Lăng Thư Minh bị đem ra khỏi nhà lao, trực tiếp đưa đến một gian phòng treo đầy hình cụ. giữa phòng có một lò lửa hừng hực thiêu đốt, tứ chi của hắn bị trói bốn góc.
Lao tốt khóa hắn kỹ lưỡng, không nói một lời liền xoay người rời đi. Hắn giương mắt nhìn mọi nơi đánh giá một phen, hình cụ cổ xưa còn mang theo vài vết máu đen như mực không khỏi làm cho da đầu hắn run lên.
Là ai sẽ thẩm vấn hắn?
Chẳng lẽ là Hoàng Thượng vì muốn che dấu chuyện đó trước người khác? Hay là vì muốn giữ bí mật mà gϊếŧ người diệt khẩu? Hai vấn đề này đều có khả năng. Lúc trước khi nghĩa phụ lập ra kế hoạch này từng nói, Hoàng Thượng trọng tín, tất sẽ không làm hắn khó xử, nay xem ra, nghĩa phụ đúng là sai lầm rồi. Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói người trong hoàng tộc trọng tín?
Trong thời gian này, thể xác và tinh thần của Lăng Thư Minh đều mệt mỏi. Ngoại thương nội thương tuy rằng tốt lên, nhưng thân thể mang thai không giống như thân thể bình thường mau hồi phục, hắn luôn cả người vô lực đau nhức khó nhịn, miệng khô lưỡi khô tim đập hoảng hốt. Hơn nữa hắn lại có khúc mắc khó giải, thường thường vào đêm không thể ngủ say.
Lúc này tay chân đều bị xiềng xích, nhưng vô khí lực nên thân thể hắn không thể chống đỡ nên nhũng xuống, sức mạnh toàn thân đều tập trung ở cổ tay và mắt cá chân, sinh đau, mồ hôi lạnh cũng phát ra, thấm ướt phân nửa bộ áo tù nhân của hắn.
Hắn hấp hấp mũi, không biết nên đối mặt với tra tấn như thế nào.
“Ngươi gọi tên ta một tiếng.”tiếng nói trầm thấp động lòng người của tiêu lâm vang lên bên tai, Lăng Thư Minh lắc lắc đầu, đem thanh âm phiền lòng này đuổi đi.
Đều là giả mà thôi. Trên lưng từng chịu một chưởng của hắn liền ẩn ẩn đau, hắn bất quá là cảnh Vương gia tùy thời có thể gϊếŧ người, có thể không chút do dự thương tổn, đêm hôm đó cũng là.
Hắn cũng không phải không có ý chí nam nhi, ý muốn gϊếŧ người cũng không phải không có. Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, tâm hắn đang nghĩ, một đạo âm thanh bỗng dưng cất lên:
“Người tới! Làm cái gì đem ta khóa ở nơi này! Người tới!” hắn kéo theo xiềng xích tạo ra âm thanh vang dội, thanh âm rơi ra ngoài cửa, quanh quẩn bên ngoài con đường nhò.
“Lăng tướng quân, giữ khí lực a!” Thình lình truyền đến thanh âm một người, Lăng Thư Minh nheo mắt lại nhìn lên cẩn thận nhìn lên, thế này mới phát hiện ngoài cửa đã có một người, bởi vì bên ngoài tối đen, hắn thế nhưng vẫn không có phát giá.
Người này lén lút, hắn tâm sinh cảnh giác, trầm thanh nói,“Ngươi là ai? Không dám hiện thân a?”.
Người nọ ở chỗ tối liền thong thả chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng hỏi,“Lăng tướng quân, có nhận thức mạt tướng?” Hắn dáng người cường tráng, hai mắt gian xảo.
“Khâu tướng quân.”.
Người này Lăng Thư Minh nhận thức, là một gã võ tướng trong triều, Khâu Vinh Hạc.“Khâu tướng quân là muốn thẩm vấn ta sao?”.
Khâu Vinh Hạc không có trả lời hắn, trở lại đóng cửa, ngồi trên ghế ở một góc sáng sủa, tầm mắt âm thầm đặt trên người Lăng Thư Minh, không nói một lời, chính là nhìn, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, một tấc một tấc nhìn đánh giá.
Lăng Thư Minh làm cho hắn lúng túng, khó chịu nói không nên lời, ho khan một tiếng hỏi,“Khâu tướng quân nếu là thẩm vấn, có thánh chỉ hay không.”.
Thấy hắn sắc mặt vốn trắng bệch lại phím hồng, Khâu VinhHạc khô cổ, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nói “Ta không phải đến thẩm vấn ngươi.”.
Hắn trong mắt dấy lên dục hỏa, cùng bồn lửa đỏ rực đang cháy trong phòng giống nhau, giống như muốn thiêu đốt làn da Lăng Thư Minh. Lăng Thư Minh giật mình một cái, đáy lòng run lên, quát hỏi,“Ngươi muốn làm gì?”.
Khâu Vinh Hạc này không bình thường, rốt cuộc không bình thường như thế nào, hắn nói không nên lời, trực giác cho hắn biết ánh mắt người này dâʍ ɭσạи đến cực điểm. Hắn dùng lực tránh tránh, chỉ làm cho xiềng xích va chạn tạo tiếng vang lớn hơn.
Lăng Thư Minh đoán đúng, Khâu Vinh Hạc xác thực có tâm tư khác. Hắn yêu thích nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tự nhiên vừa gặp, liền đối với Lăng Thư Minh nhớ mãi không quên. Sau này Lăng Thư Minh bị hạ ngục, hắn liền mua chuộc ngục tốt, Lăng Thư Minh phạm là tội lớn, giam ở phòng riêng, ngục tốt này thiếu hắn một cái ân tình, tối nay liền an bài cho hắn một cơ hội.
“Ha ha” Hắn thấp giọng cười, đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một cái roi nhỏ đặt ở một bên, nói “Đêm nay, ngươi là của ta.” Nói xong, nắm lấy hai má Lăng Thư Minh, buộc hắn hé miệng, đem khăn nhét vào sâu trong miệng của hắn, thẳng đến khi nhét vào sâu bên trong hắn mới ngừng tay. Khăn nhét sâu vào trong miệng Lăng Thư Minh, mặc hắn liều mạng buồn nôn, nôn cũng nôn không được, chỉ phát ra tiếng nức nở giống thú bị thương.
“Ngô……. Ngô……”.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Vì phòng ngừa Lăng Thư Minh làm khó dễ, Khâu Vinh Hạc ở trên lưng hắn điểm huyệt đạo, chế trụ nội lực hắn, rồi mới cầm roi, nhấc cằm của hắn lên, nhe răng cười nói,“Ngươi nói, nên bắt đầu từ nơi nào trước?”.
Hắn kỳ thật thân có bệnh không tiện nói ra, cũng không thể thực sự đối Lăng Thư Minh làm cái gì, nhưng hắn cũng biếи ŧɦái đến cực điểm, thủ đoạn tàn nhẫn vô sỉ, không biết từng có bao nhiêu nam tử tuấn tú bị tổn hại dưới tay cả hắn. Lăng Thư Minh với hắn nguyên bản mà nói là mong muốn không thể thành, nay lại ở trước mặt hắn mặc hắn cố tình làm bậy, cực phẩm như vậy, sao lại có thể không hảo hảo hưởng thụ?
Hắn một phen vuốt tóc rối của Lăng Thư Minh, bàn tay vuốt vài vòng, liền bức Lăng Thư Minh ngẩng đầu lên. Đưa mặt qua, ở trước mặt Lăng Thư Minh hít một hơi, thở dài,“Tư vị của ngươi rất hảo.”.
Lăng Thư Minh hận không thể nói được, hai mắt giống như muốn phun hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Khâu Vinh Hạc. Hắn hiểu được Khâu Vinh Hạc muốn làm cái gì, trong lòng vừa vội vừa tức lại sợ. Bất đắc dĩ cả người một điểm khí lực cũng không có.
“Ha ha, ánh mắt này của ngươi, thật tốt. Ngươi có biết hay không, ngươi này đuôi lông mày khóe mắt nhất ngậm hờn, liền sinh ra phong tình vạn chủng.” Khâu Vinh Hạc tay kia đưa vào trong vạt áo tù nhân của hắn, ở trên lưng Lăng Thư Minh vuốt. Nếu không phải miệng bị nhét khăn, Lăng Thư Minh chỉ sợ toàn bộ trong bụng đều phải nôn ra.
“Ngô!”.
Hắn cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay làm cho tóc gáy hắn dụng thẳng, cảm giác ghê tởm không thôi, nhưng mà biên độ tránh đi của hắn một chút cũng không giống có ý cự tuyệt, ngược lại như là mời.
“Cốt nhục quân đình, làn da bạch ngọc, đáng tiếc lại bị Cảnh vương ẻo là đó chiếm đi. Hắn cho ngươi cái gì? Vì sao có thể đem ngươi giữ lại?”.
Giống như một tiếng kinh sấm vang ở bên tai, Lăng Thư Minh mở to hai mắt nhìn, không biết làm sao nhìn Khâu Vinh Hạc, ngay cả bàn tay kia vuốt ve đến ngực cũng không có cảm giác.
Hắn…… Hắn như thế nào biết?
Khâu Vinh Hạc nhìn sắc mặt Lăng Thư Minh từ hồng chuyển sang trắng, cảm thấy buồn cười,“Sao vậy, chuyện này truyền khắp trong ngoài, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao?”.
Cái gì chuyện tình truyền khắp trong ngoài? Lăng Thư Minh trong đầu trống rỗng. Chẳng lẽ chuyện tình đêm đó, Cảnh vương tạo thành truyền thuyết truyền bá xung quanh sao?
“Hừ, ta đây mất nhiều công phu đến đây như vậy, đợi mấy ngày nữa, không biết có bao nhiêu người đến tìm ngươi!”.
Cái ý tứ gì? Lăng Thư Minh nghe hồ đồ, trước mắt tối dần đi.
“Ba!”.
Dây roi kia vừa hạ xuống, phát ra một tiếng vang,“Cái roi này, lực đạo cực mạnh. đánh ở trên người, da không thấy tổn hại, chỉ lưu lại hồng ngân.” Khâu Vinh Hạc giơ tay lên, từng roi chạm vào cổ Lăng Thư Minh, trên làn da, lập tức hiện ra một đạo hồng ngân, nồng đậm giống như chảy máu, nhìn kỹ làn da một chút cũng không rách.
Lăng Thư Minh chỉ cảm thấy giống như có chủy thủ đâm qua, dấu vết trên da lan tràn, một lát sau, bên cổ đều nóng nóng.