《Bách yêu phổ》
"Ta thấy mấy người đi vào trong đó."
Nàng nhìn phía sau lão mím môi nói: "Ta mới nghe hai người vừa đi nói, nằm trên cáng là đại thiếu gia nhà chúng ta."
Miêu quản gia cũng không giấu: "Là đại thiếu gia."
"Sao lại bị gánh về thế." Nàng mở to mắt: "Đó là đại thiếu gia của Ti Phủ xảy ra chuyện, chúng ta không truy cứu sao."
"Nhị thiếu gia sẽ lo liệu hết cả." Miêu quản gia nói, khuôn mặt bình thường giống như một chuyện thường tình: "Hành tẩu giang hồ, khó tránh gặp nguy hiểm, đại thiếu gia lại không tinh tế bằng nhị thiếu gia, cũng không phải là lần đầu nằm để trở về. Đừng lo, nhị thiếu gia sẽ tự có cách."
Đào Yêu nghe thế, càng cảm thấy hiếu kỳ: "Nghe khẩu khí Miêu quản gia, vị làm ca ca này hình như không bằng được đệ đệ rồi."
"Nói như thế cũng không đúng lắm." Miêu quản gia cười cười: "Ngươi cũng không cần cố ý nghe ngóng đâu, ở lâu trong Ti Phủ, ắt sẽ biết được tính tình của hai huynh đệ này. Tóm lại, ngươi chỉ cần chăn ngựa cho tốt, những chuyện khác đứng mất công lo lắng."
"Ồ, nhưng ta nghe nói."
"Không còn sớm nữa, ta phải đến nhà bếp xem thử, kêu lão Trương thay đổi thực đơn, ngươi cũng đi làm việc của mình đi."
"Được rồi."
Thực ra nàng vốn còn muốn nghe ngóng thêm cái chuyện khắc thế tử của hắn nữa, nàng tương đối có hứng thú với chuyện này.
Cầm lấy chiếc ô Miêu quản gia đưa qua, nàng chán nản đi về hướng bãi ngựa.
Ti Phủ trong mưa càng lạnh lẽo hơn ngày bình thường, hít sâu một hơi, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, còn chưa đến mùa đông đã lạnh thế này, nhà lớn mà người ít cũng không hay lắm, nhân khí không đủ, tránh không được có những thứ ẩn nấp ở những nơi không thuộc về chúng nó.
Nàng đưa ô ra, ngẩng đầu, bầu trời âm u quả nhiên có những biến động dị thường, có thứ gì đó đang bị hấp dẫn đi về phía Ti Phủ.
Nàng bĩu môi, lại đưa ô lên, giống như không có người, tung tăng đi về phía bãi ngựa.
Đêm đến, Đào Yêu nằm trên dường lười biếng lật sách xem. Màn mưa ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy gì nữa, gió lạnh xộc vào từ cửa sổ, ngọn đèn dầu lay động rồi tắt ngúm.
Nói đến nàng lại cảm thấy kỳ lạ, căn phòng đột nhiên trở nên tối tăm, cho nên bất luận nghe thấy cái gì cũng trở nên rõ ràng hơn lúc có ánh sáng.
Đào Yêu nghe được tiếng hô hấp của mình, tiếng tim đập, còn có động tĩnh từ chuồng ngựa truyền đến, cùng với tiếng đàn ưu thương không ngừng văng vẳng bên tai.
Nàng bước xuống giường đi đến cạnh cửa sổ, cố gắng tập trung lắng nghe, quả thực là có tiếng đàn, sóng âm nghe như tiếng nước chảy, không ngừng văng vẳng khắp Ti Phủ.
Cũng rất cả nhã hứng, nửa đêm nửa hôm lại có tâm tư chơi đàn, cũng không sợ làm phiền sự thanh tịnh của người khác.
Nàng quyết định đi bắt cái tên không thức thời này ra.
Đi ra khỏi cửa, men theo âm thanh kia mà đi, cho đến khi đến nội viện.
Là phòng ngủ của huynh đệ Ti gia, trước nay chưa từng có ai giữ cửa, những người trong Ti phủ đều tự biết quy củ, tuyệt đối không dám tự tiện bước vào.
Tiếng đàn phát ra từ một trong hai căn phòng đó.
Đào Yêu đứng trước cửa viện, ngẩng đầu nhìn trời, người ngoài đương nhiên không thể nhìn thấy sự náo nhiệt lúc này, nhưng nàng lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Dưới bầu trời đêm, trên khu nội viện, không biết yêu ma quỷ quái từ đâu xuất hiện rất nhiều, đủ các loại hình thù quái dị, ta chen ngươi ngươi chen ta, giơ nanh múa vuốt muốn đào một lỗ để chui vào, nhưng trước mặt dường như có một bức tường rất lớn, bất luận cố gắng thế nào cũng không vào được trong nội viện.
Đào Yêu nhìn thêm hai cái, cũng không phải là đại yêu quái tu vi cao thâm gì, bất quá đều là những tinh quái u hồn không có thực thể, khả năng nàng chỉ cần cười mỉm nói một tiếng ta là Đào Yêu đến từ Đào Đô rồi lắc lắc chiếc chuông vàng trên cổ tay, thì nhưng thứ này sẽ bị doạ đến tè ra quần chứ chẳng chơi.
Nhưng nàng bây giờ là một tiểu tạp dịch của Ti Phủ, chỉ quan tâm đến việc chăn ngựa không quản chuyện khác.
Vì thế nàng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, nhón gót nhẹ nhàng đi vào nội viện.
Trong nội viện có hai căn phòng lớn, sắp xếp trái phải hai bên, tiếng đàn phát ra từ căn phòng bên trái. Nàng lần mò đến dưới cửa sổ, nhón lên nửa cái đầu, cẩn thận chọt một cái lỗ nơi lớp màn giấy của cánh cửa sổ.
Người đánh đàn là Ti Cuồng Lan, trên cầm án là một bình sứ có cắm hai cây thúy trúc, khói bốc lên từ lò trầm, lượn quan cây thúy trúc, chiếc giường đằng sau hắn mành trước bị che mất một nửa, lộ ra nửa cái mền bằng gấm.
Chiếc đàn dưới ngón tay hắn có lẽ rất quý hiếm, nước sơn đen phớt tím, trang nhã trang trọng, nhưng là không có dây đàn.
Đào Yêu lại tỉ mỉ quan sát thêm một lần, quả thực là không có dây đàn, nhưng ngón tay thon dài của hắn lại rất linh hoạt di chuyển trên cây đàn không dây kia tạo ra những âm thanh tuyệt vời. Ngoài ra, một đám khói màu xanh bốc lên từ ngón tay hắn, trong không trung kết thành một sợi chỉ mềm mại, một đầu của sợi chỉ xuyên qua bức mành, không biết tình hình phía sau thế nào.
Ti Cuồng Lan khẽ nhắm hai mắt, tất cả sự chú ý đều tập trung vào ngón tay, mà đám khói lam kia lại tùy theo âm luật mà biến hóa không ngừng.
Âm luật không ngừng, tà ma khó gần.
Bất quá, các tinh quái đến càng lúc càng nhiều, không biết nơi đây có thứ gì lại hấp dẫn bọn chúng đến thế, từng con một nhìn giống như chó đói đang thèm thịt, nhỏ dãi muốn xông thẳng vào trong phòng.
Đột nhiên, một thứ gì đó bay ra từ sau cánh cửa sổ, may thay nàng né kịp, nếu không sợ là một con mắt của nàng đã ra đi.
Quay đầu nhìn, một lá trúc cắm sâu vào cây cột trong hành lang.
Nàng sợ đứng tim, Ti Cuồng Lan ngươi được lắm, chỉ là nhìn lén chút thôi, có cần phải ra tay ác độc như thế không.
Nàng vỗ vỗ ngực, rất lâu không dám nhô đầu lên nhìn tiếp.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, chỉ là càng lúc càng trở nên gấp gáp.
Đàn không dây mà lại có âm thanh, nàng đắn đo suy nghĩ, miệng lầm bầm: "Đàn không dây, không dây."
Nàng đột nhiên vỗ thật mạnh lên đùi, tên này hơn nửa chính là giúp người khác chiêu hồn rồi.
Đại thiếu gia được gánh vào kia có lẽ không phải bị thương, chẳng lẽ là bị mất hồn phách.
Nhớ lúc nàng còn ở Đào Đô, từng nghe người kia nói, đàn không dây vang lên, phàm nhân không nghe thấy, yêu tà khó lại gần, tiếng đàn có thể thông thiên địa, gọi u hồn, kẻ có thể tấu lên đàn không dây, vạn người chỉ có một, ắt là khác người.
Có thể đánh đàn không dây ra tiếng, đương nhiên không phải là người bình thường, cho đến hôm nay, những người nàng biết có được kỹ năng này bất quá không quá ba người.
Nàng nhịn không được mà đứng dậy, liều chết lần nữa dán mắt vào cửa sổ.
Người trên giường vẫn không có động tĩnh, xem ra Ti Cuồng Lan vẫn chưa thành công.
Nhưng mà, ngón tay hắn đã chảy máu rồi, còn tiếp tục đàn nữa, chỉ sợ đôi tay tuyệt đẹp kia sẽ tàn phế mất.
Đào Yêu nghĩ một hồi, lấy từ trong người ra một viên thuốc, vo thành bột, thổi lên không trung, bột phấn bay theo gió.
Nàng co người ngồi xuống, dựa vào vách tường đếm một, hai, ba... đếm cho tới chín, nàng mới khẽ ngóc đầu lên không trung xem thử.
Thật là một đêm trong sạch, thực sự đến một cái lông ngựa cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói gì đến yêu ma quỷ quái.
Mùi vị viên thuốc tản ra, đủ để cho mấy con tiểu tinh quái kia quay về nôn ba ngày ba đêm, xin lỗi, đêm nay ta không muốn nhìn thấy các ngươi, Đào Yêu hài lòng cười cười, sau đó quay người đi, tiêu sái phóng khoáng đến gõ cửa phòng hai cái, cũng không quan tâm người bên trong có đồng ý hay không, lập tức mở cửa bước vào.
May thay, không có ám khí.
Ti Cuồng Lan đến mí mắt cũng không thèm động đậy, vẫn chuyên tâm tập trung vào ngón đàn trên tay.
Nàng đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn, lại đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt hắn, nói: "Nhị thiếu gia, tay ngài chảy máu rồi."
Ti Cuồng Lan không có bất cứ phản ứng nào.
Nàng ngồi dậy đi đến cạnh giường hắn, vừa đi vừa thành công né đi lá trúc bị bắn đến, nàng tức giận quay đầu: "Đừng có mà bắn lá trúc đánh ta nữa, mấy cành trúc đều bị ta bẻ hết cả rồi."
Nói đoạn, nàng nghẹo đều nhìn phía sau mành trướng, nằm trên giường là một nam tử có khuôn mặt hao hao giống hắn, chỉ là da thịt không non nớt trắng trẻo như hắn, đến râu cũng không cạo sạch sẽ, nhìn vào có chút luộm thuộm.
Đây có lẽ là đại công tử của Ti phủ nếu như nàng không nhớ sai, Miêu quản gia nói đại thiếu gia tên là Tĩnh Uyên.
Ti Tĩnh Uyên, thực sự rất khó để xếp cái tên tư văn nho nho này với con người râu tóc lồm xồm trước mặt lại với nhau, rõ ràng tên này nên đổi tên lại với Ti Cuồng Lan mới đúng.
Sau khi đánh giá một phen, ánh mắt nàng cuối cùng cũng rơi vào giữa mi tâm của Ti Tĩnh Uyên.
Tên ngốc Ti Cuồng Lan này, còn tưởng hắn là cao nhân phương nào, cư nhiên đến cả kiểm tra cơ bản nhất cũng không làm, lại vội vàng đánh đàn không dây để chiêu hồn gọi quỷ, nếu như hắn cứ làm bậy làm bạ như thế, mà có thể chiêu hồn của Ti Tĩnh Uyên quay lại, thì Đào Yêu nàng đổi thành họ hắn.
"Nè, đừng đàn nữa." Nàng đi đến bên cạnh Ti Cuồng Lan nói lớn.
"Ra ngoài." Ngón tay của Ti Cuồng Lan căn bản không dừng lại, sát khí đằng đằng ném ra hai chữ.
Nàng hừ một tiếng: "Thân thể không có hồn phách mới cần chiêu hồn, trong thân thể đại thiếu gia có hồn phách, ngài có đàn đến khi tay tàn phế cũng không thể nào thành công được."
Ti Cuồng Lan đột nhiên mở mắt, tiếng đàn cũng theo đó mà ngừng lại.
Hắn nhìn nàng, giống như nhìn một tên lừa bịp uống lộn thuốc.
"Không lừa ngài đâu, ngài đến xem đi." Chỉ ở trước mặt Ti Cuồng Lan, nàng mới cảm thấy tính cách của mình đặc biệt tốt. Ngón tay đẹp đẽ như thế, thực sự tàn phế rồi thì quả thực là rất rất rất rất đáng tiếc.
Ti Cuồng Lan đi đến cạnh nàng, không nói lời nào.
"Thân thế không có hồn phách, mi tâm sẽ có một trống rỗng." Nàng chỉ là mi tâm của Tĩnh Uyên, nói: "Nhưng đại thiếu gia lại không như thế, mi tâm của ngài ấy không trống rỗng. Chứng minh đây hoàn toàn là một thân thể có hồn phách đầy đủ."
Hắn cau mày, nửa tin nửa ngờ "trống rỗng"
"Cũng không phải thực sự rỗng. Nên nói thế nào với ngài nhỉ." Đào Yêu gãi đầu: "Cũng giống như cái gọi là khí sắc lúc đại phu chẩn mạch vậy. Người bình thường khỏe mạnh hồn phách đầy đủ thì mi tâm sẽ có khí sắc dồi dào; Còn nếu như không có đủ thì mi tâm sẽ lõm vào. Đại thiếu gia mi tâm bằng phẳng, tuyệt đối không phải là một thân thể không có hồn phách."
Ti Cuồng Lan đánh gia nàng một phen: "Ngươi chỉ là một kẻ chăn ngựa sao?"
"Nhưng ta thỉnh thoảng có xem mấy cuốn y thư để tự giải trí." Nàng nhẫn nại cười cười: "Tuy rằng ta chỉ là một tạp dịch nhỏ bé, nhưng đã là người của Ti Phủ, ta đương nhiên không muốn hai vị thiếu gia xảy ra bất cứ điều gì bất trắc, nếu không đến tháng ai trả tiền công cho ta."
"Nếu như người có thể nói ra được những điều hữu dụng, tiền công sẽ tăng gấp mười lần cho ngươi." Ti Cuồng Lan cũng rất quả đoán: "Nhưng nếu như ngươi nói bừa, thì ta quyết không bỏ qua."
"Nhị thiếu gia ngài lần đầu tiên nói với ta một câu dài như thế, ta có chút không quen."
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, có chút không nỡ rời đi.
Ti Cuồng Lan quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Nếu có hồn phách, thì cớ gì không tỉnh."
Đào Yêu đi lên trước, nâng cổ tay Tĩnh Uyên lên bắt mạch nói: "Mạch tượng bình ổn, sợ là do uống nhiều thuốc an thần quá. Nhị thiếu gia chỉ cần tìm một vị đại phu đến, khai một phương thuốc giúp tỉnh táo tinh thần, đại khái chỉ cần như thế là được rồi."
"Ngươi không tự mình khai đơn thuốc được sao." Hắn nhìn chằm chặp vào Ti Tĩnh Uyên đang ngủ kia: "Hay là sợ mấy lời bừa bãi của ngươi hại chết huynh ấy."
Đào Yêu cười hắc hắc, buột miệng nói: "Ta không chữa cho người." Lời vừa nói ra liền cảm thấy lỡ miệng, vội bổ sung: "Ý ta là thân phận đại thiếu gia tôn quý, không phải là người bình thường, nhị thiếu gia vẫn là thỉnh một danh y đến thì thỏa đáng hơn."
Ti Cuồng Lan không lên tiếng, một lúc sau mới nói với nàng: "Đi gọi Miêu quản gia đến đây."
18.08.2020