân chống xuống, nổi giận đùng đùng đi tới. “Móa nó, tiểu quỷ thối nhà ngươi muốn chết a! Không có chuyện gì mà đứng như trời trồng giữa đường là sao?”
“Sặc x của ngươi đi!” ( =.=” bậy thì đừng hỏi). Miệng ta lập tức chửi lại tên đó, mắt nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hai người kia đồng thời đứng lên, giống như đang muốn rời khỏi tiệm café. Không hiểu tại sao hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài của sổ. Sau đó hai mắt hắn cứ nhìn vào ta không rời.
Hắn ngây ra một lúc. Ta lập tức thu hồi ánh mắt, hắn nghiêng đầu nhìn xuống nam nhân cách ta một đoạn.
“Ngươi nói gì?” Mặt nam nhân đen lại, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận, xem ra bị câu kia của ta làm giận không nhẹ.
“Ta nói…..” Ta cười lạnh, đang muốn tiếp tục làm hắn khí, bỗng nhiên một trận âm thanh náo động cắt đứt lời ta. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy có thêm ba, bốn cái xe Motorcycles hình dạng khoa trương của Nhật đang đến gần, trong nháy mắt ta bị “quân đoàn SUZUKI” bao vây.
Hừ! Thì ra là có đồng bọn, mẹ kiếp, ngươi cho là như vậy thì ta sợ ngươi sao?
“Hey! Sao lại dừng ở đây? Tiểu tử này là ai?” Trong đội có một người cởi nón bảo hiểm, mặt khó hiểu hỏi. Trên mũi hắn có vết sẹo, thoạt nhìn rất muốn ăn đập.
“Một tiểu quỷ lớn lối.” Nam nhân nhìn chằm chằm ta nói: “Đến đây, giúp ta dạy dỗ hắn một bữa.”
“Đó sao? Tiểu tử này làm sao mà lại chọc ngươi?” Cả nhóm người đánh giá ta, hắc hắc cười.
“Lớn lên thanh tú như vậy, ánh mắt cũng rất dữ nha, “Hán thảo” (chắc là….mông????) cũng không tồi, nói không chứng tiểu bằng hữu người ta có chút tài năng đó!”
Không biết người nào nói vậy, ta vừa nghe, hai mắt lập tức híp lại. “Xuống! Tới bên kia đi.” Ta chỉ chỉ đường vào công viên, hướng đám cậu ấm kia quăng một câu, quay đầu bước đi.
“Này! Chớ! Ngươi nói bậy nói bạ xong lại muốn chuồn sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế!” Nam nhân kêu to, đám bạn bè hắn bên cạnh rú lên.
“Ai muốn chuồn? Thật là nhục, não ngươi là não heo sao? Hay là ngươi muốn ở trên đường cho người ta nhìn cái bản mặt ngu độn của ngươi?” Ta dừng bước, trừng mắt liếc. “Cười a, tốt nhất thừa dịp bây giờ cười mau mau đi, chờ lát nữa các ngươi muốn khóc cũng không khóc được.”
Ta vừa nói xong, nhưng tên khác vốn vẻ mặt cợt nhả cũng đã thay đổi sắc mặt.
“Fuck! Tiểu quỷ này rất cần ăn đòn!”
“Không cho hắn một chút màu sắc vào người không được rồi!”
“Tới a, toàn bộ các ngươi xuống đây, bốn người các ngươi đấu một mình ta cũng không sao.” Thật ra thì bọn họ có năm người, nhưng có một người ngồi sau là con gái, ta cũng không thèm nhìn nàng. Dù sao cũng chả cần!
Bất kể là đánh người hay bị người đánh, tóm lại ta hiện tại cần có món đồ chơi để rời lực chú ý của ta đi, vừa lúc có Tiểu Bạch đến cửa.
Đi vào công viên trước, ta dùng khóe mắt liếc nhìn quán café kia. Chỉ cần liếc nhìn ta cũng biêt “hắn” đã không còn ở bên kia nữa rồi, bởi vì người mặc áo sơ mi trắng và quần kẻ ô vuông kia, chính là chết tiệt dễ nhận ra.
Nhưng….thật khó đối phó hơn trong tưởng tượng. Vừa bắt đầu, bọn họ đã không giả bộ thanh cao không lấy nhiều đánh ít nữa, nên ta liền nhân cơ hội ra oai phủ đầu bọn hắn. Bất ngờ gạt trụ tên ngu ngốc đầu tiên, cho hắn một đấm tại chỗ khiến hắn không thể nhớ ra tên của cha mẹ mình.
Nhưng nững người khác lại bắt đầu đề phòng hơn, ba người xếp thành một trận địa sẵn sàng đón địch, bắt được cơ hội liền xông lên vây lấy ta loạn đánh.
Bọn công tử này bình thường ngoại trừ chơi xe ra chắc cũng có tập quyền anh hay gì đó, mặc dù không lên đên hoa quyền tú thối (đánh đẹp mắt đó), nhưng chỉ cần có khái niệm căn bản cộng thêm nhiều người, tung ra nhiều cú đấm, ta không cẩn thận cũng phải ăn mấy quyền, những chỗ bị đấm cũng nóng rát lên, đau.
“A!” Chỉ một khắc không cẩn thận, ta trong lúc trọng tâm chưa ổn định bị bắt lấy một cánh tay, sau đó bị đè mặt xuống đất. Ta còn muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng hai tên khác lập tức chạy đến, mỗi người một bên đè lưng ta xuống, đem cả người ta dính lại trên cỏ không thể động đậy.
Nhục thật! Quả này xong rồi!
“Này! Trong cốp xe ta có một cây dùi cui kiểu cảnh sát, ngươi đi lấy đến đây cho ta.” Nam nhân đeo khuyên mũi lớn tiếng với cô nàng đang đứng đáng xa, ta vừa nghe, tâm nhất thời lạnh rụng mất một nửa.
“Để làm gì? Ba người sáu quả đấm còn chưa đủ sao, ban ngày ban mặt mà muốn vận dụng hình phạt riêng à?” Miệng ta bị bọn du côn bịt lại chỉ còn phát ra tiếng ưm…ưm…, trong đầu bắt đầu mau chóng tìm phương pháp thoát thân.
“Đối phó với loại người không coi du côn ra gì như ngươi, chỉ cần dùng chút phương pháp “đặc biệt”, chờ lát nữa ngươi cũng sẽ biết.” Nam nhân đeo khuyên mũi dẫn đầu hắc hắc cười lạnh.
Mẹ kiếp, ánh mắt người này không bình thường, giống như con gà bị giứt lông cũng sẽ nổi điên vậy, chờ lát nữa không biết hắn sẽ chơi ta như thế nào. Sớm biết thế này đã học theo vai nam chính trong manga, lúc nào cũng giấu gậy sắt hay cái chảo gì gì đấy trong người, chỉ cần có vũ khí, ta sợ gì mấy con rùa các ngươi….Ta vừa dùng một nửa đầu theo tư tưởng AQ tưởng tượng vài cảnh bạo lực, một nửa đầu kia suy nghĩ làm sao để thay đổi cục diện. Đúng rồi! Móc chìa khóa xe của ta là một cây đao Thụy Sĩ, chỉ cần nghĩ cách lấy từ túi quần ra….Ta vừa muốn nhúc nhích cổ tay phải bị áp trên lưng, đột nhiên thấy mông chợt lạnh, ta ngốc rụng, qua ba giây mới ý thức được chuyện gì xảy ra.
Quần bị cởi…..Sỉ nhục! Nhìn không ra bọn người này có loại ham mê ấy!
“Fuck cả lũ biếи ŧɦái các ngươi! Gay chết tiệt,…Buông! Buông ra!” Ta bắt đầu kịch liệt giãy đạp, nhìn về phía cô bé đang đi tới, đem theo một cây gậy cảnh sát dài giao cho tên đeo khuyên mũi.
“Thế nào? Biết sợ rồi phải không? Tiểu quỷ thối, không phải vừa rồi còn rất lấc cấc sao? A?” Tên đeo khoen mũi cười ha hả, cố ý lấy cây gậy niết lên mông ta, ta thoáng chốc nổi da gà từ bàn chân chạy lêи đỉиɦ đầu, thiếu chút nữa há mồm ói ra ngoài.
“Thật ra thì cũng giống cảm giác táo bón thôi! Không có gì a, ngươi thử một chút sẽ biết. Nhìn gương mặt dài, cái cằm nhọn của ngươi này, nói không chừng còn có thể sẽ yêu loại cảm giác này đi.!”
“Fuck con mẹ mày, muốn thử thì tự ngươi sáp vào cái x của ngươi mà thử.”
Hai người giữ lấy hai bên trái phải của ta cười ta văn bung hai đùi ta ra, biết được trốn không thoát, ta định chửi ầm lên, hai mắt không nhịn được mà nhắm chặt lại.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại bị…..Nghe nói cũng rất đau! Damn it!… Được, mấy con heo các ngươi nhớ lấy, chờ xem, lần sau ta sẽ dùng bóng rổ nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα các ngươi…..
Ưm…kì quái?! Cũng đã qua một lúc rồi, hai chân của ta cũng sớm đã bị kéo ra, “đau đớn trong tưởng tượng” vẫn không thấy xuất hiện, ngược lại một tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên trên đầu ta, sức nặng bì đè ép trên người bỗng biến mất.
Ta lặng lẽ mở một mắt ra nhìn lên, vừa hay nhìn thấy giữa không trung có một hắc ảnh đại bàng bay qua, té rớt ở dưới cỏ. Nhìn kĩ cái người đang chổng bốn chân lên trời oa oa gọi không ngừng kia không phải là tên đeo khoen mũi vừa nãy còn rất đắc ý sao?
Tiếp theo lại “bốp bốp” hai tiếng, hai người khác cũng bay theo, vui mừng cũng tên đeo khoen mũi đáp xuống mặt cỏ, ba đại nam nhân ngã thành một đống, muốn nói hình dạng có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Sao, chuyện gì xảy ra a…..
Biến cố lần này thực sự tới quá nhanh, ta gục trên mặt đất nhìn xem toàn bộ mà vẫn trong tình trạng ngẩn người, đầu óc vẫn chưa kịp tiêu hóa cảnh tượng vừa thảm vừa tức cười trước mắt, bỗng nhiên lại bị một mảnh quần kẻ ô vuông che mất.
“Này! Cậu không sao chớ? Đứng lên được không?”
Cái này, ta thật hoàn toàn ngây người…. Phải, là hắn????? Không phải đã đi rồi à….. (sao ta có cảm giác em ý đợi anh này vậy nè 0_0)
Người đang nói kia ngồi xổm trước mặt ta, thấy ta chỉ hơi giật mình mà không có nửa điểm phản ứng khác, trong nhất thời cũng không biết làm gì bây giờ. Hắn thoạt nhìn rất bất đắc dĩ mà gãi gãi mặt, đứng lên, quay đầu đi thăm hỏi mấy tên kia.
Mấy tên suy nam kia vốn đang té trên mặt đất rên hừ hừ không ngừng, vừa thấy hắn đi tới, đột nhiên mọi người lại có tinh thần, nhanh chóng bò dậy, vứt lại đồ đạc mà chạy về hướng ngược lại, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Hắn hướng về phía mặt cỏ không có bóng người thở dài, quay đầu trợn mắt nhìn ta một cái, sau đó vẻ mặt không được tự nhiên mà quay mặt đi. “Ai…….Cậu có muốn mặc quần áo vào trước không?” Hắn nói, mặt hơi hồng.
Ách! Những lời này như một mũi tên nhọn xuyên vào ngực ta. Lúc này mới phát hiện mình đang ở trong một tư thế rất xấu, hai chân khai mở gục trên mặt đất, cái mông tron mịn đã muốn lạnh cóng, không biết bị nhìn bao nhiêu rồi. Trong lòng ta mất thể diện đến muốn đâm đầu mà chết, mặt ngoài vẫn ra vẻ trấn định mà từ từ đứng lên, kéo cái quần đã bị xé đến đầu gối lên.
Ách? Sao lại lạnh thế này…..Hơn nữa nút áo đâu?!
Ta cúi đầu nhìn, há hốc mồm. Mẹ kiếp tên khuyên mũi chết tiệt! Kéo đứt nút áo không nói lại còn xé rách hết vải quần, cái quần như thế này căn bản không thể mặc được rồi!
Ta hai tay run rẩy túm lấy cái quần, đang suy nghĩ xem nên cởϊ áσ ra quấn bên hông hay cứ tự nhiên như vậy mà phóng xe máy đi nhanh về nhà thì một cái áo khoác bỗng nhiên đưa đến trước mặt ta. Hai chữ “Hiệp Giương” trên huy hiệu trường rất chói mắt.
“Không cần ngươi quan tâm, Huống Hoàn An!” Ta rất không thoải mái mà đẩy tay hắn ra, thiếu một tay chống đỡ, cái qυầи иᏂỏ rớt một mảnh xuống ( =]]), ta vội vàng quay lưng luống cuống che lại, hốc mắt đột nhiên có một trận chua, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời khóc lớn.
Ghê tởm! Tức chết ta! Tại sao! Tại sao hết lần này đến lần khác đều là hắn?!
Sau lưng vang lên tiếng thở dài, sau đó trước mắt tối sầm, một thứ mềm mại tròng lên đầu ta. Ta giạt xuống, chính là cái áo khoác Tây trang đó.
“Có cần hay không tùy cậu. Còn nữa, trên người cậu có vài vết thương, tốt nhất nên mau chóng đi xức thuốc, vừa hay nhà tôi ở gần đây, muốn đến hay không thì tùy cậu.” Hắn nói, đi thẳng ra ngoài công viên. Mà ta lúc đó chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm nơi bóng lưng hắn biến mất, không nhúc nhích.
Qua mười phút đồng hồ, hắn sắc mặt khó coi quay trở lại, đưa tay túm tay ta tha ra bên ngoài. “Tới đây! Thật không chịu nổi cậu mà!” Hắn lầm bầm.
Ta nhìn chằm chằm năm ngón tay đang đan vào tay ta, lại ngẩng đầu lên nhìn cái ót cao hơn ta 10cm, nhất thời không phân biệt được trong lòng là tư vị gì.
Lực tay của hắn rất lớn, nhưng nếu ta thật sự dùng lực vẫn có thể hất ra.
Nhưng ta vẫn không hất nó ra…… (Thế mới chết =]])