Chương 10: Phi Phi 4

《Bách yêu phổ》

Nó ngẫm nghĩ, quay người nhìn vào cái thân thể con mèo đen dưới đất kia, chỉ trong chớp mắt, con mèo đen lại lắc lư cái đầu, đứng dậy lần nữa.

"Ngươi gá thân vào con mèo này sao." Hắn hỏi.

"Ngày thứ ba sau khi được tự do, ta gặp được một con mèo mới sinh chết bên bờ sông. Cho nên từ đó cũng phải lang thang khắp nơi, lấy cái tướng mạo vốn có để đi lại cũng không tiện, nhất là không thể ở trước loài người các ngươi mà nhảy qua nhảy lại." Nó giải thích.

"Vì sao đầu của ngươi cứ nhất quyết là chúi xuống đất vậy." Hắn tò mò hỏi: "Không quay lên được sao?"

"Bởi vì ta là Phi Phi, vì thế ta chỉ có thể cúi xuống." Nó nghiêm túc đáp: "Từ khi sinh ra, chúng ta đã có một cuộc sống đảo ngược rồi."

"Ai sinh các ngươi ra." Hắn càng thấy hiếu kỳ hơn: "Phụ mẫu của các ngươi đâu."

"Chúng ta sinh ra từ bùn đất của giới đảo ngược." Nó vẫn tiếp tục đáp lời.

Hắn càng nghe càng cảm thấy hồ đồ: "Giới đảo ngược là chỗ nào."

"Nhà của ta." Nó cúi đầu: "Là nơi có thể rời đi nhưng không thể quay trở lại."

Hắn cau mày, lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, nói: "Ta phải đi rồi, dù cho ngươi là gì, thì cũng đừng gặp lại nữa."

"Trần Bạch Thủy." Nó kêu hắn khi hắn đang chuẩn bị rời đi.

Hắn đứng lại, quay đầu: "Ta đã nói là không cần ngươi cảm tạ ta đâu."

"Những người ta biết đều chết rồi, bây giờ trừ ngươi ra thì ta không quen ai hết, ta có thể đi cùng ngươi không." Nó nghiêm túc nói.

Hắn kinh ngạc, nói: "Ta không có nhiều ngân lượng để mua đồ ăn cho ngươi."

"Ta không phải mèo, ta không cần ăn cơm."

"Vậy ngươi biết bắt chuột không."

"Không biết."

"Vậy thì ngươi dựa vào cái gì mà muốn đi theo ta."

"Ta rất đáng yêu."

"Hẹn gặp lại, à, đừng gặp lại nữa."

Chỗ ở của Trần Bạch Thủy lúc này, là một nơi có tên là Đồ Long trại. Cái tên nghe rất bá khí, trên thực tế nó là một ổ thổ phỉ, một nhóm người tập hợp lại với nhau đi đến ngọn núi Xích Đà ở tây thành cách đó ba mươi dặm chiếm núi làm vua.

Núi Xích Đà từ xưa là con đường vào thành của các thương nhân, sau đó mở một đường thủy, càng lâu về sau, không ít thương nhân vì muốn tiết kiệm thời gian và nhân lực, nên đã lựa chọn con đường núi này để đi. Vận khí tốt thì không nói, vận khí không tốt thì sẽ bị đám thổ phỉ này cướp sạch sành sanh, có lúc đến mạng cũng không còn.

Quan phủ cũng từng phái binh đi dẹp loạn vài lần, nhưng từ đầu đến cuối dư nghiệt khó trừ hết. Đồ Long trại giống như một khối u ác tính ngoan cố, nhiều đời kế truyền lại, giảo hoạt ẩn mình trong một nơi bí ẩn ở trong núi Xích Đà, cùng đấu trí đấu dũng với những người muốn tiêu diệt bọn chúng.

Hôm nay, Trần Bạch Thủy bị đồng bọn chê cười, bởi vì hắn đưa về một con mèo.

Trên thực thế hắn ở Đồ Long trại mấy năm nay, cũng thường hay trở thành đối tượng chọc ghẹo của mọi người. Nguyên nhân là hắn có vẻ ngoài thanh tú, thực không có chút dáng dấp gì của một tên thổ phỉ; Nguyên nhân thứ hai, hắn từng đọc sách, không chỉ biết chữ, còn biết làm thơ, đối với đám đồng bọn đến chữ đại còn không biết, thì ưu thế của hắn đã đặt nhầm phương hướng rồi, điều này khiến cho hắn giống như một tên phế vật yếu đuối; Nguyên nhân thứ ba là hắn không dám giết người.

Năm đó hắn chật vật xuất hiện trước cửa Đồ Long trại, quỳ ba ngày, trại chủ mới cho hắn vào.

"Vì sao lại muốn gia nhập vào Đồ Long trại." Trại chủ vuốt bộ râu xồm xoàm, ngồi trên chiếc ghế da hổ nhưng khí thế lại giống như ngồi trên long tọa, ánh mắt nhìn người trẻ tuổi yếu đuối trói gà không chặt dưới kia giống như đang nhìn một món đồ chơi.

Hắn gằn từng chữ: "Ta không có tiền, ta muốn có tiền."

Sau một lát trầm mặt, tất cả mọi người đều cười lớn.

"Ngươi muốn tiền làm gì." Trại chủ giống như đang chọc một đứa bé.

"Cưới một cô nương." Hắn thản nhiên nói: "Nghe nói làm nghề này của mấy người kiếm tiền nhanh nhất."

Trại chủ sửng sốt, sau đó lại cười lớn: "Haha, Đồ Long trại có rất nhiều cô nương, không tốn tiền cũng cưới được."

Hắn mặt không đổi sắc nói: "Ta chỉ cưới mỗi nàng, có mai mối cưới xin đàng hoàng."

"Rất có cốt khí." Trại chủ suy nghĩ: "Cũng được, nếu ngươi vượt qua được ba cửa ải của Đồ Long trại ta, thì ta sẽ thu nhận ngươi."

Ba cửa ải của Đồ Long trại, đi trên lửa, qua biển rượu, lên núi đao.

Hắn gật đầu.

Cái gọi là ba cửa ải, đó chính là chân trần bước qua một đống than được trải dài ba mét, lại uống chín chén rượu mạnh, cuối cùng bỏ lên một ngọn núi nhỏ toàn đá vụn, lấy cây cờ được cắm trên đỉnh núi, nếu như giữa đường không may rơi xuống, thì đám chông nhọn cắm bên dưới cũng có chỗ để sử dụng.

Khi Trần Bạch Thủy kể lại những chuyện này với nó, nó không quá tin, cho đến khi hắn cởi tất ra, nhìn thấy trên đôi chân trần toàn những vết sẹo, nó mới miễn cưỡng tin.

"Là cô nương đó sao, cô nương mà ngươi ôm bên bờ sông đó." Nó ngồi xuống một chiếc giường gỗ trước cửa sơn trại, rừng cây bốn bề có các đốm sáng phát ra lúc tỏ lúc mờ, mùa hạ ở núi Xích Đà có rất nhiều đom đóm, còn nhiều hơn cả sao trên trời.

Hôm nay Trần Bạch Thủy gác đêm, trong tay là một cây trường mâu, nhìn giống hệt như vị môn thần chưa được ăn no.

"Ta không hiểu lắm, để lấy một cô nương mà chuyện gì ngươi cũng có thể làm sao." Nó lại nói: "Điều này liên quan gì đến việc ngươi giàu hay nghèo đâu?"

"Phụ thân nàng chê ta nghèo, kêu ta cút. Thực ra cũng không có gì không đúng cả. Không có tiền, ta đến căn nhà cho nàng che gió che mưa còn không có; không có tiền, chúng ta sẽ ăn không no mặc không ấm; không có tiền, nàng đến thứ son phấn mà mình thích cũng không thể mua." Hắn cười cười: "Nàng bằng lòng bỏ trốn cùng ta, nhưng ta làm sao có thể để nàng mang lấy cái tội danh vô năng như thế được, ta muốn nàng đường hoàng gả vào nhà họ Trần, không lo ăn mặc, bạc đầu giai lão.

"Nhưng ngươi bây giờ là một thổ phỉ." Nó chớp chớp mắt: "Ngươi lúc nào cũng có thể chết dưới đao kiếm, cũng có thể bị nhốt vào lao ngục, mãi mãi không có được cơ hội sống."

Hắn nhìn trái ngó phải, xác nhận không có ai xung quanh, mới nhỏ giọng nói với nó: "Ta đã gom đủ tiền có thể mua được nửa ngôi nhà rồi."

Nó không biết có nên chúc mừng hắn hay không.

"Tính ra ngươi cũng ở cùng ta được một thời gian rồi, ngươi rốt cuộc là yêu quái gì vậy." Hắn chuyển chủ đề: "Không biết bay lên trời hay độn thổ, sức lực còn yếu hơn cả chuột, trừ việc nấp trong cái thân thể con mèo đen này trò chuyện với ta, ngươi còn biết làm gì nữa."

"Ta thực ra không biết gì cả." Nó cúi đầu: "Chỉ biết ở bên cạnh trò chuyện với ngươi thôi."

"Cũng không phải là không tốt, nhưng ngươi dù sao cũng là một yêu quái, không nên sống vô vị như thế." Hắn liếc mắt nhìn nó một cái: "Ngươi không có nguyện vọng gì sao."

Nó ngẩn ra, thì thào: "Sinh là là một đứa chuyên làm đảo ngược nguyện vọng, thì dựa vào cái gì mà muốn có nguyện vọng chứ."

"Ngươi lầm bầm gì đó" Hắn hỏi

Lời vừa nói ra, con đường nhỏ dưới núi có một hàng đèn đuốc đang đi đến.

Hắn nắm chặt thanh trường mau, đợi đến khi ngọn đuốc đến gần mới nhìn rõ, là các huynh đệ chuyện đi thăm dò chuyện "làm ăn" đã trở về.

Lần này là vụ "làm ăn lớn", sau năm ngày nữa, có một đội thương nhân sẽ đi ngang qua núi Xích Đà, hàng hóa mang theo không phải là lương thực hương liệu, mà là vàng bạc trân bảo. Cơ mà, bọn họ có mời đến một tiêu sư để hộ tống, hạ thủ sợ là có chút khó khăn.

Ý của trại chủ là, đánh cược cả tính mạng, cũng muốn đem con dê béo bở này về làm thịt, nếu như sự việc thành công, thì ba năm trở lại đây mọi người không còn lo lắng chuyện ăn uống nữa rồi.

Cuối cùng đưa ra quyết định, toàn bộ đều ra tay.

Trần Bạch Thủy cũng muốn gia nhập, phải biết rằng trước đây hắn chỉ có thể đi theo mấy tên có chức vụ nhỏ đi làm chút chuyện mua bán cỏn con.

Một đêm trước ngày xuất phát, Trần Bạch Thủy nói với nó, nêu như lần này thành công, có lẽ hắn sẽ không cần làm thổ phỉ nữa.

Nó không nói gì, chỉ yên lặng bò lên góc gường của hắn.

Tình báo không hề sai, sau năm ngày, xác thực có một đội thương nhân đi về hướng núi Xích Đà.

Đồ Long trại xuất động hết thảy hơn trăm người.

Con đường nhất định phải đi qua đã giăng bẫy sẵn, đoàn xe ngựa đi đầu rơi vào trong bẫy sâu, sau đó, một đám thổ phỉ xông ra bao vây tứ phía, đây chính là phong cách trước nay của Đồ Long trại, thô bạo giản đơn, chỉ một phát là trúng. Vả lại đại đa số mấy người này đều mang theo bột đá, đánh không lại thì rải ra giữa không khí, thủ đoạn không quan trọng, chỉ cần có thể đánh bại được đối thủ là được, đó mới thực sự là một đám thổ phỉ chân chính.

Trần Bạch Thủy vác đao, bỏ đầy tro vào cái túi giắt lên eo, cuối cùng lại đặt trở lại, hắn cảm thấy cái thứ đồ chơi này nhìn thế nào cũng không có mấy tác dụng, hắn cuối cùng cũng không thể thuyết phục chính mình.

Núi Xích Đà rất lâu rồi chưa từng xuất hiện cái tình cảnh thảm liệt như thế này.

Từng chiếc rương chứa vàng bạc châu báu được đưa đến trước mặt, nhân tính của con người liền trở nên điên cuồng, những người trong Đồ Long trại đều biến thành dã thú, tuyệt đối không để lại một người sống dưới đao rìu của họ.

Chân tay của hắn có chút mềm nhũn ra, cứ cảm thấy thanh đao này rất nặng, không thể trượt xuống dưới được. Hắn đứng đằng sau một cái cây, toàn bộ chỉ đánh với mấy tên gia đinh không giỏi võ mấy chiêu. Người ta chém hắn, hắn đỡ, đỡ không được thì chạy, không chạy được mấy bước liền cảm thấy có thứ gì nong nóng rơi trên cổ mình. Quay đầu, thấy tên gia đinh đang ôm lấy cái cổ đầy máu, người đổ áp xuống, đó là đao của tên tiểu tử ở cạnh phòng ngày ngày thường cười nhạo hắn, tên đó khinh miệt nhìn hắn cười cười.

Hắn đột nhiên muốn nôn, đại khát là do mùi máu quá tanh. Bình thường, bọn họ bất quá cũng chỉ uống chút rượu ăn chút thịt rồi trò chuyện về các cô nương mà thôi, có vài người đến gϊếŧ gà cũng không muốn gϊếŧ, nói sợ máu vương lên y phục, không hiểu sao hôm nay không sợ bẩn nữa.

Càng có nhiều thứ để tranh đoạt, thì càng không giống con người nữa rồi.

Hắn vô cùng hoảng hốt, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Nhưng tiếng gào thét và mắng chửi bên cạnh dần ngừng lại, đợi đến khi hắn thanh tình lại lần nữa, thì trại chủ một thân thương tích đã hưng phấn huơ cây đao đã chém đến mức bị mẻ vài chỗ lên, hét lớn: " Khuân đồ về nhà."

Bọn họ thắng rồi, tất cả vàng bạc đều thuộc về họ rồi. Toàn quân của đối phương đều bị tiêu diệt, Đồ Long trại chết gần một nửa số người.

Không ai quan tâm Trần Bạch Thủy đang làm gì. Trước khi trại chủ rời đi, phân phó hắn ở dại thanh lý sạch sẽ chiến trường, thuận tiên sờ xem trên người mấy thi thế kia xem có di vật gì không, nếu như có thì là của hắn rồi.

"Thấy người sợ thành như thế, cho người áp chế một chút. Lát nữa chúng ta ăn no rồi, lại đến xử lý mấy thi thể này." Trại chủ vứt lại những lời đó, cười lớn rời đi, hôm nay tâm tình của hắn rất tốt.

Sau khi đám người kia rời đi, hắn ngẩn ngơ đứng trước mấy chục cổ thi thể, không dám động đậy.

Cách một khoảng thời gian rất lâu, hắn mới run rẩy, dịch chuyển ra khỏi đám thi thể kia, lấy hết mấy chiếc nhẫn và ngọc bội trên người bọn chúng, và tất cả những thứ đáng đồng tiền. Mỗi khi ngón tay hắn chạm vào những cỗ thi thể không còn hơi ấm kia, trái tim của hắn sẽ nảy lên một nhịp, sự trống rỗng trong đầu lại tăng thêm một phần.

Đời này của hắn chưa bao giờ căng thẳng đến thế, giống như một sợi dây đàn căng cứng đang nảy lên ở nơi yếu mềm nhất trong hồn phách của hắn, hắn không biết hắn đang sợ cái gì. Không có tiền đồ, bất quá cũng chỉ là mấy người đã chết rồi thôi, bọn họ còn có thể nhảy lên cắn mày sao, mày không bằng, nhưng mà không được, hắn vẫn sợ, sự sợ hãi nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể và trái tim hắn.

Nó đứng dưới một cái cây cách hắn không xa, tiếng lá cây rơi vang lên sàn sạt trên đầu nó, phảng phất như tiếng của các vong hồn đang rêи ɾỉ.

28.07.2020