Chương 27: Long Tước 3

《Bách yêu phổ》

Điều khiến thành Biện Kinh ồn ào nhất trong mấy ngày nay, cũng chính là chuyện đầu lìa khỏi xác của ông chủ Hưng Tường Trai. Từ đầu phố cho đến cuối hẻm đều đang ở trong trạng thái hoảng sợ và phỏng đoán, mọi người vừa suy đoán nguyên nhân của vụ hung án này, vừa cảm thán cuộc đời vô thường. Tuy rằng không có hảo cảm với ông chủ Dương nhưng mà là một người con cháu đầy đàn, là lão nhân gia đã qua tuổi sáu mươi, thì cái chết thê thảm dưới thanh đao lạnh lẽo kia quả khiến người ta cảm thấy run rẩy. Trong sự lo lắng sợ hãi, chúng nhân đều tức giận trách mắng tên hung thủ ra tay tàn độc kia, lại dám làm chuyện càn rỡ ngày dưới chân thiên tử, chỉ mong quan phủ mau mau tìm ra chân tướng bắt hắn về quy án.

Quan phủ cũng rất sầu não.

Hiện trường không có bất cứ manh mối nào, không có dấu vết của sự giằng co, một đao đoạt mạng, sạch sẽ dứt khoát. Kẻ đến kiểm nghiệm thi thể chỉ nói từ khi hắn sinh ra đến giờ chưa từng thấy vết đao nào lại tề chỉnh ngay ngắn đến thế, khả năng dùng đao của hung thủ có thể là ở mức thượng thừa của thượng thừa, người bình thường rất khó để làm được như vậy, dù gì thì đó là cổ người, không phải cành cây mà chỉ cần chặt cái là đứt được.

Người phụ trách vụ án này Thẩm đại nhân, hắn hai ngày liên tục không ngủ, tối qua còn xăn tay áo lên, lật tìm mớ sổ sách ghi chép từ trước. Trong sổ sách ghi chép, đại khái là bốn mươi năm trước, lúc thành Lạc Dương vì phá Thạch Kính Đường, dưới tình hình gϊếŧ người liên hoàn loạn thành một mớ mà trước đây chưa từng phát sinh kia, ngọn núi hoang phía ngoại ô thành đã chết sáu mưới bảy người, ngươi bị hại đều bị một đao đoạt mạng, miệng kín như bưng, nhưng hung thủ lại không có tông tích, cho nên đến bây giờ đó vẫn còn là một câu đố khó giải.

Xem đến đây, đầu hắn đau muốn vỡ ra, cho đến khi mặt trời lên rồi vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Đều đã bốn mươi năm rồi, hung thủ có lẽ không phải cùng một người.

Hắn đang nghĩ thì nha sai đến gõ cửa.

"Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến."

"Người nào."

" Hắn không chịu nói, chỉ kêu tôi đưa phong thư này đến cho đại nhân, nói đại nhân xem rồi sẽ tự hiểu."

"Cầm đến đây."

Một phong thư được cột bằng chỉ trằng đặt trước mặt hắn.

Hắn mở ra xem, lông mày ngay lập tức nhíu chặt, sau đó hít một hơi khí lạnh.

Phong thư màu trắng như tuyết, mùi mực nồng nặc trên miệng phong thư còn một vẽ một con yêu quái, giống như hổ lại không phải hổ, thân hình tráng kiện, ánh mắt sắt bén, trong sự uy phong nghiêm nghị lại có một tia âm trầm tàn nhẫn.

Trên phong thư ngoài bức vẽ đó ra thì không còn gì khác, một chữ cũng không có, điều thú vị hơn là, trong phong thư cũng không có thứ gì khác nữa,

"Đây." Trần đại nhân lắp bắp, cố định thần lại, đứng dậy sửa lại y quan, đi ra ngoài nói với nha sai: "Nhanh theo ta đi đón khách quý."

Liễu công tử đói đến mức ngủ không được, lại nhớ đến bữa tối Đào Yêu giành ăn hết sạch món thịt kho tàu, hắn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận càng ngủ không được.

Trong tiếng ngáy ngủ liên tục của Đào Yêu và Ma Nha, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Nhà bếp chắc có rất nhiều đồ ăn, hạ chỉ cần một cái màn thầu còn sót lại của buổi tối cũng được, kèm với tương thịt do lão Trương làm, cũng coi như là mỹ vị nhân gian rồi.

Vừa bước đến nhà bếp, hắn dừng lại.

Đến giờ này rồi, theo lý mà nói thì bên trong sẽ không có bất cứ động tĩnh gì mới đúng, thế như thực tế lại không như vậy.

Hắn nhìn qua khe cửa, trong phòng bếp tối đen như mực, có một đạo ánh sáng đang nhảy tới nhảy lui, giống như một ngọn gió có hình dáng, tỉ mỉ xem thì thấy giống một con chim, tuy rằng hiện lên có chút mờ nhạt, nhưng trong đêm tối lạ vô cùng rõ ràng.

Nhìn dáng vẻ này, giống như là đến ăn vụng.

Hắn nhìn thấy cái tên giống như chim này dừng lại trên bàn thức ăn, nhìn vào cái l*иg vải đậy thức ăn còn thừa trên bàn mà hít lấy hít để.

Có một tia yêu khí lọt ra ngoài khe cửa.

Liễu công tử nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng đẩy của bước vào, không một tiếng động bước đến sau lưng tên kia, vỗ vào đầu nó hỏi: "Thơm không."

"Ôi chao." Tên đó giật mình kêu một tiếng, bật người ra thật xa, sau đó lại lắc người, liền thấy một đạo ánh sáng nhắm thẳng vào mặt Liễu công tử.

Liễu công tử bình tĩnh, tiêu sái đưa chân ra đá một cái, đầu ngón chân đá trúng một vật gì cứng như băng, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, thứ đó liền giống như một cây dao thái nấu ăn sáng bóng cắm bụp đầu vào tường.

Liễu công tử đi lên phía trước nhìn kỹ, hóa ra thực là cây dao nấu ăn bình thương, cáng đạo làm bằng gỗ màu đên, có vẻ là một cây đao cũ lâu năm rồi, vô cùng bóng loáng còn thoáng ẩn hiện vết tích của thời gian.

Dưới chân thiên tử quả nhiên là bất phàm nha, đến dao nấu ăn cũng có thể thành tinh.

Đang suy nghĩ thì thanh đao đó liền hóa thành một con chim, chỉ là đầu vẫn còn kẹt trong bức tường, vừa giãy dụa vừa cầu cứu: "Vị tráng sĩ nào đó giúp lôi ra ta với, ta không có ác ý chỉ là bị dọa sợ nên mới phản ứng như thế thôi."

Cục diện đột nhiên trở nên rất buồn cười, thấy yêu quái kia cố gắng để bứt kéo cái đầu ra khỏi bức tường, nhìn thấy nào cũng rất kỳ quái.

Liễu công tử đưa tay ra bắt lấy người nó, tuy chỉ lờ mờ thấp thoảng, nhưng sờ vào vẫn có chút cảm giác, giống như một cục bột lành lạnh, lại giống như một ngọn gió phiêu diêu giữa hư vô.

Hắn dùng sức một chút, giải cứu cái tên quỷ xui xẻo kia.

Nó bị rơi qua một bên thở hồng hộc, thuận thiện sửa sang chải chuốt mớ lông vũ trên đỉnh đầu.

Liễu công tử lấy một chiếc ghế đến ngồi trước mặt nó, đánh giá trái phải một hồi, nhất thời không nhớ ra tên yêu quái này thuộc loại nào, trong ấn tượng hoàn toàn không có một tên nào lúc thì biến thành chim lúc thì biến thanh dao nấu ăn được.

"Đa tạ." Tiếng chim thánh thót nhìn về phía hắn gật đầu, khác hẳn với vẻ chật vật lúc này: "Ồ, là ngươi à, tên tiểu tử đến giúp việc cho nhà bếp đây mà, bất quá ta cảm thấy ngươi không giống con người, trên người ngươi có một mùi."

"Ta nếu như là người bình thường, thì lúc nãy đã bị ngươi đâm chết rồi." Liễu công tử cười lanh: "Ngươi nói ngươi là một yêu quái, nửa đêm nửa hôm còn cần chạy đến nhà bếp ăn vụng sao, hay là tu hành còn thấp kém quá, chưa từng chịu đói."

(E hèm, vậy còn anh nữa đêm nửa hôm đến phòng bếp làm gì thế tự nhận mình tu hành kém cỏi sao, Liễu công tử)

"Ta gϊếŧ một người, hao phí không ít thể lực." Con chim nghiêm túc nói: "Nếu không thì sao lại đói bụng chứ."

Liễu công tử ngẩn ra: "Gϊếŧ ai."

"Ông chủ Hưng Tường Trai."

Hưng Tường Trai.

Án mạng này mới phát sinh cách đây mấy ngày đây thôi, là Đào Yêu kể cho bọn họ nghe, nói toàn kinh thành đều đang bàn về chuyện này. Hắn lúc đó còn hừ mũi nói quan phủ đều là mấy cái túi đựng cơm, nếu như đổi lại là hắn đi tra án, thì sỡm đã đem hung thủ về quy án rồi.

Xem ra thực là không nên nói bừa.

"Ngươi có thù oán với tên đó sao." Liễu công tử nói

"Không tính." Con chim nói: "Ngươi cầm ta có thù với hắn."

"Ngươi cầm ngươi." Liễu công tử suy nghĩ: "Dáng vẻ khác của ngươi là con dao, vậy người cầm ngươi là."

"Lão Trương." Con chim nói thẳng không chút tránh né: "Nay ta là đao của hắn."

"Ta biết rồi, hèn gì thấy ngươi có chút quen mắt, cái dao nấu ăn bình thường của lão Trương chính là ngươi." Liễu công tử đang nói thì sững lại, chỉ vào nó nói: "Đợi chút, ý của ngươi là lão Trương vừa cầm người thái thức ăn nấu cho chúng ta, vừa lấy ngươi đi chặt đầu người."

"Ồ, không có." Con chim nói: "Ta ít nhất cũng đã bốn mươi năm rồi chưa từng đυ.ng đến máu người, lão Trường vẫn dùng ta để nấu ăn."

Liễu công tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, thu lại biểu cảm muốn nôn, phẫn nộ nói: "Lão Trương cũng là chân nhân bất lộ tướng nha, một lão đầu gϊếŧ người vô hình, cả ngày ở cùng với yêu quái còn có thể không động thanh sắc, cam tâm ở nhà người ta làm đầu bếp.

"Hắn không biết đao của hắn là ta." Con chim có chút gượng gạo ho hai tiếng: "hắn vẫn cho rằng, ta chỉ là một cây dao nấu ăn."

"Ồ, Liễu công tử cau mày. "Vậy người rốt cuộc là thứ gì thế, là điểu yêu hay là đao yêu."

"Nhìn người cũng rất đẹp mắt, lại có duyên gặp gỡ lúc nửa đêm với ta, cũng không giấu gì ngươi nữa." Con chìm rảy mớ lông vũ trên đầu, Liễu công tử chỉ cảm thấy một ngọn gió lạnh thổi qua má: "Ta là một con Long Tước."

26.08.2010