Phần 2: Thiên Thiết
Chương 7
Hôm nay trước khi mặt trời lặn, thuyền của họ neo lại bên cạnh một hòn đảo hoang vắng không bóng người.
Bây giờ đã là đêm khuya, đảo hoang bên cạnh giống như người thành thật nhất trên phố, trầm mặc lại an phận, bầu trời sao lấp lánh, trong không khí ẩm ướt có một mùi hương thoang thoảng như có như không, có lẽ là hương hoa từ bờ biển xa xôi đuổi đến, hoặc là hương son phấn trải dài miên man trên người một cô nương nào đó ẩn sâu trong trí nhớ, nếu không thì là tiên tử ở trong ánh trăng sáng, lơ đãng xuyên qua những suy nghĩ xa xăm của bọn họ. Tóm lại, mặt biển vào mùa xuân luôn luôn quyến luyến dịu dàng hơn nhưng mùa khác.
Hắn ngồi trên boong tàu, trên bếp than nhỏ trước mặt đang nướng mấy con cá nhỏ, mùi thơm tỏa ra xung quanh. Thái Lý Lý có một tật xấu, đó là mỗi lần vào bờ để mua đồ dự trữ, nàng ta không giống như người khác mua cho mình thức ăn ngon hay đồ chơi gì, cũng rất ít mua quần áo mới, mà chỉ thích mua than củi. Mặc dù họ đã nói với nàng ta rằng họ không thiếu nhiên liệu trên thuyền và cũng không cần chuẩn bị thêm, nhưng nàng ta cứ nói rằng chuẩn bị thêm than thì tốt hơn, có thể sưởi ấm và nướng gì đó để ăn. Điều này không thích nữ trang chỉ yêu than... Đúng là một nữ tử không biết chứa cái gì trong đầu.
Chai rượu nấu bên cạnh bếp đã cạn sắp thấy đáy, hắn cầm lên uống vài ngụm, số còn lại thì vào bụng Thái Lý Lý, bây giờ nàng ta đang ngồi cuộn lại đối diện hắn, ngủ say sức trong sự ấm áp của lò than, trên người khoác áo khoác của hắn.
Không chỉ Thái Lý Lý, tất cả thuyền viên đều rơi vào giấc ngủ sâu hơn bất kỳ đêm nào. Các thuyền viên phần lớn đều có tửu lượng tốt, Thái Lý Lý cũng không chịu thua, nàng ta là người uống nhiếu nhất, thế nhưng lại là người ngã xuống muộn nhất.
Quy củ trên thuyền là không được uống rượu bừa bãi, hai huynh đệ bọn họ gần như là không dính giọt rượu nào, nhưng trong mỗi đoạn hành trình huynh trưởng đều sẽ có một lần "thông cảm ngoại lệ ", thỉnh thoảng chủ động mời các thuyền viên uống một bữa để an ủi mọi người đã bôn ba vất vả dọc đường. Rượu cũng đều là rượu ngon đắt tiền, huynh trưởng chưa bao giờ keo kiệt trong chuyện này, thuốc đặt trong rượu cũng là loại thuốc tốt, uống vào ít nhất có thể ngủ thoải mái đủ hai ngày hai đêm.
Hắn uống một ngụm rượu cuối cùng trong chén, bên tai truyền đến tiếng ngáy lớn nhỏ, các thuyền viên trong ngoài đều đã ngủ, thỉnh thoảng lại có ngươi nói mớ, bên miệng còn treo nụ cười.
Thái Lý Lý giống như một con mèo ăn uống no say, hô hấp đều đều, trước khi nàng ngã xuống, hắn nhớ rõ nàng nhớ lại một người quen cũ ở quê nhà, một tiên sinh dạy học trẻ tuổi. Những ngày ở chung với nàng, nàng không nói nhiều về quá khứ của mình, chỉ thi thoảng thuận miệng nhắc tới một vài người quen cũ, nhưng họ đều không liên quan đến vết thương của nàng, tất cả đều là những người nàng cảm thấy thú vị, đối xử tốt với nàng.
Những vết sẹo mãi mãi không thể biến mất kia, hắn không biết là nàng cố ý che dấu hay là từ lâu đã không quan tâ m đến nữa, hắn cũng không hỏi nhiều, ở nhân giới nhiều năm như vậy, đạo lý không tùy tiện vạch trần chỗ đau của người khác hắn ít nhiều cũng hiểu.
Thái Lý Lý xoay người, áo khoác trên người trượt xuống, hắn đang muốn đưa tay kéo lên một chút, thì bất thình lình bị ánh sáng màu bạc lóe lên trong ngực nàng khiến hắn rụt tay về.
"Các ngươi lại sắp đi ăn à?" Đầu gấu quen thuộc bất mãn bay lên trước mặt hắn: “Ta nhớ nửa tháng trước đã ăn rồi mà? Lần nào cũng khiến cho cả thuyền nồng nặc mùi rượu, ngửi thôi cũng thấy say rồi, phiền chết mất!"
Suýt nữa quên mất sự tồn tại của nó... “Bằng hữu tốt" như hình với bóng của Thái Lý Lý.
Từ sau khi Thái Lý Lý lên thuyền, đầu gấu thi thoảng sẽ bay lơ lửng bên ngoài lúc nàng đi ngủ, dù sao ngoại trừ hai huynh đệ bọn họ thì mọi người đều không nhìn thấy nó, nó sống rất tự do tự tại. Có đôi khi thì xem các thuyền viên đang làm gì, đôi khi thì ngồi xổm trên nóc cột buồm không biết làm gì, chỉ là vẻ mặt chưa bao giờ hài lòng, hoặc là nói thuyền của bọn họ quá rách không thể so được với thuyền lớn khắc hoa nạm vàng năm đó nó ngồi, hoặc là cười nhạo hai huynh đệ bọn họ quá yếu, ngay cả yêu khí cũng không giấu được, còn phải dựa vào thuyền của nhân loại mới có thể kiếm ăn, khó trách tộc Đấu Mộc càng ngày càng yếu, tóm lại không có một câu nào dễ nghe.
Huynh trưởng bây giờ đã không so đo với nó nữa, chỉ nói một tiểu yêu ngay cả hư ảnh cũng không hoàn chỉnh, ngoại trừ một cái miệng ra thì cũng chằng có gì khác, cũng thật đáng thương. Mà chỉ mình hắn biết, huynh trưởng lúc đầu muốn đánh chết nó bao nhiêu, nhưng nó lại không hề sợ chết, nói thẳng ra là với trạng thái bây giờ của nó, tuy rằng ngoại trừ mắng người và bay tới bay lui ra thì chẳng làm được cái gì, cũng chẳng động được vào một sợi lông tơ của kẻ khác, ngay cả việc giẫm chết một con kiến cũng không thể, nhưng đồng thời, nó không động được người khác, thì người khác cũng không động được vào nó, cho dù người nó đắc tội là Thiên Đế Vương Mẫu, thì bọn họ cũng không thể lấy được tính mạng của nó. Hết cách rồi, thân là một Thiên Thiết, nó thực sự có bản lĩnh không chết được.
Mới đầu bọn họ còn không quá tin, cũng đã thử vài lần, cho dù huynh trưởng có nuốt nó vào bụng bao nhiêu lần thì sau đó nó cũng có thể bay ra từ trong thân thể huynh trưởng mà không mảy may thương thích gì, còn liếc mắt khinh thường huynh ấy. Nói không kinh ngạc là giả, trong kinh nghiệm của hai huynh đệ bọn họ, quả thật chưa từng thấy loại yêu quái có hai đặc tính vừa yếu nhất nhưng lại mạnh nhất này...... Nói nó vô dụng thì đúng thật là vô dụng, nhưng nói nó mạnh mẽ thì thực sự rất mạnh mẽ... Bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn "rộng lượng" đối với nó, dù sao có tức thì cũng chẳng làm được gì nhỏ, ghét nó nhưng lại không thể làm gì được nó mới thực là phiền phức.
"Những ác giao kia đâu có xuất hiện theo thời gian chúng ta định ra đâu.” Hắn chỉ chỉ xuống dưới thuyền: “Đυ.ng phải thì không thể buông tha, hai lần này ăn nhiều được một chút, lần sau gặp được nói không chừng phải đợi năm, ba tháng thậm chí còn lâu hơn, dù sao thì có nhiều hơn nữa thì vào đến miệng chúng ta cũng chỉ hóa thành một chút huyết khí, ăn nhiều thêm hai bữa cũng không sao.” Hắn đưa tay kéo áo khoác bị trượt xuống của Thái Lý Lý: “Bữa đói bữa no vốn đã thành thói quen hàng ngày của hai huynh đệ chúng ta rồi, loại yêu quái không chết được như ngươi thì sao hiểu được nỗi khổ bên trong.”
Đầu gấu nhìn dáng vẻ chăm sóc cẩn thận cho Thái Lý Lý của hắn, sự bất mãn và ghét bỏ trên mặt cũng nhạt đi vài phần.
"Chẳng qua ngươi đi ra vừa khéo, tối nay ánh trăng rất đẹp, là khoảnh khắc tốt hiếm có được trên biển, ngươi cũng tranh thủ thời gian thưởng thức một chút đi." Hắn ngồi trở về, cầm đũa gảy cá nướng, cố ý dùng sức ngửi ngửi: “Thơm quá! Thật không may, ngươi không thể ăn nó.”
"Ta chỉ ăn vật sống, cá chết có mùi gì." Nó bay đến bên cạnh lò than, vặn vẹo thân thể, hình như rất hưởng thụ nhiệt độ từ lo than: “Khó trách nàng ta thích thứ này, ấm ấm áp ấp thật thoải mái.”
"Thứ này?" Hắn ăn một miếng cá, ánh mắt dừng ở trên khối than đỏ rực trong lò: “Ngươi nói than củi ư?"
"Ừ." Nó cũng nhìn vào trong lò sưởi, thuận miệng nói: “Khi nàng ta bị đóng băng sắp chết, một lão đạo sĩ đã đốt cho nàng ta một lò than, trên bếp còn nấu một nồi canh nóng, nhờ vậy mới nhặt được một cái mạng của nàng ta. Kể từ đó, nàng ta cảm thấy than củi là thứ tốt nhất trên đời, có thể cứu mạng người.”
Hắn cười, hóa ra là như vậy.
"Ta xem thấy dáng vẻ ngươi bây giờ cũng rất hưởng thụ, ngươi có chết được đâu, cũng sợ lạnh à?” Hắn thấy nó đã thay đổi mấy tư thế bên cạnh lò than rồi, lúc thì hơ đầu một hồi lại hơ mông......
"Ta đương nhiên là không sợ lạnh. Chẳng qua là cảm thấy thoải mái mà thôi.” Lúc này tâm trạng nó hẳn là không tệ, duỗi thắt lưng trên bếp than: “Đấu Mộc các ngươi ở biển sâu lạnh muốn chết, nhưng quê ta rất nóng, quanh năm bốn mùa con nóng hơn cả lò than này.”
“Nhớ nhà rồi ư?” Hiếm khi nghe được vị này nói chuyện dễ nghe, hắn đã thuận thế hỏi tiếp.
Nó bĩu môi: "Có gì để mà nhớ chứ, khi rời đi ta còn trẻ, cũng không có nhiều ký ức về quê hương. Chỉ nhớ rằng nó rất nóng.” Nó ngáp một cái, lại nói: “Nóng nảy và ấm áp là hai loại cảm giác. Ta không thích nóng chút nào, nhất mùi máu thường xuyên bay trong hơi nóng đó.”
"Máu?" Hắn càng tò mò quá khứ của nó, nói thẳng: “Thế gian ghi chép rất ít đối với tộc Thiên Thiết, ngay cả huynh trưởng ta cũng chỉ biết được trong một số điển tịch đã từng đọc, nói từng có người dâng lên cho Hoàng đế Cao Tông một con Thiên Thiết, có thể bắt sư tử......"
"Đó không phải là ta sao." Nó trừng mắt: “Còn ghi chép lại nữa cơ à?"
Hắn kinh ngạc: "Kẻ đó là người sao?"
"Không phải ta còn có thể là ngươi à?” Nó rơi xuống giữa không trung, ngồi trước bếp, ánh sáng của than củi làm cho khuôn mặt nó đỏ lên.
"Ý ta là......" Hắn đánh giá nó từ trên xuống dưới: “Bộ dáng này của ngươi mà cũng bắt voi trắng và sư tử được sao?"
"Ngu xuẩn! Trước đây ta cũng đâu phải là cái bộ dạng này." Nó hừ một tiếng, từ hư ảnh dưới đầu vươn ra một thứ có thể miễn cưỡng gọi là móng vuốt, ở giữa không trung vẽ ngoằn nghèo một con gì đó chẳng giống động vật, dương dương đắc ý nói: “Lúc đó ta uy vũ lắm nhé, sư tử lớn gấp đôi ta, voi trắng lớn gấp mấy lần, ở trước mặt ta đều không chịu nổi một kích, chỉ vài ba cú đã trở thành thức ăn trong miệng ta rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào hình dạng khó tả màu bạc giữa không trung, thẳng thắn nói: "Đây là một con lợn hả?"
“Đây là tư thế oai hùng năm đó của ta!”
"Thì ra bản tướng của Thiên Thiết cũng không khác gì heo..."
(xúc phạm nhe anh, hờn à haha)
“Ngươi mới là heo!” Nó tức giận vung chân lên, đánh tan hình dạng kia: “Không lĩnh hội được kỹ năng vẽ cao thâm của ta, không cho ngươi xem nữa.”
"Vẽ rất tốt, sau này không cần vẽ nữa."
Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của huynh trưởng, không biết đã đứn trong khoang thuyền lúc nào, bây giờ đang đứng ở trong một góc thu hết hành động của họ vào trong mắt.
Vừa quay đầu lại nhìn, hắn vội vàng đứng lên, hỏi huynh trưởng: "Đã ổn định rồi sao?" Huynh trưởng gật đầu, đi lên nhìn cá nướng trên bếp than: "Ngon lắm sao?"
Hắn vội vàng nói: "Ngon! Thái Lý Lý nướng đó, còn cho thêm cả gia vị.” Huynh trưởng gắp một con cá bỏ vào miệng, lông mày hơi nhướng lên, đây là biểu cảm khi huynh ấy muốn biểu đạt sự tán thưởng.
"Ý hắn là gì? Ta cứ muốn vẽ đó!" Đầu gấu lúc này mới hiểu được lời nói của huynh trưởng, tức giận đến mức vẽ lung tung đủ các loại hình dạng trên không trung. Heo ngựa lừa gì cũng có cả, chỉ là không có thứ nào giống như Thiên Thiết chúng nó...
"Bộ dáng ngu ngốc này của ngươi, hèn gì để bị bắt." Huynh trưởng thở dài, ngồi xuống ăn con cá thứ hai: “Bị bắt thì cũng thôi đi, còn khiến cho mình sa sút đến vậy, thân là yêu quái nhưng còn chẳng bằng con kiến hôi.”
“Ngươi thì biết cái gì!” Nó lại tức giận, chỉ vào chính mình nói: “Thế này mà gọi là sa sút à? Kẻ nào trong các ngươi chỉ còn lại một khối xương vẫn còn có thể không ngừng sống lại? Có con kiến hôi nào có thể làm được như thế không hả?"
Hắn sửng sốt, đùa giỡn thì đùa giỡn, hắn đương nhiên không hoài nghi sự uy vũ của Thiên Thiết "có thể bắt được sư tử voi trắng", hắn thậm chí tin vào thực lực vốn có của nó chưa chắc đã đánh thua tộc Đấu Mộc bọn họ, nó tuyệt đối không phải vật phàm có thể đem ra so sánh, nhưng nếu đã như thế, vì sao nó lại rơi vào hoàn cảnh chỉ còn lại một khối xương thế này?
"Nhưng ngươi vẫn chỉ còn lại một khối xương thôi đó." Huynh trưởng không có nó chút mặt mũi, nhả một khúc xương cá trơ trụi ra khỏi miệng, còn cố ý lắc lư ở trước mắt nó.
"Ta..." Nó đột nhiên nghẹn lời, muốn nổi trận lôi đình, nhưng sự tức giận trong mắt lại giống như bị kim đâm trúng, cuối cùng chậm rãi tiết ra: “Là ta bằng lòng biến thành bộ dáng này.”
"Đó đúng là một quyết định tồi tệ." Huynh trưởng đồng tình liếc mắt nhìn nó một cái, bị nó nói nhiều lời khó nghe như vậy, hiếm khi có cơ hội xoay chuyển một ván, không thể lãng phí.
Hắn thì không quan trọng chuyện thắng thua như huynh trưởng, nghiêm túc hỏi nó: "Sao có thể như vậy chứ? Thật sự là tự nguyện hay là vì bị kẻ ác hãm hại?"
Nó hít sâu một hơi, nhìn vào lò than nói: "Khi ta còn nhỏ, vô tình rơi xuống nước, biên giới quê hương cũng là một vùng biển, trên mặt thì bình tĩnh, nhưng bên dưới lại có mạch nước ngầm rất siết, ta không bò lên nổi, đầu óc choáng váng không biết đã bị cuốn đến đâu, lúc tỉnh lại thì đã ở trong một cái lồ ng lớn, có mấy người mặc áo bào trắng vây quanh ta niệm mấy cái chú ngữ lộn xôn. Ta muốn đi ra ngoài, nhưng cứ đi đến bên lồ ng thì lại thấy đau, giống như bị kim chích vậy, nên ta không dám di chuyển. Sau đó, mỗi ngày đều có một đứa trẻ lấy đồ sống đến cho ta ăn, nó là một người câm, ánh mắt nhìn ta không giống với những người lớn, ta ghét những người niệm chú, nhưng ta không ghét nó, có thể là vì nó luôn mang thức ăn ngon cho ta. Vì thế, ta để nó chạm vào đầu mình, những người khác cố gắng chạm vào ta, thì cánh tay sẽ bị ta cắn đứt. Dần dần, ta cũng có thể nghe rõ lời người lui người tới nói, ta biết mình đang ở trong vương cung, còn là "thần thú hộ quốc ", ngay cả quốc vương đến gặp ta cũng phải cung kính quỳ xuống, tuy rằng ta hoàn toàn không biết ta đã bảo vệ họ thế nào, nhưng bọn họ ngoại trừ hạn chế tự do của ta ra thì họ đối với ta thật sự không tệ, so với cuộc sống ở quê nhà, nơi này quả thực chính là chốn sinh sống thần tiên.” Nó dừng lại và nhìn hai huynh đệ họ: “Ngươi không biết quê hương của ta trông như thế nào đâu? Nói một cách đơn giản, thì nó không khác gì địa ngục. Ta biết rất nhiều quê hương của yêu quái đều có tên, nhưng quê hương ta không có tên, nó nằm trên biển, hình như là một hòn đảo rất lớn, ngoại trừ chúng ta thì không có vật sống khác, ngay cả thực vật cũng không có, chỉ có những vách đã có hình thù kỳ lạ, một số đá còn có thể phát triển rất cao như cây cối. Nóng quanh năm và mặt đất cũng rất nóng. Thiên Thiết không có cha mẹ, chúng ta đều là mọc ra từ trong những tảng đá màu xám bạc tròn ở giữa đảo, cách một đoạn thời gian, đồng loại của ta sẽ tăng thêm một nhóm.”
Hắn nghe thấy thì nhíu mày: "Ngươi nói ngươi chỉ ăn vật sống, nhưng quê ngươi ngoại trừ đồng loại..."
Nó mở miệng, làm một động tác cắn người: "Ở chỗ chúng ta, tên nào có sức lực nhỏ, phản ứng chậm chạp chạy không nhanh, ra tay không đủ tàn nhẫn, thì chỉ có thể trở thành vật để kẻ khác lấp đầy bụng."
Huynh trưởng không nói gì, chậm rãi nhổ xương cá ra khỏi miệng.
Hắn nghe thế thì thất kinh hồn phách, kẻ hung hãn như Đấu Mộc còn không có thói quen tương tàn đồng loại, Thiên Thiết này thật sự là thứ sinh ra từ trong tảng đá, trời sinh vô tình vô nghĩa sao?
"Cho nên các ngươi các ngươi tưởng ta là do ham chơi nên mới bị rơi xuống nước sao?" Nó liếc nhìn họ một cái: “Ta là bị rượt đuổi." Ánh mắt của nó lại đặt trở lại trong lò: “Cho nên ta cảm thấy cuộc sống trong lồ ng không hề khó chịu, ở cái chơi chật hẹp đó, ta mãi mãi là kẻ được ăn chứ không phải là kẻ bị ăn.”
"Nhưng dáng vẻ của các hạ hôm nay, hình như vẫn là bị người khác ăn..." Huynh trưởng thản nhiên nói.
Hắn thật sợ huynh trưởng lại chọc giận nó.... May mắn thay, lúc này nó dường như đắm mình trong quá khứ, không màng đến tức giận.
"Vì củng cố địa vị của mình, quốc vương dâng ta cho một vị hoàng đế khác, hy vọng hắn vui vẻ, bảo vệ mình bình an." Nó lại nhịn không được vươn móng vuốt, vẽ một căn phòng lớn: “Ta lại ở vào một tòa cung điện lớn hơn, trong cung điện còn có một vườn linh thú, nhốt đủ các loại trân cầm dị thú, phần lớn là phàm vật, cũng có yêu quái không có bản lĩnh gì. Hoàng đế lúc đầu vô cùng thích ta, dù sao ở trong tòa cung điện này, kẻ có thể ăn được sư tử voi trắng, chỉ có một mình ta. Nhưng người thưởng thức ta nhất vẫn là hoàng hậu, ta nghe thấy nàng ta phấn khởi nói ta "hung hãn như vậy, có thể dương quốc uy".
Ta có hung dữ lắm sao? Ta chỉ đói nên mới ăn thôi. Người phụ trách chăm sóc ta vẫn là cậu bé câm kia, nhà vua giữ nó lại. Nhà vua cũng cảnh báo nó phải chăm sóc ta cho tốt, không được có bất kỳ sơ suất nào, nếu không thì không chỉ gϊếŧ nó, mà còn lấy luôn cả mạng sống của phụ mẫu và gia đình nó. Kỳ thật không cần hắn nói thì nhóc câm cũng sẽ chăm sóc ta, ở trong cung điện hoành tráng ở nơi đất khách này, kẻ duy nhất hắn quen chỉ có mỗi mình ta. Ngày qua ngày, ta ăn tốt uống tốt, thân thể càng lớn càng mập, đuổi bắt thức ăn hình như cũng không linh hoạt như trước nữa, rồi cảm giác mới mẻ ban đầu qua đi, sự chú ý của hoàng đế đối với ta càng ngày càng ít, trong cung điện càng ngày càng tiêu điều, các tên trong linh thú uyển cũng lần lượt chết vì già. Nghe nói bên ngoài cung điện cũng rất loạn, nhân loại vẫn luôn tranh đấu với nhau, ta nghe nhóc câm kể lại có ai đó chết, ai đó lại lên làm hoàng đế. Dù sao tất cả mọi người đều rất bận rộn, không ai quan tâ m đến chúng ta. Nhưng có một ngày, ta và nhóc câm bị đưa ra khỏi cung điện, rồi đưa lên một chiếc xe lớn, sau nhiều ngày xóc nảy về phía bắc, ta bị đưa vào một tòa nhà trong một ngày tuyết rơi dày. Sắc mặt nhóc câm vẫn rất không tốt, từ khi xuất phát đến khí đó vẫn không hề nói gì. Đến đêm thứ ba sau khi chúng ta vào trong nhà, nó đột nhiên đến chỗ ta, còn phá lệ mở lồ ng, bảo ta chạy đi, từ trong vẻ mặt lo lắng của nó, ta biết nguyên nhân mình bị đưa tới đây. Lão thần từng được Hoàng đế coi trọng nhất cáo lão hồi hương không lâu sau đó đã mắc bệnh lạ, sợ là mạng không còn dài, Hoàng đế biết được thì rất buồn, cho nên có người hiến kế với hoàng đế, nói thịt Thiên Thiết nấu canh có thể khiến cho máu thịt hồi sinh, hoàng đế tin hắn, ở trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là một con súc sinh trong vườn linh thú, có đem ra thử thì cũng chẳng sao.”
Hắn nghe vậy thì nhíu mày thật chặt, hỏi nó: “Ngươi không đi sao?”
Nó chậm rãi ngẩng đầu, bật cười: "Ngươi có tin hay không, ta có thể gi3t chết sư tử lớn gấp đôi ta, lại chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi lồ ng sắt kia một bước."
Huynh trưởng không lên tiếng, gảy than trong lò.
Hắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Rời khỏi lồ ng, ai mang thức ăn đến trước mặt ta? Để sinh tồn, ta lại phải đánh nhau sống chết với người khác sao?" Nó thoải mái như đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình: “Cho nên ta không đi. Dù sao bọn họ cũng không thể biết được, với bản lĩnh của họ thì không thể nào gi3t chết ta.”
"Là bởi vì lười kiếm ăn. Ngươi thậm chí không thèm phản kháng chút nào?" Hắn ta mở to mắt.
"Thiên Thiết chúng ta tuy rằng không cha không mẹ, cũng không có người dạy chúng ta bản lĩnh, nhưng bí mật của Thiên Thiết từ lúc sinh ra đã khắc trong thân thể chúng ta. Ăn sạch máu thịt của ta cũng không sao, cho dù chỉ còn lại có một khúc xương, thì chúng ta cũng có cách để sống lại, hoàn hảo như lúc ban đầu.” Nó lại đắc ý: “Cho nên, xương cốt của chúng ta mới là thứ tốt. Tuy rằng lúc đám người ngu xuẩn kia lấy máu thịt của ta thì cũng cảm thấy hơi đau, nhưng cũng may, cắn răng chịu đựng một chút là qua thôi. Thật không may, họ nấu một nồi canh lớn như vậy, rót cho lão già kia mười ngày, nhưng vẫn không thể cứu lão sống lại.”
Hắn ta càng nghe càng thấy khó tin, thậm chí nghi ngờ nó đang khoe khoang... Nào có yêu quái nào lười đến mức thà rằng bị người ta ăn cũng không chịu chạy trốn để được sống?
"Lúc ấy tất cả mọi người đều rất thất vọng, nhưng sau đó cũng thoải mái lại rất nhanh, dù sao cũng chỉ thử một lần mà thôi. Chỉ có nhóc câm đó khổ sở nhất, lúc đó nó đã không còn là nhóc câm nữa, mà đã là một nam nhân cao lớn rồi, nó gom xương của ta lại rồi khóc như một kẻ ngốc. Vốn ta còn có hơi cảm động, ai ngờ sau này hắn thật sự giống như một kẻ ngốc, tổ chức tang lễ cho ta, còn là hỏa táng..." Biểu cảm trên mặt nó giống như ăn phải thứ gì bị hỏng vậy: “Thực ra cho dù không thiếu thì tất cả xương cốt của ta đều sẽ hóa thành một khối xương nhỏ vào ngày thứ bảy sau khi ta "chết", tồn tại như "thân thể thứ hai" của ta. Kết quả sau khi bị hắn đốt cháy, ta lại bị đau đớn thêm một trận vô ích, hắn còn thấy kỳ quái, nói vì sao xương cốt không cháy hết...... Cuối cùng vẫn là đặt khối xương bỏ vào một chiếc hộp mang đến sau núi chôn.”
"Thân thể thứ hai?" Ánh mắt huynh trưởng rơi vào khối xương trong ngực Thái Lý Lý: “Chưa từng nghe nói.”
Hắn lại càng chưa từng nghe nói đến sự tồn tại kỳ lạ như vậy, chỉ mong nó mau mau nói tiếp.
"Để ta giúp các ngươi tăng hiểu biết." Nó chui về trong khối xương, đảo mắt lại chui ra, rơi trở lại bên cạnh lò sưởi: “Xương Thiên Thiết đập không nát đốt không tan, mất thân đầu tiên cũng không sao, cùng lắm thì bảy ngày sau hóa thân thể thứ hai. Mảnh xương nhỏ này là ta, ta là xương nhỏ này, là cơ thể thứ hai, không đói không bệnh, không chết và bất diệt, Thiên Thiết cũng vậy. Không phải ta khoác lác, các ngươi còn có thể đả thương thân thể thứ nhất của ta, nhưng thân thể thứ hai này, trên trời dưới đất ngươi thực sự tìm không thấy bất kỳ vũ khí nào có thể phá hủy nó đâu.”
Huynh trưởng không khỏi vỗ tay cho nó, mỉm cười: "Quả thật lợi hại, nhưng ta cũng nghĩ không ra ai lại nhàn rỗi đi phá hủy một cái xương nhỏ vô dụng như thế."
Lời này quả thực không sai... Bọn họ cũng không phải ngày đầu tiên quen biết nó, cho dù nó có cái gọi là thân thể thứ hai này, bất tử bất diệt thì như thế nào, nhân loại bình thường đến cả sự tồn tại của nó cũng không biết, nó thậm chí không có một chút yêu lực nào có thể ảnh hưởng đến người khác.
Tùy tiện bắt một chó con trên đường còn có ích hơn nó...
“Ta chẳng qua chỉ tạm thời giữ thân thể thứ hai này mà thôi, chỉ cần ta muốn thì, ta có thể biến trở lại thân thể thứ nhất bất cứ lúc náo, đợi đến khi đó, hai huynh đệ các ngươi cộng lại cũng không đủ cho ta nhét kẽ răng!” Nó hừ lạnh một tiếng, quay về về phía Thái Lý Lý đằng kia: “Dù sao hai người các ngươi cứ chăm sóc tốt có nữ nhân này là được rồi, nếu đã gật đầu thu nhận nàng, vậy thì phải chịu trách nhiệm với nàng đến cùng, nếu nàng ở trong tay hai người gặp phải bất trắc gì, ta sẽ cắn đứt chân các ngươi.”
Đối với sự uy hϊếp như đùa giỡn đó, huynh trưởng cũng không muốn đáp lại, chỉ nói: "Ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với Thái Lý Lý, bởi vì nàng là thuyền viên của ta, không vì gì hơn."
Nó trợn trắng mắt: "Ngươi nói được làm được."
Đúng lúc này, dưới thuyền đột nhiên truyền đến một trận dị động rất nhỏ nhưng không bình thường, đêm xuân mùi rượu chưa tan, vây quanh lấy khí tức nguy hiểm mơ hồ.
Huynh trưởng ra ý bảo mọi người im lặng, một lát sau mới lạnh lẽo cười một tiếng: "Đến hơi muộn." Dứt lời đứng dậy đi về phía mũi thuyền, hắn cũng vội đuổi theo, mà nó cũng biết hai huynh đệ họ sắp làm gì, không nói gì nhiều, đảo mắt đã trở về trong khối xương kia.
Đối với người ngoài mà nói là nguy hiểm hiếm gặp, nhưng đối với huynh đệ bọn họ mà nói lại chỉ là chuyện thường ngày. Trước khi xuống nước, hắn lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Thái Lý Lý đang ngủ, khối xương trong ngực nàng đang tản ra vầng sáng nhàn nhạt trong bóng đêm.
"Nó từng nói với đệ, nó đi cùng với Thái Lý Lý, chỉ vì đợi thời gian để ăn thịt nàng." Hắn đột nhiên nói với huynh trưởng: “Nó coi Thái Lý Lý là thức ăn.”
"Nếu lời nó nói đều là sự thật... Nó có thân thể thứ hai, nhóc câm thì làm gì có.” Khóe miệng huynh trưởng giương lên: “Đệ cảm thấy năm đó nó thà rằng bị người ta nấu canh ăn thịt cũng không chịu trốn ra khỏi lồ ng sắt chỉ bởi vì nó lười sao?"
Hắn ngẩn ra.
"Cho nên đệ tin nó làm gì!" Huynh trưởng bỏ lại lời này rồi tung người xuống biển.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu cười.
Dưới mặt biển nhìn như bình tĩnh, nhưng lại có hai con cự thú đang cấp tốc lặn xuống.
Sự yên tĩnh và ngọt ngào đêm này, chỉ lưu lại ở trên thuyền.
Tất cả mọi người đều ngủ rất ngon lành.