Chương 39: Trở Lại (2)

Vào giờ giải lao, sau khi nhờ nhóm nam sinh mang trà sữa vào lớp thì Hoàng Nam vẫn nán lại để gửi thêm cho nhân viên giao hàng một ít tiền để cảm ơn công sức của anh ta đã đi giao trà sữa vào một buổi sáng nắng nóng oi bức như thế này. Trên đường quay trở lại lớp, Hoàng Nam chạm mặt Cảnh Nguyên ở trước đại sảnh.

Hoàng Nam cũng không có ý định chào hỏi gì Cảnh Nguyên, thật ra cả hai đều nằm trong đội bóng rổ của trường nhưng vốn dĩ không thân thiết gì cho lắm, hơn nữa hiện tại cả hai đều cùng đang thích một người tất nhiên sẽ lại không vừa mắt nhau. Thế nhưng Hoàng Nam không quan tâm không có nghĩa là Cảnh Nguyên cũng vậy. Lúc đi ngang qua Hoàng Nam, Cảnh Nguyên đột ngột lên tiếng:

"Thứ tình cảm đùa giỡn của cậu thật sự mang đến phiền phức cho Khánh Dương đấy."

Hoàng Nam nghe xong liền dừng bước, đúng lúc này Cảnh Nguyên cũng vừa bước đến đứng đối diện với hắn.

"Thế cậu đã làm được gì cho cô ấy rồi? Nếu cậu tốt đẹp như thế thì lúc Khánh Dương gặp chuyện sao cậu không ra mặt đi. Còn chẳng phải để cô ấy phải tự giải quyết sao."

Trước lời nói của Hoàng Nam, Cảnh Nguyên lại chẳng thể nào phản bác được. Đúng thế, ngoài khoác thêm cho Khánh Dương một chiếc áo thì cậu không làm được gì hơn nữa. Cậu cũng không phải là người của hội học sinh, quyền lực một tay che trời như Hoàng Nam.

"Ít nhất Khánh Dương cũng không bị người ta đánh vì tôi. Cậu đùa giỡn tình cảm người khác như thế nào tôi không quan tâm, nhưng với Khánh Dương thì nó đã đi quá xa rồi, cậu thật sự mang đến nguy hiểm cho cô ấy."

"Tôi biết cách để bảo vệ người của mình, không cần cậu phải dạy."

"Người của mình? Nực cười. Cậu là gì của Khánh Dương mà nói như vậy?"

"Ừ, tôi không là gì cả, nhưng mà cô ấy thích tôi, không phải cậu. Nếu mà cậu rảnh rỗi quá, không bằng về quản lý em gái của mình đi. Đừng để nó làm phiền tới tôi nữa."

Hoàng Nam tốt bụng nhắc nhở. Cảnh Nguyên dù đã nghe vô số lời đồn về Hoàng Nam nhưng cũng chưa từng thật sự nhìn thấy. Cho đến khi chính mình nghe được những lời này, cậu đã hoàn toàn tin rằng người trước mặt mình thật sự là một kẻ khốn kiếp.

"Cậu có lương tâm không? Em gái tôi đã từng tự tử vì cậu đấy. Cậu có biết bản thân mình khiến người khác tổn thương như thế nào không?"

Chuyện Cảnh Thư từng tự tử vì bị từ chối Hoàng Nam thật sự không biết. Hắn cũng chưa từng nghe qua. Chính hắn cũng cảm thấy làm lạ, đúng là trước đây đã từng có tin đồn nữ sinh tự tử vì hắn, tuy rằng hắn không mấy ấn tượng về người đó, cũng không biết tên, nhưng đó là chuyện cũng khá lâu rồi. Không thể nào là Cảnh Thư được. Thời gian gần đây Hoàng Nam cũng đã từ chối Cảnh Thư một vài lần nhưng hắn lại không nghe thấy lời đồn nào về chuyện tự tử nữa. Tạm thời Hoàng Nam không thể nào liên kết được các tình tiết với nhau. Tuy nhiên hắn cũng không vì vậy mà cảm thấy có lỗi với Cảnh Nguyên.

"Đó là chuyện tôi phải chịu trách nhiệm sao? Tôi làm gì em gái cậu à? Tôi không có nghĩa vụ phải báo đáp tình cảm người khác dành cho mình. Tôi còn không quan tâm em gái cậu là ai, vì vậy đừng tự tiện chụp một tội danh lên đầu tôi."

"Tên khốn này..."

Hoàng Nam vừa dứt lời thì Cảnh Nguyên đã mất kiểm soát mà lao đến muốn đánh nhau với hắn. Thế nhưng nắm đấm trên tay vẫn chưa vung xuống thì Cảnh Nguyên đã dừng lại giữa chừng. Động tĩnh ồn ào này cũng thu hút sự chú ý từ nhiều học sinh khác.

Khu vực sảnh chờ này nếu không phải giờ vào học hay giờ ra về thì cũng ít có người lui tới nên cuộc đối thoại giữa Hoàng Nam và Cảnh Nguyên lúc nãy cũng không có ai nghe thấy. Nhưng khi Cảnh Nguyên vừa định ra tay thì cũng đã bắt đầu thu hút sự chú ý từ người khác. Khi thấy người vây đến nhiều hơn thì sự tức giận vừa rồi của Cảnh Nguyên hoàn toàn bị dập tắt. Với thân phận của cậu, tuyệt đối không thể nào xảy ra xô xát với người khác ở nơi công khai như thế này được, hơn nữa lại là vì con gái, tuyệt đối không được.

"Muốn đánh nhau à?"

Hoàng Nam lạnh lùng hỏi, hắn cũng cảm thấy có chút lạ, lúc nãy rõ ràng hắn cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ người này nhưng vì sao chỉ qua vài giây lại hoàn toàn biến mất nhanh như vậy.

"Đánh nhau vì loại người như cậu thì không đáng."

Cảnh Nguyên nói rồi quay về lớp. Đối với cậu, Hoàng Nam thật sự là một tên khốn, nhưng cậu cũng không thể nào thay em gái xả giận, cũng không ngăn cản được Khánh Dương đến với Hoàng Nam, lại càng không thể đánh cho hắn một trận, trong lòng thật sự cảm thấy bị dồn nén.

Cảnh Nguyên và Hoàng Nam có thân phận không giống nhau. Gia đình Hoàng Nam là dân kinh doanh, địa vị trong thương trường vô cùng vững mạnh, vì vậy hầu như hắn không cần phải quan tâm điều gì. Thích làm gì thì làm, xem trời bằng vung.

Cảnh Nguyên thì không như vậy, gia đình cậu không phải là doanh nhân mà lại làm việc trong bộ máy nhà nước, nhưng địa vị lại lưng chừng, không cao không thấp. Vì không đủ cao nên không có đủ quyền lực, nhưng vì không thấp nên luôn bị người khác dòm ngó để hạ bệ bất kỳ lúc nào.

Vì vậy Cảnh Nguyên mới không dám sơ xuất mà đánh nhau tại trường học như vậy. Cậu không thể làm gì Hoàng Nam sau tất cả những tổn thương mà Cảnh Thư đã trải qua, hay đơn giản là vì chuyện của Khánh Dương, người cậu thích. Cảnh Nguyên không cam lòng, nhưng không biết phải làm thế nào cả.

Hoàng Nam về tới lớp thì mọi người đã chia trà sữa xong, không khí lớp học vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Hắn vừa về đến chỗ ngồi thì Minh Quân cũng đứng lên rời khỏi lớp, trên tay là một ly trà sữa vẫn còn nguyên trong túi nhựa. Bảo Huy nghiêng đầu nhìn theo bóng Minh Quân dần biến mất khỏi cửa, tò mò quay xuống hỏi Khánh Dương:

"Ủa thằng Quân nay cũng uống trà sữa nữa à?"

"Ừ, nói mình mới để ý."

Khánh Dương dù đã đoán được phần nào nhưng vẫn giả vờ như không biết gì mà trả lời Bảo Huy.

"Thế sao nó không uống trong lớp ta, không lẽ là xấu hổ. Sợ mình trêu nó hả?"

"Cũng không chắc là Quân uống mà, có thể cho người khác thì sao."



Khánh Dương cười nói, Bảo Huy nghe xong thì à một tiếng nhưng cũng không thắc mắc gì thêm. So với một Hoàng Nam đào hoa, Minh Quân luôn có nhiều kiến thức không sử dụng được thì Bảo Huy lại là người vô tư nhất, vốn dĩ không chú ý nhiều đến vấn đề tình cảm nên không nhìn ra điều gì bất thường.

"Mày mới quay lại trường mà đã có kèo trà sữa rồi. Sau này nên nghỉ học nhiều hơn nha."

Bảo Huy cầm ly trà sữa vị chuối yêu thích trên tay hào hứng nói với Hoàng Nam. Hắn nghe xong gương mặt thoáng chốc tối sầm, nếu như không phải Bảo Huy ngồi bên phía Khánh Dương, không được thuận tiện cho lắm thì hắn đã đạp vào ghế của cậu một cái rồi, làm gì người bạn nào lại khuyến khích hắn nghỉ học như vậy chứ. Nghỉ học chẳng có gì hay ho, trong quãng thời gian hắn biến mất thế mà lại lòi ra một Cảnh Nguyên, ngày ngày cùng Khánh Dương trò chuyện tâm tình.

"Xin lỗi đã làm mày thất vọng nhưng từ giờ tao sẽ đi học vô cùng chuyên cần, không sót một buổi nào."

Hoàng Nam hùng hổ nhấn mạnh từng chữ, thái độ vô cùng khủng bố như muốn đe dọa người khác. Bảo Huy ngây người ra một lúc, không hiểu mình đã chọc trúng ông thần này vào lúc nào. Cậu nhíu mày nhìn Hoàng Nam đầy nghi hoặc, vì sao sau khi đi học lại tính cách của hắn lại trở nên thất thường như thế này nhỉ. Bảo Huy lại nhìn sang Khánh Dương, ý hỏi cô có hiểu Hoàng Nam xảy ra chuyện gì không.

Khánh Dương cũng cảm thấy Hoàng Nam có điểm khác thường, nhưng lại không đoán được vấn đề nằm ở đâu. Trước sự hoang mang của Bảo Huy, Khánh Dương chỉ đành lắc đầu, cô cũng không biết nữa.

"Làm gì dữ vậy. Đừng tưởng tao hiền rồi bắt nạt nha."

Bảo Huy quát lại Hoàng Nam, làm như một mình hắn biết cách hung dữ với người khác thôi sao.

"Huhu Khánh Dương à, bây giờ chỉ còn mỗi cậu là người bình thường ở đây thôi á. Hai thằng này bị điên rồi."

Bảo Huy vô cùng bức xúc, cậu cảm thấy mình đang bị bắt nạt liền đi kể lể với Khánh Dương. Hôm nay hai đứa bạn thân của cậu đều có vấn đề. Minh Quân từ khi vào lớp tới giờ thái độ vô cùng kỳ lạ, cứ lầm lầm lỳ lỳ không chịu nói chuyện với ai. Còn Hoàng Nam thì tự nhiên trở nên cáu kỉnh khó chịu. Cuối cùng chỉ có mỗi Khánh Dương là người bình thường ở đây mà thôi.

Khánh Dương vô cùng thông cảm với Bảo Huy. Với một người vô tư như cậu bạn này đương nhiên không thể nào hiểu được giông bão diễn ra xung quanh mình rồi. Khánh Dương gật đầu, vỗ vai Bảo Huy mấy cái để an ủi.

"Ừm, mình hiểu, mình hiểu."

Sau Việt Anh, có lẽ Khánh Dương đã tìm ra được người thứ hai khiến bản năng làm chị, làm mẹ của cô trỗi dậy. Nhìn gương mặt phụng phịu của Bảo Huy lúc này bỗng dưng Khánh Dương cảm thấy hết sức đáng yêu. Bảo Huy không có ngoại hình béo tròn như Việt Anh lúc nhỏ nhưng lại có một gương mặt baby dễ thương, làm Khánh Dương bộc lộ toàn bộ tình cảm của một người chị hiền với các em trai nhỏ, thật muốn dỗ dành cậu một lúc.

Bảo Huy được Khánh Dương an ủi chưa vui vẻ được bao nhiêu thì đã thấy không khí xung quanh lạnh lẽo hơn mức bình thường. Được rồi, Khánh Dương là người duy nhất bình thường ở đây, nhưng lại là nguyên nhân khiến Hoàng Nam trở nên bất thường, tốt nhất cậu cũng không nên đến gần vậy.

Giờ ra chơi sắp kết thúc thì Nguyên Khang mới quay trở lại, cậu không về chỗ mà đứng giữa lớp cầm micro thông báo:

"Bên văn phòng mới báo vì giáo viên có việc đột xuất nên hai giờ học cuối được nghỉ, bây giờ mọi người có thể về nhé."

Sau khi Nguyên Khang thông báo thì toàn bộ lớp 11A như muốn nổ tung, thậm chí còn ồn ào hơn lúc Hoàng Nam thông báo vào buổi sáng nữa. Mọi người đều cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng may mắn, vừa được uống trà sữa lại còn được nghỉ học sớm, ai ai cũng đều vui vẻ. Một số học sinh không có giờ học buổi chiều đã nhanh chóng dọn tập vở, chuẩn bị về nhà sớm.

Khánh Dương nghe xong tin này cũng không quá vui mừng, dù sao cô cũng còn một giờ học buổi chiều nữa, bây giờ nếu như về nhà rồi chiều lên lại thì cô cũng hơi lười. Không biết phải làm gì để gϊếŧ thời gian.

"Thôi mình về trước nha."

Bảo Huy thuộc nhóm người không có giờ học buổi chiều nên vô cùng nhanh nhẹn dọn dẹp tập vở. Hơn nữa không khí của khu vực bàn cuối hôm nay rất không tốt, nếu như có cơ hội trốn về thì không còn gì tuyệt vời hơn. Chưa đầy hai phút Bảo Huy đã biến mất khỏi lớp học.

Khánh Dương thở dài, cô cũng không biết vì sao hôm nay Hoàng Nam lại toát ra khí thế dọa người như vậy nữa. Tuy hắn không thể hiện điều đó ra với cô nhưng thử nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Bảo Huy thì cô cũng quá rõ rồi.

"Dương đi mua đồ với Nam không?"

"Mua gì thế?"

"Ngày mai chúng ta tổ chức tiệc chia tay cho Bảo Châu, mà báo đột xuất chưa kịp chuẩn bị quà. Giờ Nam đại diện đi mua trước nè."

"À, vậy thì đi đi."

***

Minh Quân đứng trước cửa lớp 11B rất lâu nhưng vẫn chưa đưa ra được quyết định mình có nên vào hay không. Cậu tìm kiếm hình bóng quen thuộc ở trong lớp, có lẽ đây là một thời điểm thích hợp vì hiện tại Thùy Linh không có mặt ở đây. Thế nhưng Minh Quân cũng không biết mình có nên làm vậy hay không, lỡ như cô không cần thì làm thế nào nhỉ.

Minh Quân lấy hết can đảm bước vào lớp 11B, xem như là cậu vì chính mình vậy. Bây giờ mà quay lại lớp với ly trà sữa này thì lại bị Bảo Huy trêu chọc, thôi thì đã phóng lao thì phải theo lao thôi. Sau khi thực hiện xong công tác tư tưởng, Minh Quân bước vào lớp 11B với dáng vẻ thấp thỏm như một tên trộm, cậu bước thật nhanh đến chỗ ngồi của Thùy Linh, đặt ly trà sữa lên bàn rồi nhanh chóng rời đi như một cơn gió.

Thế nhưng dù Minh Quân hành động nhanh đến mấy thì cũng bị một tiếng gọi khiến cho toàn thân cứng đờ:

"Minh Quân."



Thùy Linh vốn dĩ vẫn ở trong lớp, chỉ là vì cô không ngồi ở chỗ của mình nên Minh Quân không nhận ra. Minh Quân hệt như một đứa trẻ đang làm chuyện xấu, bị Thùy Linh gọi thì giật cả mình.

Thùy Linh không ngờ mình có đủ can đảm để gọi Minh Quân như vậy, nhưng vì hôm trước cô đã làm liều một lần vì tò mò chuyện của Khánh Dương, làm được một lần thì càng có thêm dũng khí để làm tiếp một lần nữa. Kể ra để bắt chuyện lại với Minh Quân cũng không khó khăn như cô đã tưởng tượng.

"Sao thế?"

Minh Quân đã ra đến hành lang, nhưng vì Thùy Linh gọi nên đành dừng lại.

Thùy Linh lại rơi vào trạng thái lúng túng, thật sự lúc này cô không biết mình nên gọi Minh Quân là gì. Lúc bé bọn họ gọi nhau bằng tên ở nhà, nhưng đã vài năm không nói chuyện trực tiếp thì việc duy trì cách xưng hô như vậy lại cảm thấy gượng gạo, dù sao ở đây cũng là trường học, vẫn còn bạn bè của bọn họ nữa. Nếu chẳng may bị nghe được rồi bị mang ra trêu chọc thì cũng không hay. Còn gọi bằng tên thật của nhau như Hoàng Nam với Khánh Dương thì cũng không ổn, bọn họ không còn thân thiết như vậy nữa.

"Ly trà sữa này là sao vậy?" - Thùy Linh ấp úng hỏi.

"Hoàng Nam mời đó." - Cậu nói.

Minh Quân cẩn thận quan sát biểu cảm của Thùy Linh. Chắc là cô sẽ rất vui khi nghe thấy thông tin này nhỉ. Thế nhưng phản ứng của Thùy Linh lại không như những gì Minh Quân đã kỳ vọng. Cô rũ mắt, à thì ra là của Hoàng Nam. Chắc là vì lúc sáng cô than thở nên Khánh Dương đã đặt thêm một ly đây mà. Thế mà làm cô lại hy vọng.

Nhìn thấy thái độ ảm đạm của Thùy Linh, Minh Quân trong lòng đầy hoang mang, cậu bước về phía cô một bước, tay vừa đưa lên nhưng liền nhanh chóng hạ xuống. Cậu lo lắng hỏi:

"Không thích hả? Trước đây vẫn thích vị dưa lưới mà."

Lời nói vừa rồi của Minh Quân khiến cho Thùy Linh sững người mất một lúc, cô nhìn lại chiếc tem thông tin được dán trên ly trà sữa mình đang cầm trên tay, vị dưa lưới. Lúc này ánh mắt Thùy Linh liền trở nên vui vẻ. Nếu là vị dưa lưới thì chắc chắn là Minh Quân chọn cho cô rồi, vì Khánh Dương chắc chắn sẽ không gọi vị này cho cô.

Thùy Linh từng là người phát cuồng tất cả mọi thứ có vị dưa lưới, từ sữa, kẹo, cho tới chính loại trái cây này. Nhưng đối với trà sữa thì từ đầu đến cuối cô chỉ trung thành với vị truyền thống mà thôi. Khánh Dương là bạn uống trà sữa của Thùy Linh một thời gian dài đương nhiên biết rất rõ.

"Giờ thì thích rồi. Cảm ơn nha."

Thùy Linh cười đáp. Minh Quân ngày càng mông lung hơn, vì sao thái độ của Thùy Linh lại thay đổi liên tục như thế chứ. Cậu không hiểu gì hết.

"Không phải cảm ơn mình, của Hoàng Nam đó."

"Là Quân mà. Sao cứ phải đẩy sang Hoàng Nam vậy?"

Thùy Linh có chút khó khăn để nói ra tên của Minh Quân. Nhưng cô nghĩ mãi cũng không biết gọi cậu như thế nào cho hợp lý.

Minh Quân bị vạch trần liền cảm thấy lúng túng. Bao nhiêu sự lanh lợi và khả năng nói chuyện mượt mà không hề vấp một chữ của cậu lúc này hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự ngượng ngùng và xấu hổ.

"Nếu là Hoàng Nam thì chắc Linh sẽ vui hơn là của mình." - Minh Quân khó khăn nói.

Thùy Linh nghe xong vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Cậu không biết Minh Quân đã hiểu lầm từ lúc nào, nhưng đây là sự hiểu lầm vô cùng tai hại, nếu với người khác thì không sao, nhưng với Hoàng Nam thì không thể được. Cô làm sao có tình cảm với đối tượng của bản thân mình được chứ.

"Quân hiểu lầm gì rồi đúng không? Mình không thích Hoàng Nam."

"À, vậy thì tốt rồi. Nếu không thì chúng ta sẽ khá khó xử."

Minh Quân thở phào đầy nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng còn khúc mắc và rối rắm. Ừ thật may mắn đó không phải là Hoàng Nam, nhưng nếu là người khác thì sao.

Thời gian gần đây thì Minh Quân bắt đầu cảm thấy chuyện hôn sự được định sẵn từ bé của mình và Thùy Linh là một thiệt thòi lớn đối với cô. Cậu thì không có tình cảm với ai, dù ngoài miệng hay mang chuyện độc thân than thở hùa theo Bảo Huy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, hiện tại cậu chỉ muốn một mình vui chơi thỏa thích. Nhưng với Thùy Linh thì lại khác, nếu như ép cô vì một cuộc hôn nhân của vài năm nữa mà không được sống đúng với tình cảm của mình thì thật là quá đáng.

"Nếu mà Linh thích ai thì cứ thoải mái, không cần để ý đến mình đâu."

Minh Quân nói ra những lời này trong lòng cũng không vui vẻ gì, cậu nghĩ mình đang làm chuyện tốt nhưng không hiểu vì sao bản thân lại thấy không vui.

Thùy Linh vừa vui mừng được một tí thì bị những lời này của Minh Quân làm cho hoàn toàn thất vọng. Cô trả lại ly trà sữa cho Minh Quân.

"Được thôi, nếu như đó là những gì Quân muốn."

Thùy Linh nói rồi quay người bước vào lớp, cố gắng đè nén cảm giác cồn cào khó chịu trong lòng. Cô đã sai rồi, đáng lẽ cô không nên cố chấp tìm cách nói chuyện với Minh Quân trở lại. Ít nhất thì cô vẫn còn duy trì được một loại ảo tưởng rằng cả hai vẫn còn quý nhau như lúc trước, bây giờ nói ra rồi thì lại phải đối diện với suy nghĩ thật sự của người kia. Thật là thất vọng.

Minh Quân nhìn theo bóng dáng của Thùy Linh khuất sau cánh cửa của lớp 11B trong hoang mang và bế tắc. Vì sao Thùy Linh lại tức giận? Cậu cũng không vui vẻ gì, những lời vừa rồi là vì muốn tốt cho cô, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này. Minh Quân đứng chôn chân tại chỗ tự hỏi bản thân mình làm thế nào mới tốt.