BÁCH YÊU PHỔ 3
Chương 56: Hiệp Quái 9
Hắn dừng lại trong con hẻm nhỏ tối tăm, gãi đầu, lẩm bẩm: "Hình như đi nhầm đường rồi?"
Đang muốn quay đầu lại thì hắn lại cứng đơ người, ánh mắt kỳ dị.
"Hoàng Phủ Cần, nhân sĩ Kim Châu, phụ mẫu mất sớm, giỏi vẽ tranh, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ bích họa, vì Ngũ Tự Đạo cùng nghề không thích, nên mướn người đến gϊếŧ, chết, hai mươi mốt tuổi."
Thanh âm lạ lùng của một nữ tử truyền từ trong không trung đến, như gần như xa, âm lượng không lớn, nhưng mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.
Hắn nhìn trái ngó phải, sắc đêm như mực, ngõ hẹp vắng người, làm gì có người nào đang nói chuyện,
Là ai đang nói... hắn thầm nghĩ, rõ ràng nghe được tên của mình, vì sao những chữ đằng sau nghe thế nào cũng không hiểu, chỉ cảm thấy tai mình có chút khó chịu, tựa như một cái kim đâm vào trong lòng.
"Hoàng Phủ Cần, nhân sĩ Kim Châu, phụ mẫu mất sớm, giỏi vẽ tranh, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ bích họa, vì Ngũ Tự Đạo cùng nghề không thích, nên mướn người đến gϊếŧ, chết, hai mươi mốt tuổi."
Lại có giọng nói truyền đến, lần này là tiếng của nam nhân, ngữ điệu lạnh lùng như tuyết, càng nghe tâm càng lạnh.
"Hoàng Phủ Cần, nhân sĩ Kim Châu, phụ mẫu mất sớm, giỏi vẽ tranh, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ bích họa, vì Ngũ Tự Đạo cùng nghề không thích, nên mướn người đến gϊếŧ, chết, hai mươi mốt tuổi."
"Hoàng Phủ Cần, nhân sĩ Kim Châu, phụ mẫu mất sớm, giỏi vẽ tranh, vào chùa Cam Lâm ở Lạc Dương để vẽ bích họa, vì Ngũ Tự Đạo cùng nghề không thích, nên mướn người đến gϊếŧ, chết, hai mươi mốt tuổi."
Hai người một nam một nữ thay nhau nói, cứ lặp đi lặp lại như thế mãi một câu, càng về sau thanh âm càng rõ, nơi đến không còn là lỗ tai của hắn nữa mà là trái tim và đầu óc, thậm chỉ là mỗi một mạch máu trong thân thể hắn.
Mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn ôm lấy trái tim đang đập dữ dội, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trừ câu nói này ra hắn dường như không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa, thân thể vô cùng khó chịu, mỗi một thớ thịt trên người đều như muốn nứt ra.
"Ai." Hắn cắn chặt răng quay đầu lại.
Một đầu kia của con hẻm, không biết từ lúc nào đã có thêm một người, giày đen áo đen, giống như một hư ảnh giữa bóng đêm, đứng cách hắn một khoảng không xa không cần.
Hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt của người đến, thì người kia đột nhiên chạy nhanh về phía hắn, hắn tránh không kịp, cảm thấy bản thân hình như bị đυ.ng phải một bức tường, lúc ngã xuống đất thân thể cũng không đau lắm, chỉ cảm thấy nói chỗ đặt trái tim có hơi lạnh lẽo, ánh mắt cũng không còn nhìn rõ ràng nữa, sau khoảnh khắc hoảng hốt đó, hắn bị một cơn đau đớn làm cho kinh hãi, cúi đầu nhìn ngực trái, dòng máu âm nóng không ngừng chảy ra từ vết đao sâu hoắm.
Tất cả đèn trong thành Lạc Dương thời khắc này hệt như đều bị tắt ngúm, ánh sáng duy nhất lúc này phát ra chỉ có thanh dao găm trong tay người kia, đây có lẽ là một thanh vũ khí vô cùng bén nhọn, nhiễm chút máu cũng không hề ảnh hưởng đến độ sáng của nó.
Hắn ngẩn người nhìn hung khí vừa rời khỏi tim mình, trong đầu một mảnh trống rỗng, chỉ là không hiểu, vô số cái không hiểu.
"Ngươi vì sao lại thế?" Đôi môi trắng bệch của hắn hơi hé ra.
"Nhận ủy thác của người, Hoàng Phủ công tử chớ trách." Người đó cũng rất sảng khoái.
Hoàng Phủ công tử... hẳn là không phải gϊếŧ nhầm người rồi.
"Ta chưa từng đắc tội ai..." Hắn muốn đứng dậy, nhưng thân thể lại mềm nhũn không chịu nghe lời.
Người đó đi đến gần hắn một bước: "Người ủy thác nhờ ta chuyển lời đến với ngươi." Hắn cúi người xống, sắc mặt không chút cảm tình nhìn con người đang hấp hối trước mắt: "Hắn nói, hắn rất không thích ngươi."
Hắn đờ người.
Con dao găm lần nữa được nhấc cao lên...
Hắn không còn cảm thấy đau nữa, cũng không cảm thấy lạnh, bốn bề không còn tối đen như mực nữa. Gió mùa hạ thổi vừa vặn thổi qua, trước mắt hiện lên cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa của thành Lạc Dương, nơi nào hắn cũng đều là dáng vẻ mà hắn yêu thích, hắn ôm lấy dụng cụ vẽ mới đi trên đường, trong lòng lấy ra một chiếc vòng vừa nhận được ở tiệm trang sức, một đôi vợ chồng ôm hai đứa con cười đùa bước qua, hắn cảm thấy sau này hắn với A Mẫn cũng sẽ như thế, chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã thật vui vẻ.
Nhưng mà... hắn không còn sau này nữa rồi.
Mọi thứ trước mắt bị một suy nghĩ này làm làm cho tan thành tro bụi.
Hắn yên lặng nằm trên nền đất lạnh băng, hơi hơi mở mắt, khi trái tim chỉ còn những lần đập cuối cùng, hắn thở hắt ra một hơi thật dài...
Không có phẫn nộ, đến hận ý cũng không có, chỉ là không hiểu, mãi mãi không thể hiểu.
Đào Yêu và Ti Cuồng Lan cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không còn lần thứ tám nữa rồi.
Sự lặp lại vô hạn kia ngay lúc này đột nhiên vỡ vụn, bầu trời đêm, con hẻm nhỏ hẹp, thi thể của Hoàng Phủ Cần, bao gồm cả thành Lạc Dương, đều giống như tờ giấy trắng sau khi bị cháy biến thành tro bụi, chỉ lưu lại trong mắt người một mảnh trống rỗng vô cùng vô tận, giống như bức tường phía nam ở Chùa Cam Lâm vậy.
Trước mặt họ là một nam tử gầy ôm bạch y phiêu dật đang ngồi xổm xuống, cả khuôn mặt chôn vùi trong mái tóc đen nhánh.
Đào Yêu và Ti Cuồng Lan nhìn nhau một cái.
Ách...Hoảng Phủ công tử?" Đào Yêu cúi người xuống thử gọi hắn một tiếng.
Nam tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Ngươi biết ta không phải là hắn."
Đào Yêu sắc mặt khẽ biến, theo bản năng lùi về sau một bước.
Khuôn mặt vừa ngước lên kia, không có ngũ quan, chỉ là một mảnh trống rỗng, điều này làm cho người ta nhìn vào tựa như một khuôn mặt trên bức tranh vẫn chưa được vẽ mắt mũi lên vậy.
Ti Cuồng Lan vội đi lên một bước, chắn trước mặt Đào Yêu, lạnh lẽo nói: "Vậy ngươi là ai?"
"Ta là hơi thở cuối cùng của hẳn nhả ra trước khi chết." Hắn nhìn có vẻ như rất tỉnh táo, cũng không có ý công kích bất cứ ai: "Các ngươi gọi ta thế này là gì?"
Đào Yêu từ phía sau Ti Cuồng Lan thò đâu ra: "Hiệp Quái. Bởi vì các ngươi vốn nên ở lại trong Hiệp Gian giới."
"Hiệp Gian giới..." Hắn suy nghĩ một lúc lại nói tiếp: "Ồ, nhớ ra rồi, sau khi ta rời khỏi hắn không bao lâu thì bị một cơn gió thổi đến một nơi rất kỳ lạ, ở đó không có gì cả, giống như bây giờ vậy, chỉ có vô số nhưng ánh sáng màu lam bay tới bay lui, ta cũng gần như thế. Hóa ra ở đó gọi là Hiệp Gian giới."
Đào Yêu đứng ra, cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi nhớ hết rồi?"
Hắn đứng dậy, gật đầu: "Vốn đang trôi nổi ở nơi đó, rất yên tĩnh, cũng không có gì không tốt, chỉ là trong lòng cứ cảm thấy có gì đó uất nghẹn như không cách nào giải phóng được. Có một ngày, ta đột nhiên thấy phía trước mặt mình một đạo ánh sáng, màu trắng, càng ngày càng đến gần nó, trong mắt càng không thể nhìn thấy, chỉ muốn không ngừng đi về phía trước, cũng không biết trải qua bao lâu. Khi ta có thể nhìn thấy lần nữa thì đã ở trên phố, người bên cạnh kẻ đi người lại. Không giống như thế giới mà ta nhìn thấy lần cuối cùng, ta có chút không quen, còn cảm thấy rất mệt mỏi, thứ bản năng kỳ lạ thúc giục ta phải đi vào trong thân thể của một đứa bé mới sinh, có được thân thể này để nương tựa, ta mới hơi tốt lên một chút. ở trong thân thể hắn càng lâu, ý thức của hắn càng nghe theo ta, ta cái gì cũng không thích, chỉ thích vẽ tranh, một nét bút có thể vẽ ra ác quỷ địa ngục, như vậy có thể đem lại cho đứa trẻ kia trở thành một thiên tài từ nhỏ đã có danh tiếng, thường không hiểu vì sao chính mình lại phải làm việc đó, và cũng là việc mà hắn muốn làm."
"Ngươi rời khỏi Hiệp Gian giới sẽ sinh bệnh, đây chính là "chứng bệnh" của ngươi. Đào Yêu nói: "Ngươi tuy vì người mà sinh ra, nhưng nhân giới lại không phải là chốn về của ngươi." Nàng có hơi suy nghĩ, lại nói: "Cũng không thể trách ngươi, Hiệp Quái một khi mở ra, dù không phải người thì cũng sẽ có một tên nào đó lọt ra ngoài thôi."
Hắn nhìn Đào Yêu, hỏi: "Ta vừa rời khỏi Hiệp Gian giới liền mắc bệnh rồi?"
"Ngươi ở lại nhân giới càng lâu, thì bản chất của tia oán khí kia sẽ càng lúc càng rõ ràng." Nàng chỉ vào Ti Cuồng Lan: "Nếu không thì sao lại hồ đồ đến mức coi tên này thành Ngũ tiên sinh được."
"Ta..." Hắn nhìn kỹ Ti Cuồng Lan, lắc đầu: "Vẻ ngoài thực sự không giống chút nào. Nhưng mà..." Hắn nhớ lại tình cảnh năm đó: "Nhưng mà nét vẽ thật sự quá giống rồi! Trong mắt ta, cơ hồ chính là nét bút của cùng một người! Y phục mang theo gió, thanh cao thoát tục, đó chính là điều mà ta năm đó sùng bái Ngũ tiên sinh. Lúc nhìn thấy bức họa này ở Hồng Hạc Đình, đầu óc ta liền trở nên hoảng loạn, làm gì quan tâm đến việc giống hay không nữa chứ, nhận tranh không nhận người, vì thế nên mới nghĩ rằng Ngũ tiên sinh quay lại rồi, con người khiến ta chờ đợi lâu như thế, cuối cùng cũng quay lại rồi." Hắn có chút mất mát cúi đầu: "Ta rất kích động, đuổi theo cũng chỉ là muốn cùng hắn uống một chén rượu... Ta không hiểu vì sao chỉ muốn cùng hắn uống một chén rượu, không biết..."
"Bởi vì đêm đó, ngươi vốn dĩ muốn đi tìm hắn uống rượu." Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Vò rượu đó không phải người vẫn chưa nỡ uống sao?"
Hắn có thể là đã cười một cái, tuy rằng trên khuôn mặt hắn không hề nhìn ra được.
"Cuối cùng vẫn không có uống được." Hắn có chút nghi hoặc.
Đào Yêu rất khó để xem cái tên trước mắt này và con yêu quái hung hãn ngoài kia là một, cho dù chúng đúng là như thế, lúc này đây điều may mắn duy nhất đó là, "hắn" ở trong này ít nhất còn dáng vẻ của một con người, có thể nói chuyện được.
"Vẫn cứ gọi ngươi là Hoàng Phủ công tử đi." Nàng cười cười: "Tuy rằng chỉ là một hơi thở, nhưng ngươi có thể sống thành dáng vẻ của hắn, đến tài vẽ tranh cũng kế thừa từ hắn." Nàng ngừng một lát, nụ cười nhạt dần: "Ngươi thậm chí còn không quên việc thay hắn tìm Ngũ tiên sinh để uống rượu, cũng không nhớ được nghi vấn lớn nhất trước khi mất của mình."
Hắn trầm mặc hồi lâu nói: "Thực ra ta..."
"Thực ra, "các ngươi" đều biết được kẻ đứng đằng sau là ai." Ti Cuồng Lan nói thẳng: "Nhưng "các ngươi" thà rằng mình không biết gì. Giống như lúc người không tỉnh táo, chúng ta hết lần này đến lần khác xem quá khứ của ngươi, lại không có một lần nào nhìn thấy được rốt cuộc trong con hẻm đó đã xảy ra chuyện gì."
Hắn thở dài một hơi: "Khi người đó nói ra câu "Hắn rất không thích ngươi", ta, hoặc có thể nói là chúng ta, đã biết được đó là ai rồi." Lúc này, cho dù không có ngũ quan cũng có thể nhìn thấy được vẻ tang thương của hắn: "Nhưng chúng ta không tin, càng không hiểu được. Có lẽ ở nhân giới hơn mười năm nay, ta chỉ muốn làm rõ đều này mà thôi."
Trong thế giới trống rỗng, không khí càng dễ trở nên nặng nề.
Ba người đều trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là Ti Cuồng Lan mở miệng: "Hắn không thích rượu cho thêm nhân sâm, vì thế không chút do dự đổ nó đi."
Hắn ngẩng đầu nhìn Ti Cuồng Lan, tha thiết đợi chờ một đáp án.
"Nhưng bản thân vò rượu đó thì có gì sai?" biểu cảm của Ti Cuồng Lan vẫn nhàn nhạt như cũ: "Đơn giản chỉ bởi vì hắn không thích mà thôi."
Hắn sững người, như hiểu như không.
"Một ngọn đèn đã cạn dầu, Giang lang tài tận; Một người tràn ngập sức sống, lung linh như sương sớm." Đào Yêu cười cười: "Sự xuất sắc và lương thiện mà ngươi có, cuối cùng lại chính là tội lỗi trong mắt hắn. Có một số người, hay có thói quen dùng sự chán ghét để che đậy đi nỗi sợ hãi trong lòng, hắn không thích ngươi, bất quá cũng chỉ bởi vì sự tuyệt vọng và sợ hãi đối với chính hắn mà thôi."
Hắn rất lâu không nói gì, giống như một tảng đá đứng yên lặng ở đó.
Rất lâu sau, hắn mới chậm chạp mở miệng: "Ta...chứ từng nghĩ đến việc sẽ thay thế hắn, chưa từng!"
Đúng, ngươi chưa từng nghĩ đến, chuyện này ngươi biết, Hoàng Phủ Cần biết, Đào Yêu và Ti Cuồng Lan biết. Nhưng mà Ngũ tiên sinh lại không biết, một họa sư có thể vẽ ra được trời đất núi sông, đến cuối cùng lại không thể vẽ ra được cảnh trí rộng lớn như thế ở ngay trong tim mình, con hẻm nhỏ hẹp kia, mới chính là hình dáng thực sự của trái tim hắn.
"Quay về đi." Đào Yêu cuối cùng cũng nói ra: "Hoàng Phủ Cần đã không còn nữa rồi, Ngũ tiên sinh cũng không còn nữa. Những thi phi khúc mắt của mấy trăm năm trước, quả thực không nên khiến cho thế giới của mấy trăm năm sau phải vì nó mà gặp xui xẻo được. Ngươi cảm thấy có đúng không?"
Hắn suy nghĩ rất lâu, thở một hơi thật dài, đi đến trước mặt hai ngươi họ, cúi người ôm quyền hành đại lễ
Sau đó hai tay đột nhiên tách ra, hung hăng đẩy họ ra bên ngoài...
13.1.2010
Chương sau là chương cuối rồi, có chút không xuống tay được, hic hic.
(Xì poi: Cơ mà chương sau đường nhiều ơi là nhiều luôn. Còn nhắc đến mối tình đơn phương của Đào cô nương nữa đó, hehe.)