Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bách Yêu Phổ 4

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phần 2: Thiên Thiết

Tiết tử

"Ta có thể gi3t chết một con sư tử lớn gấp đôi ta, lại chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ra khỏi lồ ng sắt kia một bước."

"Ta có thể giặt giũ nấu ăn, nhưng cuộc đời của ta không thể chỉ giặt giũ và nấu ăn."

Chương 5

Hỏng rồi, hắn đá chết người rồi sao?!

Khuôn mặt hắn trắng bệch, bàn chân đá ra vẫn còn lơ lửng giữa không trung, trên mặt nước trước mắt hắn có một thứ rất giống con người, đang duỗi thẳng tứ chi không còn tri giác, chậm rãi nổi trôi theo dòng nước lắc lư, từng sợi tóc dài còn tản ra.

Hắn vội vàng thu chân lại, theo bản năng nhìn khắp xung quanh, gần bến tàu sớm đã không còn bóng người, ngay cả người buôn bán giấy tiền nến đèn cũng đã thu dọn quầy hàng, trong đêm khuya ẩm ướt nóng ẩm, động tĩnh lớn nhất chỉ có ở mỗi chỗ hắn đứng. May mà không có ai.

Hắn lúc này mới bình tĩnh một chút, huynh trưởng thường nhắc nhở hắn, lúc ở trên bờ nhất định phải khiêm tốn cảnh giác, cố gắng tránh cho hết thảy hành vi khiến người ta chú ý, càng không thể đυ.ng vào những chuyện có liên quan đến con người, nhất l mạng người! Những tên đó chỉ có thể sống mấy chục năm, lại dễ sinh bệnh bị thương, chúng quá yếu ớt, nếu không cẩn thận làm hại tính mạng bọn chúng, cho dù không phải vì ăn thịt của bọn chúng, nhưng nếu bị Lôi Thần biết được thì sẽ gặp phiền toái lớn, trong tay Lỗi Thần hung hãn lòng dạ hẹp hòi kia còn giữ tên của già trẻ lớn bé của tộc bọn họ, tuân thủ quy củ là pháp bảo duy nhất để bảo vệ bình an. Vừa nghĩ đến mấy cú sét của Lôi Thần, trái tim hắn lại thắt chặt.

Gì mà tết Trung Nguyên gì mà quỷ nước, hắn cũng bất chấp hết, vội vàng xuống nước kéo cái thứ đang trôi dạt ra xa kia vào bờ.

Bóng đêm sâu thẳm, hắn phải nương theo ánh đèn rải rác trên bến tàu mới miễn cưỡng xác định người nằm trước mắt là một con người, có trọng lượng có thực thể, tay chân chẳng những bị nước biển ngâm đ ến trắng bệch, mà còn có các vết thương lớn nhỏ. Hắn do dự một lát mới đưa tay vén mái tóc quấn trên mặt người đó ra, đó một khuôn mặt của nữ tử, cũng không đáng sợ mấy, dưới ánh sáng hơi vàng, hắn thấy hai mắt nàng ta nhắm nghiền, hoàn toàn hơi thở không còn, trên trán còn sưng mộc cục u lớn.

Bây giờ hắn hoàn toàn xác định đối phương không phải là một con quỷ nước rồi, thế nhưng tâm trạng hắn còn tệ hơn cả việc gặp phải quỷ nước, xong đời rồi, nàng ta hết thở rồi, một đá kia của hắn mạnh đến thế sao?!

Hắn luống cuống tay chân, lại chột dạ nhìn xung quanh, bây giờ này hắn lại hy vọng có người, ít nhất có thể tới hỗ trợ cứu giúp một chút, hắn gϊếŧ giao gϊếŧ quái biển rất giỏi, thế nhưng cứu người...... Hắn từng cứu ai bao giờ chưa nhỉ? Hắn từng thấy người ta cứu người chết đuối, nhưng hắn còn chưa liếc mắt một cái đã rời đi rồi, dù sao hắn với huynh trưởng đời này cũng không thể nào chết đuối, những thuyền viên được chọn đều rất giỏi bơi lội, cho nên hắn căn bản cũng không nghĩ tới phát triển kỹ năng này......

”Này!" Hắn hoảng loạn kêu một tiếng, lại tát mấy cái vào khuôn mặt lạnh lẽo của đối phương: “Ngươi chết chưa hả?”

“Không chết thì trả lời ta một tiếng đi!”

Đối phương đương nhiên không thể trả lời hắn, ngoại trừ trên mặt có thêm mấy dấu tát ra thì chẳng có thay đổi gì cả.

Hắn càng hoảng hốt hơn, cố gắng nhớ lại cảnh tượng người khác cứu người lúc trước, nhưng lại không nhớ ra cách gì có tác dụng, chỉ mơ hồ nhớ rõ người bên ngoài nói người chết đuối dễ mất hồn, phải gọi hồn mới có thể tỉnh lại. Nhưng gọi hồn là thứ quỷ quái gì, hắn còn chẳng biết đây là ai, thì phải gọi thế nào?

Suy nghĩ chợt trở nên hỗn loạn, điều duy nhất hắn xác định được là nếu hắn không cứu kịp thì người này thật sự sẽ biến thành quỷ mất, một hồi sấm sét viết đầy chữ chết như nổ tung trên đỉnh đầu hắn...

Hắn nâng nàng ta dậy, lắc lắc: "Tỉnh dậy đi! Ngươi tuyệt đối không được chết! Ngươi muốn chết cũng phải đi nói rõ ràng với Lôi Thần rằng đây chỉ là ngoài ý muốn, là ngươi đột nhiên xuất hiện dọa ta nên mới đá ngươi một cước, đó là bản năng chứ không phải ác ý!!”

Nữ tử bị hắn lắc đến mức thấy hình ảnh nhân đôi, thế nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn có tuyệt vọng, sớm biết thế này thì đêm nay đã không xuống thuyền làm gì, đi ngủ sớm dậy sớm giống như huynh trưởng không phải là yên ổn rồi sao! Bây giờ phải xử lý thế nào đây?!

"Ngươi đừng lắc nữa được không! Nàng ta chỉ bị đá ngất xỉu và sặc mấy ngụm nước thôi, ngươi để nàng ta nằm thẳng, hơi dùng sức ấn lên bụng nàng ta, để nàng ta nhổ nước ra là được rồi!”

Hắn bởi vì đang vô cùng cẳng thẳng mà tầm mắt trở nên mơ hồ, sau đó chợt nhìn thấy một tia sáng lóe lên, cuối cùng mới tập trung vào đỉnh đầu nữ tử... một khuôn mặt gấu?!

Hẳn là gấu rồi, bộ dạng có hơi giống, chỉ là lỗ tai hơi lớn, giống như hai cái quạt bồ lông dài, màu lông cũng khác với gấu thông thường, là một loại màu xám như sắt hiếm thấy, nếu nó không há miệng nói chuyện thì thật sự rất giống một một pho tượng dùng sắt đúc thành...... Nhưng mà “pho tượng" này cũng không hoàn chỉnh, bởi vì nó chỉ có một cái đầu, dưới đầu chỉ là một đám hư vô hình như mây mù, nhìn kỹ lại thì thấy ngay cả cái đầu này cũng là mờ ảo. Cái thứ này không biết bay lơ lửng trên đỉnh đầu nử tử kia từ khi nào, biểu cảm cực kỳ khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn. Chỉ là lúc này không phải là lúc nghiên cứu cái thứ đó, cứu người quan trọng hơn, hắn vội vàng nghe theo lời đối phương, thả nữ tử kia nằm thẳng xuống đất, hơi dùng sức ấn vào bụng nàng, trong lòng thầm cầu nguyện nàng ta ngàn vạn lần đừng chết.

"Ngươi dùng sức nặng quá, cẩn thận đè gãy xương cốt của nàng! Ta nói cho ngươi biết, nếu nàng ta chết thì ngươi coi chừng ta! Không phải chỉ bị người ta nắm lấy chân một chút thôi sao, nào có yêu quái nào nhát gan như ngươi chứ! Đúng là không có tiền đồ!” Đầu gấu bay đến bên cạnh, vừa mắng vừa giám sát hắn cứu người. Trán hắn đổ mồ hôi, đối phương nói gì đó hắn cũng như không nghe thấy, cứ tập trung vào việc ấn xuống.

Không biết ấn mấy chục hay là mấy trăm lần, con người gầy yếu bên dưới cuối cùng cũng phun ra một ngụm nước, sau đó thì không ngừng ho khan. Hắn mừng rỡ, vội vàng nâng nàng ta dậy, vỗ vỗ lưng nàng ta rồi nói: "Không sao không sao, cứ nôn hết ra đi!"

Nữ tử ho nửa ngày mới có dấu hiệu dịu xuống, nàng mở to hai mắt, gương mặt mơ màng như kẻ mộng du, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Ta... đau đầu..."

Lời còn chưa dứt, đầu nàng ta nghiêng qua một bên, lại ngất xỉu trong lòng hắn.

"Này! Cách của ngươi có được không thể?" Hắn hốt hoảng cả lên, vội vàng thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện có hơi thở thì thở phào một hơi.

“Đau đầu hay không đau đầu cũng chẳng sao, người còn sống là được.”

"Ai bị một đá kia của ngươi đá trúng mà không đau đầu chứ? Sưng một cục lớn thế kia mà!” Đầu gấu hừ một tiếng.

"Lỗi của ta, lỗi của ta......" Hắn gật đầu, nhưng chợt thấy không phục: “Nhưng nửa đêm nửa hôm nàng ta cũng đâu thể tùy tiện ngoi lên khỏi mặt nước rồi nắm chân ta thế được!”

“Ta mặc kệ, dù sao cũng là ngươi đá!” Đầu gấu trợn trắng mắt.

Lúc này, hắn với có thể đặt lực chú ý lên người tên quái vật kia, lau mồ hôi trên trán, lại nhớ đến lời vừa rồi nghe được: "Ngươi nói ta là yêu quái?"

"Yêu quái quang minh chính đại không nói lòng vòng, cũng đừng giả vờ trước mặt ta. Yêu khí đã thối hơn cả cá khô mốc rồi, thứ ở trong biển phải không?" Đầu gấu khịt mũi, giả bộ buồn nôn: “Nếu ngươi không phải yêu quái, thì ta cũng chẳng dám gặp ngươi đâu! Hơn nữa còn ngươi ngu xuẩn như vậy, ngay cả cách cứu người cũng không biết.”

Hắn nhíu mày: "Ngươi đủ rồi đó, ta lớn từng này lần đầu tiên bị mắng như vậy đấy, nếu không phải ngươi có ân giúp ta, có tin ta nuốt ngươi luôn không!"

"Ngươi nuốt được ta chắc?" Đầu gấu dứt khoát đưa đầu đến trước mặt hắn: “Nào, nuốt đi! Nếu ta lùi lại nửa tấc thì coi như ta thua!”

Hắn ngửa đầu ra sau: "Không muốn, ngươi đến cả thực thể còn không có, đương nhiên không sợ răng của ta." Hắn nhìn chằm chằm cái đầu gấu tính khí tệ hại kia, trong lòng vẫn có hơi tò mò: "Đây là tướng mạo vốn có của ngươi sao?"

"Một phần thôi." Đầu gấu bay trở lại bên kia, tức giận nói: “Đôi mắt ngu xuẩn của ngươi cũng không thể dùng sao, không phát hiện ta chỉ còn lại cái đầu thôi à! Dáng vẻ thực sự của ta, ngươi mà thấy thì sẽ bị dọa chết luôn đấy!”

"Vậy ngươi là cái quái gì thế? Nói ra dọa ta sợ coi nào.”

“Ta là Thiên Thiết!"

"Chưa từng nghe......"

(Hơi quê nhà, hì hì)

Đầu gấu giận dữ: "Thứ không có kiến thức! Nếu là ta của trước kia, thì đã nuốt mười tên như ngươi vào bụng rồi!"

"Tính khí người tệ thật......" Hắn thở dài.

"Ngươi đừng để ý tính khí của ta, mạng của Thái Lý Lý bây giờ giao cho ngươi, nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, làm trì hoãn đại sự của ta, ta không tha cho ngươi đâu!" Mắt đầu gấu gần như muốn bốc cháy.

"Cũng chỉ còn một cái đầu, còn có thể làm ra đại sự gì chứ......" Hắn muốn cười nhưng lại không dám, nhìn nữ tử hôn mê bất tỉnh trong ngực, nói thầm: “Thái Lý Lý? Phải, hẳn là cha nàng ta rất thích nuôi cá đây." Suy nghĩ một hồi hắn mới bế nàng lên, hết cách rồi, dù sao cũng do một đá kia hại nàng thành như thế, đành mang về trước, hy vọng huynh trưởng đừng mắng hắn.

“Hắn đang định đi thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đầu gấu: "Ngươi từ đâu đến? Trước giờ vẫn đi theo cô nương này sao?” Đầu gấu nhìn nữ tử kia, ánh mắt trong nháy mắt dịu xuống, sau đó lại hung hăng nói: "Ngươi bớt quan tâm chuyện của chúng ta đi! Dù sao ngươi cũng phải mang nàng ta về cho ta, còn nữa..." Ngữ khí nó nặng hơn: “Đợi nàng ta tỉnh lại, ngươi không được nhắc một chữ nào về ta.”

"Vì sao?" Hắn không hiểu: “Không phải các ngươi rất quen sao?”

"Quen ư?" Đầu Gấu đảo mắt: “Cũng đúng, lúc nàng mười bảy tuổi ta đã đi theo nàng ta rồi, quả thật rất quen thuộc.” Nó dừng lại rồi nói thêm: “Nhưng nàng ta chưa bao giờ biết về sự tồn tại của ta." Dứt lời, lại quay đầu nhếch miệng cười với hắn: "Dù sao, nàng ta là thức ăn của ta, thời gian vừa đủ ta sẽ ăn nàng.”

Thức ăn? Còn tưởng rằng mối quan hệ của bọn họ không tệ chứ...

"Còn sững ra đó làm gì? Mau dẫn nàng ta đến một nơi an toàn tĩnh dưỡng đi, nhớ cho nàng ăn ngon uống ngon đó! Đồ yêu quái ngu xuẩn!" Đầu gấu hùng hùng hổ hổ xoay một vòng, đảo mắt hóa thành một tia sáng rơi vào trong ngực nữ tử.

Hắn nhìn kỹ thì thấy một vật nhỏ như cục xương có màu như màu sắt, được một sợi dây thừng đỏ buộc lại, vững vàng treo trên cổ nàng ta.

Con quái vật này vẫn luôn nấp trong cục xương này ư?

Hắn càng thêm tò mò, hắn thực sự chưa từng nghe đến Thiên Thiết, có lẽ huynh trưởng hắn biết?

Một đêm này toàn gặp mấy thứ kinh tâm động phách, gặp phải một yêu quái kỳ lạ, còn cả nữ tử tên là Thái Lý Lý trong ngực này nữa, thoạt nhìn thì rất tầm thường, nhưng một nữ tử tầm thường sao có thể nửa đêm nửa hôm ngoi lên từ trong nước…

Hắn thở dài một hơi, không biết cái đêm tết Trung Nguyên này, là vận khí của Thái Lý Lý không tốt, hay là do hắn xui xẻo nữa.

Điều may mắn duy nhất là không liên lụy đến mạng người.

Hắn lắc đầu, ôm người trong ngực bước nhanh rời đi.

*

Tàu của họ bị trì hoãn lại ba ngày, đó là điều trước nay chưa hề xảy ra.

Đầu Thái Lý Lý cũng không còn đau nữa, nhưng hắn thì lại rất đau đầu, huynh trưởng càng đau đầu hơn nữa.

Bởi vì Thái Lý Lý không muốn đi... Con người thường gọi hành vi này là "vô lại" nhỉ?!

Chiều hôm nay, huynh trưởng đứng ở mũi thuyền, dù là năm đó bị đói bụng mười ngày nửa tháng không ăn được một miếng thịt, cũng chưa từng thấy lông mày huynh ấy nhíu chặt như vậy, huynh ấy chậm rãi đưa ngón tay quẹt lên lan can, sau đó vươn tới trước mắt, lẩm bẩm: "Thật là... Không tì vết.”

Hắn ngồi xổm xuống, học theo bộ dáng huynh trưởng vươn ngón tay quẹt lên boong tàu, sau đó giơ ngón tay lên cười khổ với huynh trưởng, nói: “Sáng nay đệ thấy nàng ta dùng giẻ lau đến năm lần rồi..."

"Ta biết." Huynh trưởng thở dài: “Nhưng vậy thì như sao chứ? Tàu của chúng ta không cần một người dọn dẹp.”

“Nàng ta cũng giặt quần áo bẩn của chúng ta...”

"Ta biết..."

"Nàng ta còn nấu bữa trưa cho mọi người..."

"Ta biết!!"

Thái Lý Lý thật sự rất cần cù, từ lúc nàng ta tỉnh lại, sau đó xác định bản thân đang ở nơi nào rồi xác định thân phận của bọn họ, thì nàng ta không chịu nằm nữa, cho dù trên trán có bôi thuốc mỡ cũng không ngăn cản được việc nàng ta muốn thể hiện bản thân mình với họ, nói rằng sức khỏe mình tốt sức lực cũng lớn, rất am hiểu mấy việc giặt quần áo nấu cơm quét dọn hay vá y phục, cũng biết bơi, tóm lại chính là nghĩ hết mọi lý do hi vọng họ giữ nàng ta ở trên thuyền.

Nhưng sao có thể được? Sao họ có thể để một nữ tử ở trên thuyền chứ!

"Không được." Huynh trưởng lập tức từ chối: “Ngươi ở trên thuyền chúng ta tạm thời tĩnh dưỡng là do chuyện bất đắc dĩ, chúng ta không thể để ngươi mang theo thương tích hôn mê ở đầu đường. Ngươi đã tỉnh lại rồi, nhìn dáng vẻ cũng không có gì đáng ngại, ta tặng ngươi một ít tiền, ngươi mau xuống thuyền đi, chớ làm trì hoãn thời gian của chúng ta.”

Thái Lý Lý lại lắc đầu nguầy nguậy, nằm xuống giường không chịu xuống: "Ta thành tâm muốn ở lại trên thuyền giúp đỡ! Ta không cần một phân tiền công nào cả, chỉ xin hai bữa ăn ấm no, hơn nữa ta lại ăn rất ít!"

"Thuyền của chúng ta chỉ thuê thuyền viên nam, ngươi là một cô nương nhà người ta, sao có thể ở cùng với hai mươi đại nam nhân được, ngươi không cảm thấy bất tiện sao?” Huynh trưởng nhíu mày, lại không tiện ra tay kéo nàng xuống ném ra ngoài.

"Tiện mà!” Nàng mở to hai mắt: “Thực ta cũng không tính là cô nương nhà người ta nữa rồi.”Nàng ta cười ngượng ngùng: “Ta đã từng gả cho ngươi khác."

"Chúng ta không tiện!” Giọng huynh trưởng càng cao hơn: “Dù ngươi có là cô nương nhà người ta hay là phụ nhân đã gả đi thì chúng ta cũng mặc kệ, dù sao trên thuyền chúng ta cũng không thể có nữ nhân!"

"Nam nhân là con người, nữ nhân không phải là con người sao?" Nàng ta vẫn trợn to hai mắt, thân hình nhỏ gầy thẳng người lên, vỗ ngực cam đoan: "Ta rất siêng năng! Ta lau bàn có thể soi gương được luôn đó!"

"Chúng ta có gương!!"

"Quần áo ta giặt sạch sẽ như mới!".

"Chúng ta là nam nhân thối, có thể ba tháng không cần thay quần áo!"

"Ta nấu ăn rất ngon!"

"Chúng ta không kén ăn!!”

"Ân công chủ thuyền, ta đi làm việc, các ngươi xem thử coi ta làm có được việc không nhé."

"Không phải...... Này, ngươi đi đâu đó!”

Hắn rất muốn cười, bộ dáng nóng nảy lại bất lực như thế, lại có thể xuất hiện trên người xưa nay vốn bình tĩnh như huynh trưởng.”

“Sao đệ lại dây vào bà cô điên đó thế hả?” Cơn tức của huynh trưởng cuối cũng vẫn đốt lên người hắn: “Thực sự giống như không nghe hiểu tiếng người mà!"

"Trách đệ đá mạnh quá." Hắn bất đắc dĩ: “Tốt xấu gì cũng là một nữ tử yếu đuối, cũng không thể mặc kệ nàng được.”

“Chúng ta đã lo xong xuôi rồi, dáng vẻ sinh long hoạt hổ của nàng ta bây giờ mà kêu yếu đuối à?” Huynh trưởng day day trán: “Người do đệ mang về, cho đệ thời gian một ngày, trước hoàng hôn ngày mai, ta không muốn nhìn thấy nàng ta ở trên thuyền của ta nữa!"

"Nhưng nàng..." Hắn do dự một hồi, lại nhỏ giọng nói với huynh trưởng: “Trên người nàng có một yêu quái, không phải huynh cũng nhìn thấy sao?

"Cái đầu gấu chỉ biết mắng người kia ư?" Huynh trưởng buông tay xuống, cười lạnh: “Nếu nó là một con Thiên Thiết hoàn chỉnh, thì ta còn có thể cân nhắc giữ nó lại làm của riêng, nhưng cái bộ dáng quỷ quái của nó hôm nay, ngoại trừ mắng người thì chẳng làm được gì sất, thứ phế vật như vậy giữ lại làm gì?

“Huynh cũng biết Thiên Thiết sao?” Hắn cực kỳ tò mò: “Bộ dáng hoàn chỉnh của nó như thế nào vậy?"

Huynh trưởng hời hợt nói: "Nghe đồn trước kia có nước Gia Tỳ Diệp tiến cống một con Thiên Thiết cho hoàng đế Cao Tông, nói rằng có thể bắt được sư tử voi trắng, hung hãn vô cùng. Mặc dù ta không chính mắt nhìn thấy, nhưng đoán chừng cũng chẳng qua chỉ là một yêu thú yếu đuối mà thôi, bằng không thì sao có thể bị biến thành cống phẩm bị tặng đi chứ.”

"Thì ra huynh cũng chưa từng thấy dáng vẻ hoàn chỉnh của nó à." Hắn tiếc nuối nói: “Nhưng sao lại chỉ còn một cái đầu vậy? Rồi sao lại đeo trên nàng ta?”

"Ai biết được." Huynh trưởng lườm hắn một cái: “Ta cũng không muốn biết. Tóm lại tốt nhất đệ nên thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại đi, mau đưa cái cô nương này đi ta giùm cái.”

"Vâng..." Hắn vội vàng rời khỏi khoang thuyền trước khi lửa giận của huynh trưởng đốt chết mình.

Xem ra là thật sự không thể giữ nàng lại rồi, thật ra thì hắn cũng không ngại, mọi người không phải thường nói đến duyên phận sao, có thể bị hắn coi là quỷ nước đá một cước vào đúng ngày tết Trung Nguyên, thì cũng là có duyên mà nhỉ? Bằng không thì sao cứ phải là hắn chứ, ngày đó đáng ra hắn phải ở trên thuyền, thế nhưng ma xui quỷ khiến lại đến bên bờ sông thả đèn. Nếu nàng thật sự có năng lực như lời nàng nói, ở lại trên thuyền cũng đâu phải là chuyện xấu, còn có tên đầu gấu một tấc cũng không rời đi cùng nàng, hắn rõ ràng nghe nó nói Thái Lý Lý là thức ăn của nó... Cái bộ dạng đó của nó thực sự có thể ăn được người sao? Hẳn là bịp bợm rồi... Lỡ như thực sự ăn được, họ đuổi Thái Lý Lý đi, như vậy chẳng phải là thấy chết không cứu sao sao?

Hắn suy nghĩ lung tung đủ điều, nhưng lại không dám nói với huynh trưởng nghe, mấy năm nay đi thuyền ở nhân giới, huynh trưởng từng dặn dò hắn rất nhiều điều, một trong số đó là "bớt xen vào việc của người khác", huynh trưởng nói mục đích bọn họ bôn ba duy nhất trong nhân giới là được ăn no bụng, trừ chuyện đó ra cũng là đều là việc không quan trọng mà thôi.

Thái Lý Lý hẳn là chuyện không quan trọng nhất nhỉ...

Hắn vừa mới đi tới boong tàu, lại bất thình lình nhìn thấy trên cột buồm có một người trèo trên đó, người đó đang muốn đưa tay mở một lá cờ in đầu thú, bọn họ lúc đó chỉ tùy tiện chọn thôi. Nghe người khác nói, những người sống với biển như họ, trên tàu phải treo một lá cờ sắc màu rực rỡ và hung hãn thì mới gặp may mắn.

Nhưng nàng ta leo lên đó làm gì thế?

Hắn sợ muốn chết, đi hai bước đến dưới cột buồm, ngửa đầu hét lên: "Ngươi đang làm gì đó!"

"Cờ của các ngươi vừa bẩn vừa rách, ta lấy xuống giặt sạch rồi vá lại." Nàng ta ôm chặt cột buồm như một con khỉ uống nhầm thuốc, lớn tiếng trả lời hắn: “Lá cờ sạch sẽ thì mới có tinh thần mà!”

Nữ tử này... Cột buồm tuy rằng không tính là quá cao, nhưng cục u trên đầu nàng còn chưa xẹp xuống, lỡ như đầu váng mắt hoa rơi xuống thì mạng người này không phải sẽ tính là trên đầu hắn sao!

“Ngươi xuống đây cho ta!” Hắn nghiêm giọng: “Lập tức! Xuống ngay!"

Nàng ta vẫn còn do dự.

"Xuống!!!"

Lúc này Thái Lý Lý mới run rẩy trượt xuống.

Nàng ta bình an đáp đất, trái tim treo lơ lửng của hắn lúc này mới buông xuống, kinh ngạc đánh giá nàng: "Ngươi còn có thể trèo cột sao? Lần đầu tiên leo ư.”

Nàng ta cũng trung thực: “Ta có thể leo lên cây, cây có cao thế nào cũng không thể làm khó ta.”

Bây giờ hắn cũng đã cảm nhận được cảm giác đầu óc choáng váng như huynh trưởng, nặng giọng nói: "Thái cô nương.... Thái tỷ tỷ? Dù sao chúng ta thực sự không cần ngươi giúp chúng ta giặt cờ, cũng không cần ngươi giúp chúng ta giặt quần áo và nấu ăn. Ta đá bị thương ngươi là ta không đúng, nhưng ta đã làm xong điều nên đều làm rồi, hiện giờ vết thương của ngươi cũng không có gì đáng ngại nữa, vẫn nên mau xuống thuyền đi, chúng ta đã trì hoãn không ít thời gian vì ngươi rồi, kẻ làm nghề như chúng ta, sợ nhất là thời gian ra khơi bị ảnh hưởng, nếu ngươi cảm thấy ta không phải người xấu thì coi như giúp ta, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta nữa, được không?"

Từ sau khi nàng ta tỉnh lại vẫn luôn rất tinh thần, lúc này lại có hơi nhụt chí.

"Thật sự không thể ở lại trên thuyền của các ngươi sao..." Nàng ta cúi đầu, thất vọng vặn ngón tay.

”Xin lỗi, thật sự không thể." Hắn chậm rãi nói: “Chẳng qua ngươi yên tâm, huynh trưởng ta nói qua sẽ cho ngươi tiền lộ phí, tính khí huynh ấy không tốt thiệt, nhưng về phương diện tiền bạc này chưa bao giờ bạc đãi người khác, nhất định sẽ cho ngươi không ít tiền, coi như là bồi thường cho vết thương trên đầu ngươi đi. Nhận lấy tiền, cuộc sống sau này của ngươi sẽ không quá khó khăn nữa.”

Thái Lý Lý không nói lời nào, vẫn cúi đầu vặn ngón tay.

"Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi gả cho người, vì sao lại một mình rơi xuống biển?" Hắn thốt lên: “Ngươi trượt chân rơi xuống biển à?

"Ừm... à..." Nàng ta ấp úng nửa ngày, ngẩng đầu, chỉ chỉ vào cục u trên đầu, cười nói: “Ta không sao, đa tạ ngươi đã đưa ta về cứu chữa. Ta... xuống tàu đây.”

Cuối cùng cũng nói thông suốt...... Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi chợt cảm thấy đuổi người đi thế này có hơi không ổn, lại nói: "Từ lúc ngươi tỉnh lại đến giờ vẫn chưa ăn gì, chi bằng ta dẫn ngươi đến quán ăn gần bến tàu ăn chút gì đó, rồi lại mua cho ngươi một bộ xiêm y mới."

Hắn đánh giá nàng, đêm đó chuyện xảy ra quá đột ngột, cả người nàng ra ướt đẫm, thật sự không có xiêm y nữ tử để thay cho nàng, chỉ có thể miễn cưỡng khoác quần áo cũ của hai huynh đệ bọn họ lên người, tuy rằng thân hình của nàng cao hơn một chút so với nữ tử khác, nhưng vẫn không vừa được xiêm y của bọn họ, gió vừa thổi qua, cả người đều lảo đảo, giống như một linh hồn vô chủ.

Thực sự trông có hơi đáng thương, nhưng hết cách rồi.

Cái gọi là duyên phận, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ có thể cho nàng một ít tiền đi đường, hơn nữa hy vọng cái đầu gấu kia chỉ giỏi nói miệng mà thôi, bằng không hắn hao phí nhiều sức như vậy mới cứu được người, cuối cùng vẫn trở thành khẩu phần ăn của yêu quái, vậy còn không bằng đừng cứu!

Haiz, dù sao hắn đã quyết định, vào tết Trung Nguyên mỗi năm, hắn đều sẽ ở yên trên thuyền, không đi đâu cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »