《Bách yêu phổ》
"Được." Nàng quay người muốn đi, lại quay đầu: "Ngài cũng nên bôi thuốc ở ngón tay đi."
Hắn cau mày: "Không sao cả. Đi nhanh."
"Được." Nàng cư nhiên hân hoan vui mừng chạy đi, có trời mới biết vì sao tâm tình nàng lại tốt như thế, đại khái là bởi vì Ti Cuồng Lan cuối cùng cũng nói chuyện với nàng giống một người bình thường rồi.
Thỉnh đại phu đến rồi, thuốc cũng uống rồi, Ti Tĩnh Uyên cũng xác thực sẽ tỉnh lại rồi, nhưng Ti Cuồng Lan càng nhíu chặt mày hơn. Nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt thẹn thùng của Ti Tĩnh Uyên nằm trong góc giường, sau đó liều mạng đem hết chăn mền gì đó đắp một đống trên người, rồi ủy khuất khóc hu hu, một đại nam nhân râu ria xồm xoàm đang khóc nhè như một đứa bé.
Từ sau khi Ti Tĩnh Uyên uống thuốc, Ti Cuồng Lan liền cho tất cả hạ nhân lui ra, chỉ để lại một Miêu quản gia và Đào Yêu.
"Ta không biết các ngươi là thần quái phương nào. Chi bằng một đao gϊếŧ chết ta đi, đỡ cho sau này gặp phiền phức. Dù sao ta sinh ra cũng không thể yêu đương gì, cho chết đi cũng tính là sạch sẽ."
Ti Tĩnh Uyên khóc thút thít, lại là thanh âm của một thiếu nữ yêu kiều.
Nếu như không phải do ánh mắt của Ti Cuồng Lan quá đáng sợ, Đào Yêu sớm đã cười lăn ra đất rồi, nín cười thực sự rất khó chịu.
Miêu quản gia cười không nổi, cẩn trọng đứng bên cạnh Ti Cuồng Lan, thấp giọng nói: "Chỉ sợ chính là người kia của Nhạc gia."
Ti Cuồng Lan vẫn nhìn thẳng vào Ti Tĩnh Uyên, thử thăm dò hỏi: "Ngươi là đại tiểu thư của Nhạc gia, Nhạc Bình Xuyên."
Ti Tĩnh Uyên vẫn khóc thút thít không ngừng: "Đúng thì sao, những ngày tháng người không ra người quỷ không ra quỷ ta sống đủ rồi, hà tất phải phí lời, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi."
Từ đầu đến cuối không có ai nói muốn làm hại "nàng" ta, nhưng vị "cô nương" này câu nào nói ra cũng đều là cầu được chết.
Đào Yêu đi đến phía sau Ti Cuồng Lan, nhỏ giọng nói: "Đây sợ là râu ông nọ chắp cằm bà kia, hồn phách đi nhầm cửa rồi."
Ti Cuồng Lan không lên tiếng, lại hỏi Ti Tĩnh Uyên: "Ngươi là đại tiểu thư của Nhạc gia, cớ gì lại nhập vào thân thể của huynh trưởng ta."
Đối phương lắc đầu: "Ta không biết, ta lơ mơ ngủ quên mất, cảm thấy có người có người." "Nàng ta" đỏ mặt, xấu hổ nói: "Có người hôn ta một cái. Ta mở mắt, trước mắt bị che bởi một tầng sương mù, chỉ cảm thấy có ai đó kéo ta lên rồi ném ra ngoài, tỉnh lại thì đã như thế này rồi." Nói rồi, "nàng" ta đột nhiên trở nên kích động, nhảy xuống giường toang đâm đầu vào vách.
Đào Yêu tưởng rằng Ti Cuồng Lan sẽ kịp thời ngăn cản, dù gì thì nàng cũng không ngăn cản được, thân hình của Ti Tĩnh Uyên cao to vạm vỡ như thế, sức mạnh kinh người như thế, chạm vào ai cũng khiến ngươi ta chịu không nổi.
Ti Cuồng Lan đến mí mắt cũng không thèm động đậy, nhìn thấy đầu của huynh trưởng mình đập vào tường vang lên một tiếng "cốp" thật lớn, cũng không vỡ đầu chảy máu gì, chỉ bị sưng lên một mảng rõ to, sau đó người cũng rơi vào hôn mê.
Miêu quản gia mở mắt nhìn một màn như thế, có chút không nỡ, tựa hồ như sớm đã biết được Ti Cuồng Lan sẽ có phản ứng như thế, vội vàng đến đỡ Ti Tĩnh Uyên dậy, lại đi nhìn Đào Yêu ra hiệu: "Mau đến đỡ giúp một tay."
Đào Yêu vội đi lên, hai người dùng sức kéo Ti Tĩnh Uyên từ dưới đặt nằm lên trên giường.
Ti Cuồng Lan lạnh lùng nhìn hai người, chỉ nhàn nhạt nói: "Chết đi cho thanh tịnh."
"Nhị thiếu gia đừng nói thế, tính cách của đại thiếu gia ngài cũng không phải không biết." Miêu quản gia ưu tư nói: "Như hôm nay ngài ấy bị u một cục lớn như thế cũng coi như là chịu trừng phạt rồi, ngài xem có nên đi đến Lạc Dương một chuyến không."
"Lấy sổ ghi chép lại đây xem thử." Hắn nói.
"Không cần lấy nữa, ta nhớ hết cả rồi." Miêu quản gia vội nói: "Đầu tháng trước, chủ Nhạc môn đích thân đến thỉnh cầu, nói nữ nhi độc nhất nhà họ Nhạc Bình Xuyên từ lúc ý trung nhân qua đời liền trở bên u uất không vui, hai năm rồi chưa có lấy một nụ cười, đến bây giờ nước mắt rơi mãi không ngừng, thân thể càng ngày càng trở nên yếu ớt, không còn chút hỷ khí nào, cuối cùng ở mãi trong phòng tối một mình, thuốc thang gì cũng vô dụng, những ngày gần đây đột nhiên muốn chết. Nhưng thiên tính của đại tiểu thư vốn lạc quan phóng khoáng. Nhạc môn chủ hoài nghi là do người chết kia oán niệm quá nặng, cứ bám riết lấy đại tiểu thư không chịu rời đi, thậm chí còn muốn làm hại đến nàng. Thực sự không còn cách gì khác, hi vọng đại thiếu gia có thể ra tay cứu giúp. Ngày hôm đó nhị thiếu gia không có nhà, đại thiếu gia nghe thế, liền lấy sanh thần bát tự của Nhạc đại tiểu thư, nói việc không thể trì hoãn, bèn lập tức đi theo Nhạc môn chủ. Sau đó không có tin tức gì của đại thiếu gia nữa, nghĩ đến việc đại thiếu gia thường thích lang thang ở bên ngoài, nửa năm không về nhà cũng không phải là chưa từng có tiền lệ, vì thế chúng ta đều không nghĩ quá nhiều. Chưa từng nghĩ đến chuyện này lại là một kiếp nạn."
"Chuẩn bị ngựa." Ti Cuồng Lan quay người đi: "Việt Ảnh."
"Vâng." Miêu quản gia vội đυ.ng đυ.ng Đào Yêu: "Đi đi."
"Ồ ồ." Đào Yêu vội vàng chạy như bay đến bãi ngựa.
Việt Ảnh là một con tuấn mã chân trắng thân đen, là con ngựa chạy nhanh nhất trong bãi ngựa, bình thường được Ti Cuồng Lan sủng nhất.
Miệng thì nói chết đi cho thanh tịnh, nói xong lại bắt Đào Yêu dắt con ngựa nhanh nhất đến, nam nhân cũng miệng nói một đăng lòng nghĩ một nẻo nữa sao.
Bất quá, Ti Cuồng Lan tuy có bản lĩnh đánh được đàn không dây, nhưng chỉ có một bản lĩnh đó thì có tác dụng gì, hắn đến cả việc thân thể Ti Tĩnh Uyên bị nhiễm yêu khí cũng không nhìn ra được.
"Vô tiếu vô lạc, cụ quang cầu tử" [1] Đào Yêu vừa dắt ngựa vừa lẩm bẩm, khóe miệng lộ ra chút ý cười.
Khi Nhạc môn chủ của Trường Đao môn nhìn thấy Ti Cuồng Lan, ít nhiều cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, còn có chút thấp thỏm, tựa hồ như rất sợ hắn đem đến tin tức gì đó mà hắn không muốn nghe, ví như Ti Tĩnh Uyên đã chết rồi đại loại thế.
Mời ngồi xuống uống trà hay gì đó, tất cả những sự tôn kính là hữu hảo mà Nhạc môn chủ muốn biểu đạt đều bị Ti Cuồng Lan cự tuyệt hết thảy, hắn chỉ nói một câu: "Mạo muội đến bái phỏng, chỉ vì muốn gặp Nhạc đại tiểu thư một lần."
Nhạc môn chủ sắc mặt khó coi, trong lòng thực sự không thể nhìn thấu tâm tư vị nhị thiếu gia của Ti phủ trước mắt này, hỏi lại hắn: "Không biết đại thiếu gia giờ đây."
Gia huynh giờ đây tất cả đều rất tốt." Hắn ngắt lời đối phương, nói dứt khoát như chém đinh chặt thép: "Thỉnh môn chủ nhanh chóng an bài." Khẩu khí nghe có vẻ như không chấp nhận bất cứ một sự chậm trễ nào được nữa.
Nhạc môn chủ tổng cộng cũng chưa nhìn thấy Ti Cuồng Lan được mấy lần, hôm nay mới tính là lần đầu nói chuyện, từ trước đến nay chỉ biết tính cách của vị thiếu gia này cổ quái thâm trầm, khó tiếp xúc hơn đại thiếu gia rất nhiều, quả nhiên chỉ mới nói vài câu đã cảm thấy người này thật sự rất lợi hại.
Môn chủ nghĩ ngợi, đứng lên nói: "Mời đi bên này, lại nhìn Đào Yêu đang đứng sau lưng Ti Cuồng Lan: "Vị cô nương này là."
"Tạp dịch của Ti phủ." Ti Cuồng Lan nhàn nhạt nói: "Ngựa ở trong phủ vô cùng trân quý, cần một người đi theo để chăm sóc, chỉ sợ cô ấy là người chưa hiểu chuyện, làm trò cười trong Trường Đao môn, cho nên đành phải mang theo bên người để quản thúc."
Đào Yêu vội gật đầu, chỉ cười khẽ không nói.
Trước khi đến đây nàng đã yêu cầu Ti Cuồng Lan mang theo nàng đến Lạc Dương, nói rằng có cách để đưa hồn phách của Ti Tĩnh Uyên hồi phủ. Ti Cuồng Lan nói, nếu như nàng nói được làm được, thì lần này hắn sẽ trả cho nàng gấp mười lần tiền công. Nàng nói nàng không cần tiền công, chỉ cần hắn đáp ứng nàng một chuyện. Ti Cuồng Lan đồng ý, nhưng cũng thêm vào một điều kiện, chính là sau khi đến Trường Đao môn, trừ khi hắn gật đầu, không cho phép nàng nói chuyện với bất cứ ai.
Nhạc môn chủ không gọi theo bất cứ tùy tùng nào, đích thân dẫn họ vào trong nội uyển vào căn phòng nằm ở nơi vắng vẻ nhất.
Vừa nhìn đã thấy căn phòng không những vị trí này rất khó nhìn thấy ánh mặt trời, tất cả những cánh cửa sổ đều được khóa lại bằng một tấm ván gỗ, một tia sáng nhỏ cũng không thể xuyên qua.
Yêu khí tràn ngập, Đào Yêu nhìn tầng yêu khí phía trên căn phòng, người bình thường không thể nhìn thấy đám sương mù nồng đậm này được.
Lúc này đây, cửa phòng bị đẩy ra, một a đầu vận y phục màu lam mang theo một hộp cơm bước ra ngoài, nhìn thấy Nhạc môn chủ, vội đi đến thi lễ: "Bái kiến môn chủ."
"Tiểu thư thế nào rồi." Nhạc môn chủ nhìn hộp cơm trong tay nàng ta.
"Bẩm môn chủ, vẫn như thế." A đầu cẩn trọng nói: "Chỉ có thể đổ vào chút nước canh, căn bản không cách nào nuốt được."
Nhạc môn chủ thở dài một hơi: "Đi đi, không cho gọi thì không cần đến."
A đầu liếc nhìn Ti Cuồng Lan một cái, vội gật đầu: "Vâng, tiểu Vy cáo lui."
Thần sắc Nhạc môn chủ phức tạp nhìn cánh cửa trước mặt, muốn đẩy cửa bước vào lại cảm thấy do dự, Ti Cuồng Lan giúp hắn, nói một tiếng: "Làm phiền rồi." Sau đó đẩy cửa ra.
Tối thật, cả căn phòng không có một chút ánh sáng nào, có trời mới biết a đầu lúc nãy đã luyện ra được cái công phu gì mới có thể vào được trong này đưa cơm."
Nhạc môn chủ móc một viên minh châu to bằng quả trứng từ trong lòng ra, ánh sáng tỏa ra trong một góc căn phòng."
"Thứ lỗi, tiểu nữ kiêng kỵ ánh sáng, nhất là ánh đèn, cho nên chúng ta đến đây đều dùng minh châu để rọi đường." Nhạc môn chủ bước vào bên trong, đi được vài bước lại dừng chân, nơi được minh châu chiếu sáng, thấp thoáng hiện ra một chiếc ghế lắc, có một người nằm bất động trên đó. Đợi đến khi hắn đưa minh châu đến gần thêm chút nữa, mới miễn cưỡng nhìn ra người nằm trên chiếc ghế kia đại khái là một vị tiểu thư tầm mười tuổi, mặt mày thanh tú nhưng lúc này đây lại trắng bệch, hai má hóp vào, đôi mắt mở ra, lại không có bất cứ thần thái nào, đối với những người tự nhiên bước vào phòng như bọn họ cũng nhìn như không nhìn.
Nhạc môn chủ đột nhiên đỏ mắt, cố nhịn không cho nước mắt chảy xuống, nói: "Hai năm rồi, ta thực sự hoài nghi rằng người này có phải nữ nhi của ta không. Trước đây Bình Xuyên suốt ngày líu ra líu ríu như chim sẻ, từ sáng đến tối đều cười nói không ngừng, căn bản không biết cái gì gọi là bi thương, cho dù người đó chết khiến nó cảm thấy đau lòng, nhưng cũng tuyệt đối không thể khiến nó biến thành bộ dáng như thế này được."
"Gia huynh đến Lạc Dương một tháng có dư, phải chăng vẫn luôn ở trong phủ?" Ti Cuồng Lan cơ hồ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác, vĩnh viễn là một người lạnh lùng.
Nhạc môn chủ gật đầu: "Nói ra ta cũng có một phần đáng trách, nếu như ta không đi tìm đại thiếu gia."
"Lời này không cần nói nhiều nữa, ta chỉ muốn biết huynh trưởng ngày thường làm gì trong phủ." Ti Cuồng Lan ngắt lời hắn: "Đặc biệt là những việc trước lúc huynh ấy hôn mê ấy."
Nhạc môn chủ do dự hồi lâu, nói: "Đại thiếu gia sau khi đến Trường Đao môn, chỉ đến xem Bình Xuyên một lần, sau đó liền chỉ ăn uống vui chơi. Khi thì chơi đấu dế với người trong phủ, khi thì ra ngoài đi dạo, mua một mớ đồ chơi vô dụng, còn bắt ta trả tiền cho hắn."
Ti Cuồng Lan ho khan hai tiếng, mặt không đổi sắc nói: "Tiếp tục."
"Đại thiếu gia vui chơi được vài ngày, ta thấy hắn cơ hồ không có ý gì lo lắng chuyện của Bình Xuyên, liền đến hỏi hắn có dự định gì không. Hắn lại bảo ta cứ yên tâm, nói muộn nhất là ngày kia, thứ hắn muốn sẽ được đưa đến, có hắn ở đây nhất định sẽ đảm bảo cho Bình Xuyên hồi phục như thường. Hai ngày sau, đại thiếu gia đi vào trong phòng Bình Xuyên, dặn dò chúng ta rằng ai cũng không được vào trong, vừa vào trong phòng xem thử, thì thấy đại thiếu gia và tiểu Vy đều hôn mê bên cạnh, Bình Xuyên vẫn như cũ, khóc mãi khóc hoài, đến nói cũng không muốn nói nữa. Ngày sau, tiểu Vy tỉnh lại, đại thiếu gia vẫn cứ hôn mê. Hỏi tiểu Vy lúc đó phát sinh ra chuyện gì, tiểu Vy nói không nhìn thấy đại thiếu gia." Nhạc môn chủ ngừng lại một lát, tựa như có lời khó nói: "Chỉ nhìn thấy hắn hôn vào môi Bình Xuyên nhà ta, sau đó chỉ cảm thấy mắt như có một tia sáng lướt qua, rồi không còn tri giác gì nữa."
19.08.2020
[1]Không cười cũng không vui, sợ ánh sáng cầu được chết.