Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bách Yêu Phổ 4

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phần 9: Bí Hí

Chương 37

Có nhiều người náo nhiệt, hành trình khô khan dài dằng dặc cũng nhanh hơn nhiều, bất giác, bọn họ đã đi gần hết còn đường bảy ngày đến huyện Thanh Viên, theo kế hoạch, tầm trước chạng vạng ngày mai sẽ đến nơi.

Cũng khó trách huyện Thanh Viên bốn mùa xanh mát không có mùa đông hạ, nó nằm ở chốn cao nguyên, khí hậu vốn khác với khu vực bình nguyên, càng tới tới gần, đường núi lại càng gập ghềnh, thảm thực vật núi rừng hai bên cũng càng dày đặc, rõ ràng là một tấm bình phong thiên nhiên hiếm có khiến cho nơi này gần như trở thành cảnh thế ngoại đào nguyên.

Cách huyện Thanh Viên còn một ngày lộ trình, cái nóng mùa hè đã giảm đi không ít, gió thổi dọc đường mang theo hương thơm cũng khác biệt, khiến cho tâm trạng con người ta cũng tốt lên, mọi người càng thêm hứng khởi muốn đến đại hội nghênh đón các đại diện tinh anh này.

Lúc này, tốc độ xe ngựa đột nhiên chậm lại, lại qua một khoảng thời gian, dứt khoát dừng lại.

Ti Cuồng Lan vén rèm lên, hỏi gã sai vặt lái xe: "Sao lại dừng lại?"

Gã sai vặt lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng không đúng lắm: "Nhị... Nhị thiếu gia, hình như không đúng lắm.”

"Hả?”

Gã sai vặt lắp bắp nói: "Nhị thiếu gia... Chúng ta đã đi vòng quanh con đường này, ta rõ ràng... Rõ ràng là theo lộ tuyến chính xác mà đi, không biết tại sao, cứ mãi trở lại con đường cũ.” Gã sai vặt run rẩy chỉ vào một bức tượng đá không đâu bên một bụi cỏ ven đường: “Ta đã nhìn thấy nó lần thứ ba rồi.... Giống nhau như đúc, chắc chắn không phải là con đường này có ba bức đấy chứ.”

Đào Yêu từ phía sau rèm chui ra, nhìn bức tượng đá kia, hỏi: "Ngươi thật sự đã quay lại ba lần?"

Gã sai vặt gật mạnh đầu: "Cái khác ta không dám khoe, nhưng khả năng nhận đường của ta chưa bao giờ phạm sai lầm!" Hắn càng chắc chắn càng thấy sợ hãi, run rẩy hỏi Ti Cuồng Lan: "Nhị thiếu gia, không phải chúng ta gặp phải thứ gì không sạch sẽ đó chứ?”

Ti Cuồng Lan nhìn trời, bình tĩnh nói: "Mặt trời lên cao, trời xanh mây trắng, ngươi cảm thấy chỗ nào sẽ không sạch sẽ?”

“Nhưng mà...... Nhị thiếu gia, thật sự quá kỳ quái!" Gã sai vặt đều muốn khóc: “Hơn nữa ngài nhìn xem xung quanh có ai đâu, chốn núi hoang sông dã...”

Đào Yêu cười cười: "Ta xuống xem một chút." Dứt lời liền nhảy trên xe ngựa xuống, đứng ở trước tượng đá nhìn trái ngó phải. Ti Cuồng Lan cũng xuống xe, đứng ở phía bên kia xe ngựa quan sát tình huống xung quanh.

Liễu công tử và Ma Nha cũng vội nhảy xuống, đi đến bên người Đào Yêu hỏi: "Phát hiện cái gì không đúng sao?"

Đào Yêu hít hít mũi: "Không khí trong lành, chim hót hoa thơm." Dứt lời lại quay đầu hỏi Ti Cuồng Lan bên kia: "Nhị thiếu gia, ngươi có tìm thấy gì ở đó không?”

Ti Cuồng Lan lắc đầu.

Cũng không có dấu hiệu kỳ lạ gì.

"Ta đánh xe." Ti Cuồng Lan nói với gã sai vặt.

"Ta ngồi bên cạnh ngươi là được rồi." Đào Yêu nhảy lên xe, cười hì hì nói: “Ngồi trong xe lâu quá ngột ngạt qua, ta ra ngoài cho tỉnh táo chút.”

Ti Cuồng Lan không để ý tới nàng, cũng không đuổi nàng vào trong.

Đoàn người lại lên đường.

Con đường vẫn là con đường đó, mặc dù hẹp nhỏ gập ghềnh, nhưng con ngựa của Ti phủ từ trước đến nay vẫn rất tốt, đường xá khó đi vẫn có thể đi được như trên đất bằng.

Ngồi bên ngoài có thể thưởng thức phong cảnh núi rừng, cây xanh và cỏ, hoa dại rực rỡ, dọc theo đường đi là phong cảnh đẹp đẽ của mùa hè. Ti Cuồng Lan chăm chú lái xe, Đào Yêu lén lút đánh giá sườn mặt chăm chú của hắn, chậc chậc, cảm thấy thật không tồi.

"Nhìn đường, đừng nhìn ta." Hắn đột nhiên mở miệng.

Đào Yêu giật mình vội vàng dời tầm mắt, hừ một tiếng: "Có cái gì đẹp đâu, nơi này chỉ có một con đường, một cái đường rẽ cũng không có.”

Vừa dứt lời, nàng lại ngẩn ra, biểu cảm của Ti Cuồng Lan cũng giống vậy.

(Hai anh chị mắc chim chuột quá mà, quên cả nhìn đường)

Lại là bức tượng đá gãy đầu kia, quả thật là giống nhau như đúc.

Gã sai vặt thò đầu ra khỏi xe, kích động hét: "Nhìn kìa, ta đâu có nói bừa! Lại quay về nơi cũ rồi!”

Ti Cuồng Lan nhảy xuống xe, nhìn bức tượng đá kia, nói với Đào Yêu: "Ngươi thấy sao?”

Đào Yêu nhìn xung quanh, cười nói: "Núi hoang rừng sâu, có một sơn tinh yêu quái nghịch ngợm gây sự cũng không có gì lạ."

"Chẳng lẽ gặp phải tên nào rảnh rỗi thích trêu chọc thương nhân qua lại?" Liễu công tử đi tới, hít sâu vài hơi: “Thật là không khí trong lành chim hót hoa thơm, không cảm thấy có yêu khí gì, hẳn là sơn tinh cấp thấp thôi.”

"Vậy ngươi đi tìm ra cho ta đi." Đào Yêu lườm hắn một cái: “Ngươi nhìn xem nơi này lớn bao nhiêu, cũng không thể bắt ta lật từng tấc lên đó chứ.”

"Hẳn là chỉ là tên nhóc thích đùa giỡn thôi." Ma Nha ôm Cổn Cổn bước lại: “Các ngươi đừng bực bội, chi bằng ta đọc một đoạn kinh cho nó, chắc chúng sẽ nghe thấy mà từ rời đi thôi.”

Đào Yêu và Liễu công tử đồng thanh nói: "Chờ ngươi đọc kinh xong cũng đến sáng mai rồi!"

Ma Nha tủi thân nói: "Vậy làm sao bây giờ, cũng không thể đốt cả con đường này chứ."

Liễu công tử sờ cằm: "Đó cũng là một cách."

Mồ hôi lạnh của Ma Nha nhỏ xuống, đang muốn mở miệng, thì Cổn Cổn trong ngực lại nhảy xuống, chạy nhanh về phía tượng đá kia, chân vểnh lên, tè một bãi lớn, phỏng chừng là ở trên xe nhịn lâu rồi... Trong không khí không còn mùi chim hót, chỉ có một mùi khai, mọi người không hẹn mà cùng bịt mũi.

Đồng thời, một thứ đồ chơi màu trắng trong suốt chạy trối chết từ trong tượng đá ra, trong chớp mắt đã biến mất giữa không trung.

Giờ phút này, trong không khí mới thoảng qua một luồng yêu khí nhàn nhạt.

Ma Nha hét lên: "Có phải là cái đó không!"

"Có thể là phải, cũng không thấy rõ ràng." Liễu công tử lại nhìn vào bụi cỏ vài lần: “Hẳn chỉ là một tiểu yêu quái chạy lung tung chơi thôi.”

Đào Yêu nhịn cười, sờ đầu Cổn Cổn: "Hồ ly tốt, tè đúng lúc lắm."

Ti Cuồng Lan nhíu nhíu mày, không quá tin tưởng nhìn Đào Yêu.

Đào Yêu vỗ vỗ cánh tay hắn: "Lên xe đi Nhị thiếu gia đi, xem chúng ta có quay lại nữa hay không."

Quả nhiên, xe ngựa lúc này đi thẳng về phía trước, không bao lâu đã đến một đoạn đường hoàn toàn mới. Cảm thấy khó tin nhất vẫn là gã sai vặt, ánh mắt nhìn bọn Đào Yêu cũng khác đi.

Trong xe ngựa, Cổn Cổn giành được viên kẹo lớn nhất mấy ngày nay, vui đến mức kêu lên không ngừng.

Ma Nha vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy Cổn Cổn lại làm mình nở mày nở mặt, ai nói hồ ly hắn nuôi là phế vật, đây không phải là không cần sức gì cũng có thể giải quyết một vấn đề lớn sao? Chỉ có Liễu công tử nói với Ma Nha: "Bình thường ngươi vẫn nên bắt nó ăn nhiều rau củ thanh nhiệt đi, ngươi xem nướ© ŧıểυ nó bốc mùi quá.”

Ma Nha nhướng mày: "Có nướ© ŧıểυ nào thơm không hả?"

"Nó thối quá!"

"Trong lòng ngươi không cảm thấy thối, thì nó sẽ không thối."

Bên kia, Ti Cuồng Lan thỉnh thoảng nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ.

"Không có gì phải lo lắng." Đào Yêu nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, cười hì hì nói: “Trong núi hoang sơn dã thường có mấy con tinh quái nhàm chán thích trêu chọc người, đuổi đi là được.”

Ti Cuồng Lan vẫn không có ý lơi lỏng: "Nơi này e là không thái bình như trong tưởng tượng, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Yên tâm, có chúng ta ở đây, dù thế nào cũng không thể quét sạch nhã hứng của Nhị thiếu gia đâu." Đào Yêu nhét một miếng kẹo vào miệng: “May mà Cổn Cổn đi tiểu gấp, không trì hoãn thời gian của chúng ta, bằng không thì không kịp đến đêm yến tiệc mất, lúc đó mới tiếc."

Ti Cuồng Lan buông rèm xuống, cau mày lẩm bẩm: "Vị trí xa xôi, đường núi khó đi, rõ ràng không phải là một nơi tốt để tổ chức một sự kiện lớn...”

"Cứ yên tâm đi, nếu thực sự có gì đó thì chẳng qua cũng chỉ là thêm việc làm ăn cho nhị thiếu gia mà thôi." Đào Yêu bật cười: “Ngươi nghĩ đi, người có thể tham giác yến tiệc này, không phú thì cũng quý, bọn họ nếu như có chuyện gì...” Đang nói, nàng đột nhiên im miệng, ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, ngay cả bánh kẹo trong miệng cũng quên nhai.

"Bọn họ nếu như có chuyện gì thì sao?" Ti Cuồng Lan quay đầu lại, thấy dáng vẻ lúc này của Đào Yêu, kỳ quái nói: “Làm sao vậy?"

Đào Yêu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới khôi phục lại, vội vàng khoát tay áo với hắn: "Không sao đâu... Bánh đường hơi nghẹn.”

Ti Cuồng Lan lại đánh giá nàng một hồi, sau đó không hỏi thêm nữa.

Xe ngựa lại đi về phía trước một đoạn, Đào Yêu đột nhiên hỏi: "Tối nay chúng ta nghỉ ở đâu đây?”

Ti Cuồng Lan trả lời: "Khách trạm Yên Hà Lâm."

"Tốt như vậy sao?" Đào Yêu thốt lên.

"Tốt chỗ nào?" Ti Cuồng Lan khó hiểu: “Chỉ là quán trọ thông thường mà thôi.”

"Ấy... Ý của ta là nơi đó cách huyện Thanh Viên rất gần, như thế không tốt sao!” Đào không nhét kẹo qua. Không ai biết, giờ phút này trong lòng nàng lại vui vẻ muốn nở hoa...

***

Yên Hà Lâm đêm khuya có hơi lạnh lẽo, xung quanh rừng rậm sương mù lơ lửng, giống như lụa trắng lượn lờ giữa đám cây cối xanh um tùm. Khách trạm ở phía trước khu rừng miễn cưỡng có thể ở được, điều kiện hơi đơn sơ, nhưng tốt xấu gì cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ là bởi vì nguyên nhân khí hậu địa thế cho nên mặt giường ít nhiều có hơi ẩm ướt.

Khi bọn họ đến, trước dịch quán đã có hai chiếc xe ngựa của nhà khác dừng ở đó, một chiếc xe dính đầy bùn vô cùng chật vật, một chiếc xe bị hỏng bánh xe, gã sai vặt đang bận rộn sửa chữa. Hai chiếc xe đều được trang trí cầu kỳ, không phải xe của bách tính bình thường, có lẽ chủ nhân của chiếc xe là khách quý từ khắp nơi đến dự tiệc, chỉ là nhìn tình hình xe cộ tệ hại của bọn họ, trên đường đi tới cũng rất gian khổ. Sau khi xuống xe rồi sắp xếp xong hết thảy thì đã gần nửa đêm, mọi người tùy tiện ăn chút lương khô rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

"Nơi này hoang vắng, ngươi an phận một chút." Ti Cuồng Lan trước khi trở về phòng, nhìn thoáng qua Đào Yêu phía sau: “Người không liên quan, không cần phải phản ứng.”

"Hả?" Đào Yêu trong tay còn cầm nửa miếng bánh chưa ăn xong, lời còn chưa dứt, Ti Cuồng Lan đã đóng cửa phòng lại.

”Ôi, dọc theo đường đi ta có không an phận gì sao?" Nàng dùng sức cắn một miếng bánh: “Con nói gì mà người không liên quan... Nửa đêm nửa hôm ta có muốn để ý đến người ta cũng có ai đâu chứ.” Sự thật cũng đúng như thế, từ khi bọn họ xuống xe đến khi vào phòng, ngoại trừ gã sai vặt sửa xe ở cửa và lão già quản lý quán ra thì không hề gặp những người khác, hẳn là đã sớm đi gặp chu công rồi.

”Nhị thiếu gia nói không sai, cẩn thận vẫn hơn." Ma Nha ôm Cổn Cổn nhìn xung quanh: “Ngươi đã quên ban ngày gặp phải chuyện gì rồi à? Đến bây giờ trong lòng ta vẫn chưa yên được.”

“Đi theo chúng ta ngươi có cái gì không yên chứ. Ngoại trừ ta, còn có ai đủ gan ăn ngươi!" Liễu công tử trừng hắn một cái: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Vào phòng khách, đó là một căn phòng ba giường, cửa sổ mở hé một nửa, ánh trăng rơi trên sàn nhà cũ, một vài con muỗi kêu vù vù trong ánh sáng mông lung bay qua.

Cổn Cổn vô cùng mệt mỏi ngậm lấy gối của mình từ trong tay Ma Nha, nhanh chóng nhảy lên giường, rất nhanh đã cuộn tròn đuôi ngủ thϊếp đi. Ma Nha đi theo nó nằm xuống, mới nằm xuống đã ngồi dậy, nhìn bóng cây lay động ngoài cửa sổ, nói: "Chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút, có trời mới biết tiếp theo sẽ gặp phải quái vật gì khác nữa.”

"Yên tâm ngủ đi. Những điều kỳ lạ nhất trên thế gian là trong căn phòng này và phòng bên cạnh rồi.” Đào Yêu đi tới cửa sổ, quạt những con muỗi không thức thời, nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài.

"Biết tại sao ngươi mãi không lớn lên không? Đó là bởi vì ngươi không ngủ đủ giấc đó.”

Liễu công tử không kiên nhẫn ấn Ma Nha trở lại, kéo chăn lên đầu cậu.

Ma Nha chui ra khỏi chăn, siết chặt góc chăn nói: "Ta vẫn cảm thấy..."

"Nếu không ngủ ta sẽ trói ngươi vứt ra ngoài cho muỗi ăn." Đào Yêu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, không hề buồn ngủ, ánh mắt còn sáng hơn cả lúc ban ngày.

Ma Nha lập tức rụt về lại trong chăn.

Liễu công tử ngồi xuống trước bàn, rót một ly nước cho mình uống, cũng không có ý muốn đi ngủ. Đào Yêu vẫn mãi đứng trước cửa sổ vẫn không lên tiếng, ánh mắt không chịu thu hồi dường như đang nghiêm túc tìm kiếm cái gì đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, kẻ chống đỡ không nổi chỉ có Ma Nha, trong phòng rất nhanh đã vang lên tiếng ngáy của cậu và hồ ly.

Giống như ánh trăng lưỡi liềm mọc lông tơ chậm rãi di chuyển vị trí giữa trời, Đào Yêu giống như đang yên lặng tính toán thời gian.

Một lát sau, nàng quay trở về, nhìn Ma Nha, xác định cậu đã ngủ sâu.

”Còn ngồi đó à?" Nàng ngồi đối diện Liễu công tử, cũng rót cho mình một ly nước: “Rắn không cần ngủ vào mùa hè sao?”

"Giường vừa ẩm vừa bẩn, ta không ngủ được." Liễu công tử ghét bỏ nói.

“Vậy ngươi ở đây, ta đi ngủ." Đào Yêu duỗi thắt lưng đứng dậy đang muốn đi về phía giường, rồi lại đột nhiên nhíu mày, ôm bụng nói: “Không được... Phải đi nhà xí đã.”

Còn chưa cất bước, Liễu công tử nắm lấy cổ tay nàng.

“Làm gì vậy!” Nàng vung tay: “Bụng ta đau!"

Liễu công tử lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng, không nói câu nào.

Giằng co một lát, Đào Yêu thở dài: "Được rồi không lừa ngươi, bụng ta không sao, ngươi cùng ta đi ra ngoài chứ?"

Liễu công tử hừ một tiếng, vẻ mặt đã sớm nhìn thấu sự đắc ý của nàng.

Hai người rón rén ra khỏi cửa phòng, xuống cầu thang đi thẳng đến cửa quán trọ.

Còn chưa tới trước cửa, đã nhìn thấy trên thềm đá bên ngoài có hai người đang ngồi, đang líu ríu tán gẫu. Đi ra ngoài nhìn thử, lại là gã sai vặt bên cạnh chiếc xe ngựa khác.

Thấy hai người bọn họ đi ra, một trong những gã sai vặt lại chủ động hỏi bọn họ: "Các ngươi cũng không ngủ được sao?"

Đào Yêu và Liễu công tử liếc nhau, cười nói: "Muỗi nhiều, ầm ĩ phiền phức, đi ra hít thở không khí."

"Các ngươi hẳn là cũng tới tham gia dạ yến đúng không?" Một gã sai vặt khác hỏi: “Ta nhìn thấy công tử nhà các ngươi, vừa nhìn đã biết là lai lịch không tồi.”

"Ha ha, người có thể nhận được thiệp mời dạ yến, thì đâu thể không có lai lịch gì ghê gớm được.” Đào Yêu cũng không có hứng thú hỏi thăm gia chủ của bọn họ là cái gì, nhưng nhìn sắc mặt hai người bọn họ không ổn, dường như có ý hoảng sợ, liền thuận miệng hỏi: “Ba vị đến đây theo đường nào thế? Ta thấy xe ngựa của các ngươi vừa dính đầy bùn vừa rách nát, là gặp mưa to hay là rơi xuống hố?"

Hỏi như vậy, sắc mặt hai người kia càng không dễ nhìn. Một trong số họ hạ giọng và hỏi: "Trên đường đến đây các ngươi có gặp chuyện lạ gì không?”

Liễu công tử nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống: "Các ngươi cũng gặp sao?"

Hai người kia giống như gặp tri âm, một người vội nói: "Ban ngày cách Yên Hà Lâm này còn nửa ngày lái xe, xe ngựa của chúng ta không biết tại sao rơi vào một vũng bùn. Cái hố kia cũng không sâu, cho rằng tăng tốc cho ngựa là có thể đi ra, kết quả căn bản không thể nhúc nhích được, ta kêu thị vệ của lão gia cưỡi ngựa, ta tự mình xuống vũng bùn đẩy, nào biết được..." Hắn kề sát vào một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm khoa trương: “Nào biết trong vũng bùn kia lại có hai bàn tay quái dị nắm chặt bánh xe chứ! Lúc ấy ta sợ đến hồn phi phách tán. Nói với lão gia, bọn họ lại không tin, nói ta hoa mắt, nói ta không nói có, nhưng nhìn lại, lại nhìn không thấy hai bàn tay kỳ quái kia, dù sao thì xe không nhúc nhích được, cuối cùng vẫn là thị vệ cầm đao chém lung tung một hồi trong vũng bùn, mới thoát khỏi khốn cảnh.”

"Chúng ta cũng không khá hơn bao nhiêu, cũng là cách nơi này nửa ngày đường, vốn đang đi yên ổn trên đường núi, lại bị một khúc gỗ khô ngăn lại, rất vất vả mới dọn ra được, không đi được bao lâu, lại bị một khúc gỗ khô ngăn lại, lại chuyển đi, phía trước rồi lại gặp phải.... Chứ lặp đi lặp lại như thế, thiếu chút nữa mệt chết chúng ta! Ta nói với phu nhân ta, ra ngoài nếu gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, thì là do ông trời nhắc nhở không nên đi về phía trước. Nhưng phu nhân nhà ta lại không tin mấy thứ tâm linh kia, cứ nhất định phải tiếp tục đi tới, ít nhất cũng phải di chuyển chín khúc gỗ như thế mới tới được Yên Hà Lâm này, khi di chuyển khúc gỗ cuối cùng còn không cẩn thận làm hỏng bánh xe, thật là không dễ dàng mà.”

Một gã sai vặt khác mặt mày ủ rũ nói: “Ta nghĩ đến chuyện ban ngày, vẫn cảm thấy kinh hãi, xác, thật sự không ngủ được, lúc đi ra hít thở không khí vừa lúc nhìn thấy vị tiểu ca này cũng ở chỗ này sầu não, hỏi mới biết được, tất cả mọi người đều gặp phải khó khăn. Còn ngươi thì sao? Gặp phải chuyện gì?"

"Chúng ta hả..." Đào Yêu gãi gãi đầu, cười: “Chúng ta lúc tới có lạc đường một hồi, nhưng rất nhanh tìm phương hướng: “Ngươi xem, chắc chắn là có quỷ rồi!”

"Cũng không phải, nhìn cực kỳ tà môn! Nhưng phu nhân nhà ta lại không thèm để ý, không chịu quay đầu trở về, nhất định phải đến dự tiệc.“ Lão gia nhà chúng ta cũng không tin. Nhưng ta tin! Bây giờ ta vẫn còn sợ muốn chết, có trời mới biết đằng sau còn xuất hiện chuyện lạ gì nữa? Ta chỉ hận không thể bỏ chạy ngay bây giờ.” Hai gã sai vặt lập tức kích động, vừa oán giận vừa sợ hãi.

”Đã tới rồi thì cứ yên tâm đi." Đào Yêu cười cười: “Có lẽ thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, huyện Thanh Viên ở vùng sâu vùng xa, đường xá gồ ghề một chút cũng bình thường. Buổi tối lạnh, hai vị nên đi nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời lại bước nhanh về khu rừng phía trước.

”Đúng, đừng tự mình dọa mình, trên đời nào có nhiều quỷ như vậy." Liễu công tử hảo tâm vỗ vỗ bả vai bọn họ: “Giữ gìn sức khỏe đi, có sức khỏe tốt thì mới không đυ.ng phải nhiều chuyện kỳ quái như vậy. Cáo từ!"

Hai tên nhát gan thấy bọn họ hơn nửa đêm còn đi vào trong rừng, hai mặt nhìn nhau, lúc trước chỉ cảm thấy công tử nhà hắn không phải là nhân vật dễ chọc, không nghĩ tới tùy tùng hạ nhân cũng to gan như vậy, hai người lại lẩm bẩm một hồi, mặt xám xịt trở về phòng.

Không có bọn họ, một chút động tĩnh cuối cùng xung quanh khách trọ đều biến mất. Mặt trăng ẩn vào những đám mây, và sự mát mẻ vào ban đêm ngày càng trở nên nặng nề hơn.

Trên con đường rừng hỗn loạn, Đào Yêu đi rất chậm, cẩn thận phân biệt phương hướng.

Trong rừng cây cũng yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có.

Liễu công tử đi theo phía sau nàng, nhíu mày nói: "Ngươi nói ban ngày có người đốt giấy cho ngươi?"

"Đúng vậy, hẹn trước cái bia cũ phía đông Yên Hà Lâm, bằng không ban ngày ta sao có thể vui vẻ như vậy, chuyện này không phải là thuận đường sao." Đào Yêu bình tĩnh nói, nhưng lại có hơi không tự tin: “Chúng ta bây giờ đang đi về phía đông sao?"

"Ừ." Liễu công tử cảnh giác đánh giá xung quanh: “Yêu quái gì đuổi theo ngươi vào lúc này thế?"

“Cũng coi như là tên nhóc lớn đầu!” Đào Yêu có hơi hưng phấn, xoa xoa tay nói: “Một con Bí Hí.”

"Bí Hí?" Liễu công tử suy nghĩ một chút: “Là mấy con rùa mới sinh ra đã to lớn, không biết làm gì chỉ biết ngu ngốc đội mấy tấm bia đá cho con người đó sao?”

"Ừm." Đào Yêu gật gật đầu: “Chẳng qua người ta chỉ có bộ dạng giống rùa mà thôi, ngươi coi đội bia một chuyện ngu ngốc, lại không biết đối với loại đại yêu quái như chúng nó mà nói, bia kia cũng đâu phải vác không đâu, nhất là bia ghi lại những danh nhân có công đức lớn hoặc những câu chuyện lưu hương thiên cổ, năm tháng vừa đến, tu vi viên mãn, chúng nó sẽ có thể hóa thân thành rồng, thẳng lên thiên giới. Trên Bách Yêu Phổ có nói ‘Bị Bí sinh ra từ vùng đất linh, hình giống rùa khổng lồ, sức mạnh, thọ dài, vác bia thì biến thành đá, lâu ngày hóa rồng’, ngươi xem, còn có yêu quái nào có thể sống thoải mái như vậy, tìm một tấm bia đội lên đã có thể lên thiên giới làm rồng.”

Liễu công tử bĩu môi: "Làm rồng thì gì có gì tốt... Rồng thiên giới không phải kéo xe cho các thần tiên, thì bị phái đi hiệp trợ tạo sấm làm mưa, nhiều nhất thì tính là thần thú, có tốt hơn gì với yêu quái đâu. Hơn nữa, vác bia thì thôi đi, còn phải biến thành tảng đá, không nhúc nhích cả ngàn vạn năm, đây không phải là chịu đại tội sao.”

“Ngươi lại nông cạn rồi." Đào Yêu thám thính ven đường nói: “Rồng là thần thú, nhưng dùng thân thể của rồng để tu luyện, thì sẽ dễ dàng thành tiên thành thần hơn các các loài khác rất nhiều. Ngươi xem Thiên giới Côn Luân, có không ít đại thần nguyên thân chính là rồng đó. Ngoại trừ long tộc của tứ hải ở các vùng biển thì những nhân vật này đều không phải hạng dễ chơi. Nhưng ta hiểu tâm trí của ngươi, con rắn, ngàn năm vạn năm đều bị lũ rồng chiếm mất danh tiếng, ngươi đố kỵ chúng cũng là chuyện bình thường.”

Một đám bùn rơi vào trên người Đào Yêu.

“Ôi! Ta nói sai sao!" Đào Thể trở tay phủi bùn trên lưng, xoay người nói với Liễu công tử mặt đen như đít nồi: Thực ra xà tộc các ngươi cũng có không ít kẻ tu thành rồng, hình thể càng lớn càng dễ tu, ngươi mà cố thì cũng có thể đó.”

"Ta nhổ vào! Ai thèm đi làm rồng, ta cứ muốn làm rắn đó, tự do tự tại không câu nệ, vừa có thể lên trời vừa có thể xuống đất, đám rồng không đi được những nơi ta đều có thể đi!" Liễu công tử không phục nói.

"Được rồi, ngươi thích thì làm thôi." Đào Yêu cười hì hì: “Chẳng qua nếu ngươi thật sự biến thành rồng, ta cũng thấy luyến tiếc đó.”

Đang nói, nàng đột nhiên dừng bước, chỉ vào phía trước hỏi: "Phía trước có phải là một tấm bia nát không?"

Liễu công tử nhìn kỹ, trong ánh trăng lờ mờ, quả thật có một tấm bia nát cao chừng một người, cỏ hoang hai bên mọc lung tung, thanh hình dạng nhe răng múa vuốt.

"Đúng vậy." Liễu công tử nhìn trái ngó phải: “Không phải ngươi nói có một tên nhóc to lớn hẹn ngươi sao, ở đâu? Ngươi đến sớm rồi sao?"

Đào Yêu cũng nhìn đông nhìn tây: "Không có, ta đến đúng giờ nhé."

Nhưng gần đây lại không có con quái vật nào giống với trí tưởng tượng của nàng. Đang thấy kỳ quái, thì một giọng nói nhỏ bé từ đâu truyền đến: "Đào Yêu đại nhân, ngài đến trễ."

Đào Yêu cả kinh, lập tức theo tiếng kêu tìm kiếm, cuối cùng lại tìm được nguồn gốc của âm thanh ở chỗ lõm trên đỉnh tấm bia kia... một con rùa nhỏ to bằng nắm tay, toàn thân trắng như tuyết.

Liễu công tử tiến lại gần, chỉ vào cái thứ nhỏ hơn cả bàn tay hắn: "Cái này gọi là thân khổng lồ sao?"

Bản thân Đào Yêu cũng rất mờ mịt, không chắc chắn hỏi: "Là ngươi đốt giấy cho ta à?”

"Đương nhiên." Con rùa bình tĩnh nhìn hai khuôn mặt ngạc nhiên trước mặt.

"Ngươi là...... Không?" Đào Yêu dùng tay đo kích thước của nó: “Ngươi xác định ngươi là con ruột của phụ mẫu ngươi?"

"Bí Hí đều sinh ra từ dưới đất linh, không phụ không mẫu." Nó bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ nhỏ hơn các đồng tộc của ta một chút thôi. Ừ thì, màu sắc cũng hơi khác nhau, chúng thường có màu xám trắng, nhưng ta trắng hơn.” Nói xong nó lại hơi hung dữ: “Dù là đưa trẻ do sinh ra cùng phụ mẫu cũng đâu thể lớn lên giống nhau như đúc! Các ngươi không thể bởi vì điều này mà không tin ta là Bí Hí được!"

Đào Yêu cười khanh khách: "Ta tạm thời tin tưởng ngươi vậy." Nàng đưa tay nâng con rùa trong tay, chợt nhíu mày: “Tuy rằng bản thân ngươi không phải là đồ chơi gì nóng hổi, nhưng không khỏi cũng quá lạnh rồi, giống như một ổ băng vậy, ngươi đã làm chuyện tốt gì, mà khiến yêu lực của mình hao tổn đến vậy?”

Rùa nháy mắt, chậm rãi nói: "Không sao đâu, chỉ cần nhìn thấy Đào Yêu đại nhân, cho dù sau một khắc sau chết đi, ta cũng không tiếc nuối."

Đào Yêu nhướng mày nói: “Ngươi không cảm thấy giấy ngươi đốt cho ta có vấn đề sao?”

Con rùa trầm mặc một lát, nói: "Ta chỉ sợ ngài không chịu đến." Đào Yêu xách nó từ trong tay lên, cười cười: "Ngươi là yêu quái đầu tiên đốt giấy cho ta, nhưng không phải cầu xin ta chữa bệnh."

"Cái gì? Nó đã thành như vậy rồi mà đốt giấy cho ngươi lại không phải vì chữa bệnh sao?" Liễu công tử khó hiểu: “Vậy nó đốt giấy cho ngươi làm gì?"

Đào Yêu nhìn con rùa yếu đuối rồi nói: “Nó cầu xin ta gϊếŧ một con yêu quái."

Liễu công tử sửng sốt.

Rùa vẫn dùng tốc độ chậm rãi của nó nói: "Đào Yêu đại nhân ngoại trừ chữa yêu, không phải cũng có thể gϊếŧ yêu sao. Như thế ta cũng không thích là gây rắc rối cho người khác phải không...”

Đào Yêu suy nghĩ một chút: "Gϊếŧ yêu cũng không khó. Nhưng tại sao ngươi nghĩ ta sẽ vì một con yêu quái không hề có giao tình gì mà gϊếŧ một con yêu quái khác? Ngươi không ngây thơ đến mức cho rằng ta giống như những sát thủ trên đời làm việc lấy tiền mặc cho người ta xua đuổi chứ?" Nàng lườm nó một cái: “Hơn nữa ngươi cũng không có tiền cho ta.”

Con rùa hít một hơi thật sâu và nói: "Bắt đầu từ vài ngày trước, ta đã tìm mọi cách để ngăn chặn những người đi dự tiệc ở huyện Thanh Viên. Nhưng sức lực của ta quá yếu, dùng ra những cách đó căn bản không thể khiến cho những người kia quay đầu lại. Vì vậy, ta chỉ có thể dùng sự cố gắng cuối cùng, đặt cược một ván mà đốt giấy cho ngài thôi.”

"”Quỷ đập tường” ban ngày là ngươi làm sao?" Đào Yêu và Liễu công tử cho rằng mình nghe lầm.

"Là ta." Rùa thẳng thắn thừa nhận: “Còn chuyện hai chiếc xe ngựa trong khách trạm gặp phải, cũng là ta làm.”

“Vì sao không muốn bọn họ đến huyện Thanh Viên?” Liễu công tử khó hiểu: “Đêm yến tiệc kia xảy ra vấn đề gì?"

Rùa thở dài: "Những tân khách này đều là trụ cột danh lưu đương thời, ta sợ bọn họ không quay về được."

Nhiệt độ xung quanh dường như đột nhiên trở nên thấp hơn. Đào Yêu hơi suy nghĩ một chút, nhanh nhẹn lấy ra một viên thuốc, sau đó cũng mặc kệ con rùa có đồng ý hay không, mở miệng nó ra nhét vào.

Con rùa ho khan một lúc.

"Không phải cứu mạng ngươi, chỉ đảm bảo cho ngươi trước khi nói rõ ràng mọi việc với ta không đến mức tắt thở." Đào Yêu nâng cả người lạnh lẽo của nó lên, đặt trở lại trên tấm bia nát, hỏi: “Ngươi muốn gϊếŧ yêu quái nào?"

Con rùa chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Ứng Phàm Sinh."
« Chương TrướcChương Tiếp »