Từ địa điểm gặp chuyện với Hoàng Nam về tới nhà Khánh Dương chưa đến mười phút. Nhà cô toạ lạc tại khu phố dành cho giới nhà giàu nằm ở phía Nam thành phố. Nơi này chia làm nhiều khu vực, từ chung cư cao cấp cho đến những căn biệt thự được thiết kế sẵn với bề ngoài giống hệ nhau cũng như khu vực được tự do thi công theo sở thích cá nhân. Nhà của gia đình Khánh Dương là một căn biệt thự ba tầng, nằm ở khu vực tuỳ ý thiết kế của khu phố này.
Khánh Dương về đến nhà nhưng không vội bấm mật khẩu trên cửa gỗ, cô bất động vài phút, trong lòng lại có cảm giác lưỡng lự có nên vào nhà hay không. Hiện tại, người giúp việc đã về, ba cô cũng đi công tác mất rồi, chỉ còn mẹ ở nhà mà thôi. Cô nhìn chiếc xe của mình, thầm nghĩ cách giải thích với mẹ mình như thế nào, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra một câu chuyện nào nghe cho tử tế và hợp lí.
Nếu như ba cô ở nhà lúc này thì thật tốt, vì ông rất cưng chiều cô, cũng không quan tâm cô gây chuyện với ai, chỉ đừng gϊếŧ người, cướp của là được. Còn lại ông sẽ tìm tất cả mọi cách để xử lí do êm chuyện. Nhưng mẹ cô thì lại không như vậy, là người hoạt động trong lĩnh vực truyền thông và giải trí lại có xuất thân từ gia tộc lớn có liên quan đến cung đình ngày xưa, bà như bị ám ảnh bởi việc bảo vệ hình tượng và các chuẩn mực trong cách cư xử, điều mà Khánh Dương không bao giờ làm được.
Sau một lúc đắn đo và cân nhắc, Khánh Dương quyết định không về nhà đêm nay. Cô lấy điện thoại, nhắn tin thông báo cho mẹ mình một cách qua loa. Sau đó cô liền đến một khu chung cư cao cấp gần đó, đêm nay cô ngủ tạm ở nhà người bạn thân của mình vậy.
Anna là bạn thân của Khánh Dương, một cô gái người Mỹ. Anna và Khánh Dương quen biết nhau một cách khá kỳ lạ. Một năm trước, Khánh Dương từ Mỹ về Việt Nam vì ba mẹ cô quyết định về nước lập nghiệp. Thời gian đó Khánh Dương trải qua cú sốc văn hóa lần thứ hai sau một thời gian dài sống ở Mỹ, cô về nước, học ở trường cấp ba công lập, cảm thấy mọi người như thuộc một thế giới khác mình.
Thế là Khánh Dương lang thang trên mạng, vô tình gặp phải Anna, một cô gái người Mỹ, nhưng lại theo gia đình sang Việt Nam sống. Ba của Anna là giám đốc cấp cao của một tập đoàn ở Mỹ có chi nhánh ở Việt Nam được điều chuyển sang làm việc.
Thế là hai người với hoàn cảnh vừa tương đồng, cũng vừa trái ngược lại nhanh chóng làm quen rồi trở nên thân thiết dù mục đích ban đầu của Khánh Dương cũng chỉ là dạy tiếng Việt cho Anna.
Anna là một thiên tài ngôn ngữ, mỗi lần ba của mình được chỉ định điều chuyển công tác đến một quốc gia nào đó là trong vòng nửa năm cô có thể nghe hiểu được những gì người bản địa nói, một năm là có thể giao tiếp ở mức độ cơ bản. Với Anna, tiếng Việt là một loại ngôn ngữ khó, nhưng nhờ vào sự giúp đỡ của Khánh Dương, đến giờ Anna đã có thể giao tiếp với nhân viên giao hàng người mà cô thường xuyên phải dùng tiếng Việt nhất. Còn lại cô chỉ nói tiếng Việt với Khánh Dương, đôi lúc gặp đoạn nào khó giải thích thì lại nói tiếng Anh.
Sau khi gửi xe, Khánh Dương đi thang máy lên sảnh rồi gọi cho Anna nhờ cô bạn xuống đón mình. Vì đây là khu chung cư cao cấp, an ninh rất cao nên nếu muốn vào thì phải có thẻ vào cổng hoặc được người nhà dẫn vào.
Không bao lâu sau, Anna đã xuất hiện ở hầm giữ xe. Anna là người Mỹ gốc Ý với mái tóc màu đen và đôi mắt màu nâu sáng, bằng tuổi Khánh Dương. Anna vừa mở cổng liền nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và bơ phờ của Khánh Dương khiến cô không khỏi hốt hoảng.
"Ôi, bạn thân yêu, chuyện gì đã xảy ra thế này? Bọn nó đánh bạn sao? Đúng là một đôi cẩu nam cẩu nữ mà."
Khánh Dương đi theo Anna vào thang máy, suýt nữa thì té ngã vì cụm từ cô bạn vừa dùng. Anna là một con mọt tiểu thuyết chính hiệu, nhờ vào việc đọc tiểu thuyết tình cảm cẩu huyết nên vốn từ ngữ tiếng Việt tăng lên rất nhanh. Tuy nhiên đôi lúc những từ cô dùng không phải lúc nào cũng phù hợp hoàn cảnh.
"An, cậu học từ này ở đâu vậy?"
"Ở trong truyện đó, từ này mình thấy mọi người vẫn dùng để mắng những kẻ nɠɵạı ŧìиɧ."
"Ừ, đúng là vậy." - Khánh Dương suy nghĩ một tí rồi miễn cưỡng đồng ý với Anna dù cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Anna khá vui vẻ khi thấy Khánh Dương xác nhận cách dùng từ của mình.
"Bạn ăn gì chưa? Mình làm mì Ý nhé?"
"Được đó, cả tối nay gặp đủ thứ chuyện chưa ăn gì nữa."
Căn hộ của gia đình Anna ở tầng 20 của khu chung cư cao cấp, là một căn hộ có ba phòng ngủ lớn. Theo lẽ thường, Khánh Dương sẽ sử dụng phòng trống dành cho khách, nhưng với mối quan hệ thân thiết của cả hai thì cô thường ngủ chung phòng với Anna.
Ăn xong cũng đã nửa đêm, Khánh Dương theo Anna về phòng ngủ. Cô mệt mỏi thả người xuống giường, lúc này mới thấy toàn thân nhức mỏi sau cú va chạm lúc nãy. Hai mắt cô sụp xuống, chỉ muốn ngủ ngay lập tức, nhưng với những gì đã hóng hớt được lúc nãy, Anna không dễ dàng để Khánh Dương đi ngủ như thế.
Sau một khi bị Anna năn nỉ và làm ồn liên tục, Khánh Dương buộc phải buông kiếm đầu hàng rồi kể cho Anna nghe toàn bộ câu chuyện tối nay, từ những gì đã xảy ra ở rạp chiếu phim cho tới màn đυ.ng độ duyên nợ lúc nãy.
Anna vừa lắng nghe vừa chiêm nghiệm, có đoạn vô cùng tức giận, lại có đoạn buồn cười. Cuối cùng cô cảm thán:
"Mình đã bảo là bạn sẽ không bao giờ làm nữ chính trong tiểu thuyết được mà. Gần đây mình có đọc một truyện có tình huống giúp bạn lúc nãy, nếu như bạn tiếp tục cãi nhau với anh ta, nhất quyết không trả tiền thì chắc chắn anh ta sẽ mê bạn như điếu đổ. Sau khi cãi nhau xong, bạn bỏ đi và anh ta sẽ nói: “Cô gái này thật thú vị.” Nhưng mà bạn thân yêu ơi, sao bạn lại quyết tâm trả tiền cho anh ta chứ? Không vui tẹo nào."
Khánh Dương xua tay, cô cũng từng xem phim thể loại này, thật sự là không nuốt nổi. Cô không thấy việc gây chuyện rồi tìm cách chối tội là có gì hay ho. Đúng như Hoàng Nam đã mắng, đó là không có liêm sỉ và tự trọng. Tự nhận bản thân được giáo dục tốt, Khánh Dương quyết tâm chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra. Cô nhìn ánh mắt sáng rực của Anna, phũ phàng dập tắt sự hưng phấn của bạn mình.
"Không trả tiền là hắn đưa mình vô tù đó chứ mà mê như điếu đổ. Cậu đọc ít truyện thôi."
"Nhưng truyện nào mình đọc cũng thế cả. Một cô bé lọ lem đυ.ng độ với một anh công tử nhà giàu, cả hai cãi nhau rồi yêu nhau luôn." - Anna phản bác.
"Mình có phải lọ lem đâu. Mình là em gái cùng cha khác mẹ ác độc của lọ lem thì đúng hơn. Tiếc rằng mình là con một."
Khánh Dương thở dài, tỏ vẻ nuối tiếc. Anna thấy vậy liền cười lớn. Thật sự thì Khánh Dương cá tính rất mạnh, đôi lúc lại bất cần và ăn miếng trả miếng với người khác. Nhưng nội tâm lại không ác độc, đó là theo những gì Anna cảm nhận được.
"Mà bạn cũng cứng ghê. Vậy ngày mai bạn sẽ đi gặp hắn à?"
"Ừ, mười giờ, nhớ kêu mình dậy nhé. À, có một việc quan trọng, An, cho mình mượn laptop của cậu."
Khánh Dương vài giây trước còn buồn ngủ sau khi nhớ ra được một việc quan trọng liền nhanh chóng bật người dậy. Anna cũng bất ngờ với hành động kỳ lạ của Khánh Dương nhưng vẫn lấy laptop của mình đưa cho cô.
"Bạn định làm gì vậy?" - Anna tò mò hỏi.
"Chuẩn bị một ít giấy tờ, ngày mai bắt hắn ký tên vào, mình sợ hắn lật lọng bắt mình chuyển tiền nhiều lần."
Câu trả lời của Khánh Dương nằm ngoài dự đoán của Anna, với một người suy nghĩ đơn giản và mơ mộng như Anna, những suy nghĩ của Khánh Dương thật nằm ngoài sức tưởng tượng.
"Cái này… mình thấy hơi quá."
"Không đâu. Thế giới này không tốt đẹp như thế giới tiểu thuyết của cậu đâu."
"Xì, mình chẳng tin."
Dường như đây không phải là lần đầu tiên Khánh Dương làm những chuyện như thế này nên cô thao tác rất nhanh, mấy chốc đã chuẩn bị xong những giấy tờ cần thiết. Sáng mai in ra là xong. Khánh Dương trả lại laptop cho Anna, cô vươn vai, lại buồn ngủ rồi.
"Thôi đi ngủ."
Khánh Dương nói, nhưng Anna vẫn còn rất tỉnh táo, những gì Khánh Dương trải qua tối nay hệt như những gì Anna đã đọc trong truyện nên muốn biết nhiều hơn nữa.
"Mà bạn chia tay xong không cảm thấy gì à?"
"Cảm thấy gì là sao?"
"Như đau khổ, tuyệt vọng…"
Khánh Dương nhìn Anna một lúc, rồi lắc đầu. Cô biết mình nên có những cảm xúc như vậy nhưng đáng tiếc rằng nó lại không tồn tại trong người cô. Lần duy nhất cô cảm thấy cuộc sống này thật tệ là khi chia tay mối tình đầu cách đây vài năm, về sau thì lại chẳng cảm thấy gì nữa.
"Không có, chắc vì mình không nghiêm túc trong mấy chuyện tình cảm."
"Ồ, ra vậy. Làm mình tưởng chia tay sẽ đau khổ lắm, mình chưa có người yêu bao giờ nên không biết."
"Thì đúng là bình thường mọi người sẽ như vậy, chỉ có mình là không thôi. Với lại trải qua vài lần sẽ thấy bình thường. Mà chắc là do mình cũng không thật lòng yêu họ nên không đau khổ."
Kể ra Anna quen biết Khánh Dương chỉ mới một năm, nên những gì cô biết về tình sử của Khánh Dương cũng khá giới hạn. Nhiều nhất là Thành Trung và một người trước đó, còn lại về tình trường của Khánh Dương hồi còn ở Mỹ thì lại không biết một chút gì nên Anna vô cùng sửng sốt khi nghe Khánh Dương nói như vậy.
"Hả? Là sao? Không yêu nhưng bạn vẫn hẹn hò á?"
"Ừ, có sao đâu. Chủ yếu là có người đi ăn đi chơi, nhắn tin, làm mấy trò vớ vẩn cho vui, chứ mình không thấy yêu gì cho lắm."
Khánh Dương hờ hững giải thích, đây chính là những gì cô thật sự cảm nhận sau khi trải qua nhiều mối quan hệ. Có lẽ người duy nhất cô có tí tình cảm là mối tình đầu của mình dù rằng tới bây giờ cũng không còn liên quan gì nữa.
Câu trả lời của Khánh Dương khiến một người cuồng tiểu thuyết tình yêu và luôn mơ về một mối tình lãng mạn chấn động lòng người như Anna không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
"Nếu như những người yêu cũ của bạn nghe được những lời này thì sao nhỉ? Bạn đúng là bad girl mà."
"Bad girl? Mình có quậy phá gì lắm đâu nhỉ?"
"Với mình những người bước vào tình yêu mà không thật lòng và chân thành thì đều là bad boy bad girl cả. Kiểu xem tình yêu như một trò chơi ấy. Tất nhiên mình chỉ cảm thấy vậy thôi chứ không có ý chỉ trích bạn."
"Mình hiểu, mình cũng thấy đúng mà. Mình chưa bao giờ là một cô gái tốt và thánh thiện cả. Nhưng cũng chưa hại ai. Đều là sự quan tâm hai chiều, fair* mà."
*fair: công bằng.
Khánh Dương tương đối tán thành lời của Anna, đúng là với những người xem tình yêu như là một điều gì đó vô cùng thiêng liêng thì sẽ không thể nào chấp nhận được lối sống của cô. Nhưng Khánh Dương cũng không cảm thấy những gì mình làm có gì là sai trái. Dù sao cô cũng không tranh giành lợi ích của ai cả.
"Nghĩ lại việc bị con nhỏ trà xanh đó cướp người yêu vẫn thấy cay cú." - Khánh Dương hậm hực nói.
"Thì biết làm sao được, bọn trà xanh mà. Bạn càng mạnh thì bạn càng thua. Với loại trà xanh này thì bạn phải trà xanh hơn nó mới được. Người bình thường đã dễ dàng sập bẫy, còn với người có tính cách như bạn thì càng giúp nó thể hiện hơn thôi."
"Tức quá, tức quá. Mình mà không cưa sừng được thì không ăn ngon ngủ yên mất."
"Hả? Cưa sừng?"
Dù Anna là một trong những người ngoại quốc hiếm hoi bắt kịp xu hướng của giới trẻ Việt Nam rất nhanh nhưng đôi khi những thuật ngữ Khánh Dương dùng vẫn quá sức mới lạ với cô.
Vậy nên Khánh Dương liền tận tâm giải thích cho Anna hiểu thế nào là bị cắm sừng trong truyền thuyết.
"Mình không nuốt trôi được chuyện này, ít nhất là cho tới khi mình trả thù được. Được rồi, mình sẽ làm trà xanh, để xem làm trà xanh như thế nào mà bây giờ đi đâu cũng gặp trà xanh như vậy. Mình sẽ kiếm một anh chàng nào đó để áp dụng thử mới được."
"Mình hiểu cảm giác khó chịu của bạn, nhưng mà mình thấy nó cũng quá đáng. Mình không muốn nói xui, nhưng mà bạn nghịch dao coi chừng có ngày đứt tay. Nếu chẳng may bạn bắt trúng một tên bad boy xong bị hắn đùa lại thì khổ." - Anna lo lắng nói, sao cô cứ có cảm giác Khánh Dương sắp gặp phải đối thủ rồi ấy nhỉ.
"Ôi trời cậu cứ khéo lo, chỉ có mình đùa người ta chứ làm gì có ai đùa nổi mình. À có tin này chưa báo với cậu, mình sắp chuyển trường rồi."
Khánh Dương vui vẻ bật email nhập học ở trường mới cho Anna xem, là một trường quốc tế khá tiếng tăm trong khu vực. Sau một năm trải nghiệm, Khánh Dương cảm thấy quả thật việc học ở Mỹ một thời gian dài khiến cô không thể nào thích nghi với môi trường học trong nước được nữa, vẫn là phải học trường quốc tế như ban đầu ba mẹ cô đề nghị thôi.
"Haiz, bạn vẫn không muốn qua trường mình hả?" - Anna chán nản nói, tuy cùng là hệ thống trường quốc tế nhưng đây là hai trường có cách tổ chức khác nhau.
Trường của Anna là trường có tỉ lệ học sinh ngoại quốc rất cao, dường như không có người Việt theo học, học sinh trong trường chủ yếu là con của các công dân nước ngoài đang làm việc tại Việt Nam. Trường sắp tới Khánh Dương theo học thì đa số là học sinh người Việt thuộc gia đình khá giả.
"Mình đã học với người nước ngoài quá lâu rồi, nên muốn thử môi trường toàn người Việt xem sao."
"Buồn ghê, chúng ta vẫn không được học cùng trường."
"Chúng ta vẫn chơi chung mà. Chuyển trường cũng tốt, đỡ phải gặp lại đôi cẩu nam cẩu nữ kia."
"Haha, bạn dùng từ của mình kìa."
"Từ này dùng rất hợp. Thôi đi ngủ, khuya rồi. Mai mà mình dậy trễ không tới đúng giờ thì tên đó sẽ đào cả thành phố lên tìm mình mất."
Khánh Dương quyết tâm đi ngủ nhưng lúc này cô lại cảm thấy vô cùng tỉnh táo vì cơn buồn ngủ đã qua. Tiêu rồi, đêm nay lại mất ngủ.