Chương 28: Phật Nhãn 1

Bách Yêu Phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

Tiết tử

Ánh sáng chiếu vào nơi nào, yêu quái ma mị không thể trốn thoát, gọi là Phật Nhãn.

***

Ánh lửa, tiếng hét, mùi máu và thịt vương vít trong tất cả âm thanh và màu sắc tuyệt vọng của thế gian, không thể tìm thấy đường ra, chỉ có thể mốc meo nhốt trong ngôi thành trì này.

Thùng thùng thùng thùng!

Không biết có bao nhiêu đôi tay nặng nề phía sau cánh cổng thành điên cuồng đánh đập, có thể còn có người cảm thấy sức vẫn chưa đủ mạnh, dùng thân thể của mình mà gắt gao đập, ý niệm cầu được sống bây giờ toàn bộ đều đặt hết vào thân thể, bạo phát ra sức mạnh lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ.

May mà cổng thành đủ trầm trọng đủ vững chắc, chịu phải sức mạnh của hàng ngàn con người vẫn không chịu dịch chuyển chút nào, chỉ nghe được những âm thanh chấn động từ bên trong liên tục truyền ra, mỗi một động tĩnh đều khiến cho những con người đứng bên ngoài cau mày, không dám tin tưởng hoàn toàn và cánh cổng này, luôn cảm thấy sợ hãi rằng cánh cổng này không biết khi nào sẽ sụp xuống.

Hắn không dám biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào ngoài sự dũng cảm quả quyết, chỉ có thể dùng hết sức nắm chặt lấy thanh kiếm trong tay, lực đạo lớn đến mức cánh tay cũng trở nên run rẩy.

.

Ngọn lửa trong mắt của tất cả mọi người, càng lúc càng sáng, càng ngày càng đỏ rực, một cỗ hung ác không cách nào thu dọn được,căn bản không dám nghĩ đến sinh cơ hay hi vọng gì.

Thùng thùng thùng thùng!

Người bên trong không chịu bỏ cuộc, cho dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng phải xông ra khỏi huyễn cảnh đó.

Nhưng mà, còn chưa kịp quyết định con đường này là huyễn cảnh hay là chân thực.

Thanh kiếm cứng rắn cơ hồ như muốn dung hòa vào trông lòng bàn tay nóng rực của hắn, lúc này đây thân thể của hắn giống như còn nặng nề hơn cả cổng thành trước mắt,

"Đại nhân...." Tiếng hoảng hốt của đám thuộc hạ bên cạnh: "Bên trong thành nhất định vẫn còn bách tính vô tội...thực sư không mở cổng thành ra sao?"

Hắn không nói, chỉ cảm thấy đầu óc ông ông khó chịu.

Đoàn đại nhân, giữ được thành, tất sẽ giữ được huyết mạch của Đoàn gia, giữ được đời sau vinh hoa phú quý, ngươi tự coi đó mà làm... Chỉ có câu nói này từ đầu đến cuối vẫn luôn rõ ràng, mỗi một chữ như là vết đao bén nhọn, trong đầu hắn không ngừng lướt qua lướt lại, hoành hành bá đạo.

Hắn không quá sợ chết, chỉ sợ không được thống khoái, chết còn phải liên lụy đến người xung quanh.

Ầm ầm!

Trong thành truyền ra âm thanh cực vang, không biết là liệt hỏa nơi nào dẫn đến làm nổ tung nơi đó, lại có bao nhiêu tính mạng phải bị chia năm xẻ bảy.

Hắn run lên một cái.

"Đại nhân! Bên kia!!" Bên cạnh có người chỉ vào tường thành hét lớn.

Có người từ trên cao của tường thành ló ra nửa thân thể, mặt mày tóc tai đều và vết thương đang bị ngọn lửa chiếu đến rõ rõ ràng ràng. Có trời mới biết được phải tốn bao nhiêu sức lực mới trèo được lên đó.

Hắn ngẩng đầu, đến người trên tường là nam nữ già trẻ đều không thể nhìn rõ được, chỉ biết chỉ cần qua được thời khắc này nữa là có thể thành công rồi.

Đoàn đại nhân, không thể khiến một người vượt qua khỏi giới hạn đó... Trong đầu lại có người đang nói chuyện, thanh âm lạnh lùng trầm thấp, không cho phép cự tuyệt.

Một câu nói lạnh lẽo toàn bộ kinh mạch, cũng đêm hắn tỉnh táo lại trong lúc mơ màng ngắn ngủi.

Hắn đột nhiên nắm lấy trường mâu trong tay của một binh sĩ bên cạnh, dùng sức nắm trong lòng bàn tay, nhắm chuẩn, trong chốc lát ra sức, trường mâu giống như mũi tên, không chút sai lệch đâm trúng vào người đang cố gắng bước ra khỏi tường thành kia.

Một tiếng la ai oán trong ngàn vạn tiếng la ai oán trong thành không là gì cả, chỉ nhìn thấy cái người chỉ cách thành công thiếu một bước kia bây giờ giống như một chiếc lá khô rơi xuống đất, không có bất cứ gợn sóng nào mà mất đi tất cả.

"Chúng tướng nghe mệnh."

"Có."

"Phàm có người vượt thành, lập tức gϊếŧ."

"Vâng."

Hắn cuối cùng cũng phát ra thanh âm vang dội nhất trong đêm này.

Người trong thành không còn đường lui, người bên ngoài thành cũng không có.

Thế lửa hung mãnh, tiếng hô hào bên trong càng lúc càng nhỏ lại

Hắn nắm chặt quyền, trên trán mồ hôi rơi xuống theo chiếc mũ giáp.

Từ nhỏ đến lớn, bản thân hắn không chỉ một lần tưởng tượng đến cảnh tượng một người chống lại ngàn vạn người, chiến giáp đầy máu, vung đao cưỡi ngựa, vô số hình ảnh anh hùng bị đặt lên khuôn mặt của hắn, "Nếu như có vị tướng ở tại Long Thành, thì sẽ không có ngựa hồ vượt khỏi núi Âm Sơn". Hắn luôn mong đợi một cái chết đầy hạnh phúc không chút tiếc nuối như thế, nhưng mà khi ngày đó thực sự đến, cái gì cũng có, duy chỉ không có cảm giác hạnh phúc.

"Đại nhân...chúng ta phải... giữ ở đây đến bao lâu?" Mỗi một lần hỏi tên sĩ binh đều căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, đây là câu hỏi của tất cả mọi người, nếu như hắn nói chính là đến lúc này, tin rằng phía bên ngoài thành sẽ lập tức xuất hiện cảnh tượng ném hết khôi giáp, mỗi một sĩ binh đang ở đó, cho dù là mới vào hay lâu năm, bất luận trong tay có nhuốm máu hay không, đều đã đến cực hạn rồi, sợi dây trên người họ đang căng đến mức dễ dàng đứt đoạn.

Hắn hít sâu một hơi: "Đến khi lửa trong thành cháy hết, mới được mở cửa thành. Kẻ có công trọng thưởng, lâm trận chạy trốn, tru di tam tộc."

"Vâng."

Toàn thể binh sĩ lập tức gào lên đáp lời.

Trong thành ngoài thành, đều cực kỳ liều mạng.

Hắn không nhớ trận hỏa hoạn hủy diệt mọi thứ kia đã cháy trong bao lâu, chỉ nhớ cho dù là ban ngày hay ban đêm, bầu trời trên thành đều là một màu đen mờ mịt, trong không khí tràn ngập không khí làm người ta ho sặc, chỉ hít một ngụm thôi cũng đã khiến cho cổ họng khó chịu.

Thiêu đến không có gì có thể thiêu nửa, lửa bắt đầu dập tắt.

Bọn họ rưới lên trên công thành rất nhiều nước, lại đợi một lúc lâu.

"Mở cửa không...Đại nhân?" Hạ thủ trưng câu đáp án của hắn.

Hắn nhìn cánh cổng vì nóng quá mà đổi màu, hắn chần chừ hồi lâu, gật đầu: "Mở đi."

Kỳ thực trong lòng hắn hiểu rõ, dù cho bây giờ có tháo cánh cổng thành đó ra thì cánh cổng đó vẫn mãi mãi ở đây, vĩnh viễn không cách nào mở ra được nữa.

Chầm chậm đẩy cổng thành ra, tiếng kẽo kẹt nặng nề, tựa như tiếng gầm cuối cùng của một con người trước lúc chết.

Hắn đứng trước mặt đội ngũ, vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm trên tay,

Mỗi một người đều ôm chặt lấy trái tim đang căng thẳng của mình, rõ ràng biết được phía sau cánh cổng kia đã không có gì nữa, lại cứ sợ hãi đột nhiên có gì đó xông ra.

Khói bụi trong đêm tối theo ngọn gió thổi qua bay lên, giống như tranh giành nhau mà chui qua khỏi cánh cổng đang dần hé ra kia, trong không trung nhe nanh múa vuốt thị uy với tất cả mọi người, phía sau chúng, chỉ có lại sự tịch mịch tang thương chết chóc.

Hắn trầm mặc hồi lâu, tiếp theo đó, nên thanh lý chiến trường rồi, cũng thật nực cười, chiến trường không đánh trận thì tính là chiến trường gì chứ.

Hắn cười khổ, nâng tay ra hiệu: "Đi vào đi."

"Vâng." Mỗi một người trong đội ngũ dùng giọng nói lớn nhất để che đi sự bất an trong lòng.

Hắn là thống lĩnh, theo lý thì sẽ đi trước đội ngũ.

Lửa đã dập tắt, thành cũng đã bị hủy diệt, không có gì đáng để lo lắng nữa rồi, nên vui vẻ mới đúng, cái danh công thần này chạy không thoát rồi, con đường tăm tối dẫm lên quả thực không dễ chịu chút nào, nhưng nếu như phía cuối con đường đó là sự phồn hoa sáng sủa, thì tất cả mọi thứ đều xứng đáng.

Hắn trừ trong sự bất an cố tìm ra một chút hi vọng.

Rất nhanh, bước chân của hắn đã bước qua giới hạn, ngôi thành trì phía sau cảnh cửa mà hắn đã đi qua vô số lần, dùng dáng vẻ chật vật tuyệt vọng nhất trong đời yên tĩnh mà chờ đợi hắn.

Những sĩ binh đi sau lưng hắn càng lúc càng run rẩy, đợi đến khi triệt để nhìn thấy hết cảnh tượng trong thành, bọn họ cư nhiên lại cảm thấy buồn nôn.

Ôi chao, Đoàn đại nhân đến rồi, giỏ trái cây này cầm về cho các huynh đệ chia nhau ăn đi, thời tiết nóng như thế náy, còn làm phiền các vị đi tuần thành.

Đoàn đại nhân Đoàn đại nhân, chúng ta nói chuyện một chút đi, nghe nói ngài chưa thành thân phải không? Lão thân có một đưa cháu gái, tình cách nhu thuận, tướng mạo cũng rất tốt, Đoàn đại nhân nếu như có ý? Ầy, Đoàn đại nhân ngài đừng đi!

Đoàn đại ca, đá mài kiếm của huynh làm rất lâu đó, huynh xem có hài lòng hay không.

Đoàn ca ca, A nương kêu ta đem túi thuốc đến cho huynh, nói đeo nó bên người có thể trừ muỗi, còn nói nhà ta không giàu có, không mua được thứ gì khác, chỉ có thể lấy cái này để tạ lễ, đa tạ huynh ngày hôm đó đã cõng cha ta về.

Đoàn đại nhân... Đoàn đại nhân....

Hắn độ nhiên che hai tai lại, nhưng thanh âm hỗn loạn không viết từ đâu truyền đến! Những khuôn mặt vui buồn hỉ nộ xuất hiện trong ánh sáng của bốn mùa xuân hạ thu đông đó là ai?

Cho đến khi ánh mắt hắn rơi xuống ngôi thành hoang, rơi xuống trên những thi thể tầng tầng lớp lớp trên mặt đất, ý thức hỗn loạn của hắn mới giống như bị kim đâm qua, đau đớn mà tỉnh giấc.

Là Hoàng đại thúc bán trái cây, là Khương bà mai nhiệt tình giới thiệu cho hắn, là Tiểu Phi ở tiệm thuốc phía thành đông, là a đầu béo Bảo Nhi nhà họ Từ ở phía thành tây... còn có người khác. Nhưng bây giờ, hắn phải làm sao để nhận ra được những con người không lâu trước còn đi qua cuộc sống của hắn? Tuy rằng bọn họ bây giờ đã ở đây.... Mỗi một thi thể bị thiêu cháy kia đều có thể là họ.

Hắn cúi đầu, không dám nhìn xa thêm nữa.

Có rất nhiều người hiếu kỳ địa ngục có dáng hình như thế nào, là bóng đêm vô tận hay là lửa cháy ngập trời, hắn cảm thấy bọn họ đều nghĩ sai cả rồi, thứ gọi là địa ngục, bất quá chỉ là mọi thứ trong đời của mình đều bị hủy diệt, lại chỉ lưu lại một mình trên đời.

Hắn vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy ánh sáng rơi xuống trên đỉnh đầu đang dao động dữ dội, giống như hung hăng mà đẩy ngã hắn vậy.

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, bảo kiếm rời khỏi tay, hai đầu gối hắn quỳ chạm đất, nặng nề quỳ trước ngôi thành trì đã bị chết mất kia.

"Đại nhân." Binh sĩ sau lưng thấy hắn như thế, căng thẳng đến đỡ.

"Đại nhân ngài không sao chứ?" Cánh tay hắn bị nắm chặt.

"Không sao....không cần đỡ ta." Hắn lắc đầu, lại vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

"Ngài không sao, còn chúng tôi thì có sao." Thanh âm bên tai đột nhiên trở nên sắc bén vừa cổ quái.

Hắn ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, bên cạnh hắn làm gì còn có sĩ binh nữa, rõ ràng là những bóng người đen ngòm, toàn thân đều bốc khói, trên mặt chỉ có đôi mắt đỏ đậm đang đăm đăm nhìn hắn.

Trái tim hắn đột nhiên chợt thấy kinh hoảng, một chân đá ra, nhấc kiếm trên tay, chỉ vào quái vật vừa lăn qua một bên, phẫn nộ nói: "Yêu nghiệt phương nào!"

Quái vật chậm chạp bò dậy, một lời không nói, chỉ cười giống như bị kẹt ngay cổ.

Mồ hôi lạnh làm mất ước hết y phục hắn, một trận gió thổi quan, sau lưng lạnh lẽo.

Hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng có gì không thỏa đáng, quay người nhìn qua, bảo kiếm trong tay suýt chút nữa lại rơi xuống trước mặt hắn....

Vô số bóng đen đứng dậy từ dưới mặt đất, đều có đôi mắt đỏ sậm như thế, nhìn đăm đăm vào hắn, dị khẩu đồng thành nói: "Đoàn đại nhân, vì sao không mở cửa? Vì sao không mở cửa?"

Thân thể hắn run rẩy kịch liệt, nhất thời không biết nên đối phó phía trước hay phía au, nỗi kinh hoàng và phẫn nộ trong lòng đều ngưng lại trên lưỡi kiếm lạnh lẽo: "Các ngươi.... các ngươi đừng có cuồng vọng."

"Vì sao không mở cửa? Vì sao không mở cửa?"

Số lượng càng lúc càng nhiều lắc lư đi về phía hắn, vô số cái miệng mở ra đều hỏi một vấn đề như nhau.

"Vì sao không mở cửa? Vì sao không mở cửa?"

Thanh âm như tiếng khóc, ưu thương đến mức khiến cho lòng hắn rối bời, đầu óc đau đớn không ngừng.

"Cút hết." Hắn phẫn nộ gầm lên, dùng mọi thứ học được trong đời, nhấc kiếm lên phản kháng.

Nhưng kiếm hoàn toàn vô dụng với họ, chặt đứt một tên, lại xuất hiện thêm một lên, cho dù hắn ở trong trận dùng hết sức hết lòng, lại không thể chiếm được thế thượng phong.

Vung kiếm chém hàng vạn lần, cho dù là hán tử làm bằng sắt thép thì cũng không có sức lực, hơi thở hắn dồn dập nửa quỳ dưới đất, địch nhân xung quanh nhiều như nước thủy triều, mỗi một đôi mắt đó đều tồn tại một khát vọng rằng đại thì phải báo.

Hắn cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, đứng dậy, nhấc kiếm bày ra tư thế dù có chết cũng phải liều một phen, nhưng chớp mắt lại không biết động phải tâm niệm gì, sức mạnh như lang sói trên người hắn không thể chống đỡ được nữa, chỉ nghe một tiếng "Ta da", hắn lại thu tay lại, thả lòng tay cầm kiếm, đứng thẳng người, mỉm cười với đám người vô cùng các ngươi, nâng tay chỉ vào chính mình.

Cơ hồ đồng thời, trời đất đều không thấy màu sắc, sắc đen đột ngột xộc đến làm kẹt đi hết con đường mà tất cả mọi người không thể quay về, hắn cảm thấy bản thân mình cố trấn áp được thứ nằm sâu trong thâm tâm mình là được , từng tầng sức mạnh vẫn không ngừng tăng lên, ép đến mức khiến ta sống không bằng chết, tấy cả sự thống khổ đều được khắc rõ nét trên người bạn rồi nhỉ...

Đau....

Đau quá......

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy cổ hòng vừa khô vừa khó chịu, rơi vào trong mắt không phải là quái vật cũng không phải là đất nung, chỉ có một quyển sách , còn có đèn đuốc bên góc án cũng yên tĩnh cháy.

Cứ tưởng rằng nỗi đau lớn nhất chỉ là cứ tưởng mà thôi....

Hắn đứng thẳng người, nhìn xung quanh, trái tim đập điên cuồng dần bình phục lại. Không có lửa lớn, không có thành trì, càng không có những yêu quái gϊếŧ mãi không hết. Ở đây là thư phòng của hắn, hắn chỉ là gối đầu lên một quyển sách ngủ thϊếp đi thôi, hắn chùi mồ hôi trên trán, cười khổ lắc đầu, ác mộng cũng không phải là lần đầu nữa, từ khi vào hạ đến nay, mọi việc đều vô cùng bận rộn, hay là so thời tiết nóng quá nên tâm trạng mới rối bời.

Một trận gió thổi vào từ cửa sổ, hắn đứng dậy nhìn ra bên ngoài, ngôi lạc viện yên tĩnh chính còn lại ánh trăng ngập tràn, hương hoa quế thoang thoảng trong không khí, lúc này đây hô hấp thôi cũng khiến cho hắn tâm tình vui vẻ, Hắn ưỡn người duỗi eo, lại chỉ nghe được tiếng bụng réo cồn cào, nhớ ra bản thân mình vẫn chưa dùng bữa tối, định là a hoàn thấy hắn ngủ nên không dám gọi tỉnh đây mà.

Hắn dùng sức dụi mắt, lại hít sâu một hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đây mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Ăn cơm đi, hắn nghĩ như thế,

Cộc cộc cộc!

Có ngươi gõ cửa

Hắn cau mày, nói với bên ngoài cửa một tiếng: "Ta ra đây, dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối đi.

Cốc cốc cốc.

Hắn chợt im lặng: "Còn gõ cửa gì nữa mà gõ? Đã nói là ta ra ngay đây rồi mà."

Cốc cốc cốc.

Hắn nhất thời thấy bực bội, vội đi đến trước cửa, đẩy mạnh cửa ta: "Không phải nói là ta..."

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức bước lùi lại ba bước, bên ngoài cửa không phải là người nhà của hắn cũng không phải nha hoàn, chỉ là một bóng người bị cháy đen, đỏ mắt, há miệng, cười rít lên : "Vì sao không mở cửa?"

Hắn hít một ngụm khí lạnh, chạy đến bên vách tường rút kiếm khỏi vỏ.

"Yêu nghiệt!"

Tiếng rít gào trong đêm, cùng với tiếng phẫn nộ và tuyệt vọng.

11.12.2020

Vote và comment để mình có động lực nè