- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta
- Chương 61
Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta
Chương 61
Nhiêm Trùng phát ra tiếng cười điên cuồng, thân thể sắp cháy thành tro mơ hồ lần nữa mọc lên, hướng lên phía trên huy3tđộng vọt tới, Thập Diệp hơi động ngón tay một chút, chú quang đã tiêu tán căn bản không nghe theo sai khiến, tựa như đom đóm sắp chết đầy trời tán đi, toàn thân Thập Diệp mềm nhũn ngã thẳng vào nguc Bạch Huyên.
"Thập Diệp, ngươi..." Bạch Huyên kinh hãi thất sắc: "Người ngươi nóng quá!"
Nóng ông nội người! Buông ra!
Thập Diệp trong lòng rống giận, nhưng thanh âm đến bên miệng chỉ còn lại hơi thở yếu ớt cùng với tiếng r3n rỉ quỷ dị, tựa như đang mời gọi cái gì đó.
Mắt thấy Mãng Xà sắp chạy thoát, Thập Diệp gấp đến độ hai mắt cơ hồ nổi lửa, trở tay cầm lấy cổ tay Bạch Huyên, nhiệt độ cơ thể ấm áp k1ch thích khiến hắn giật mình.
Sắc mặt Bạch Huyên thay đổi: "Ngươi trúng yêu độc của Nhiêm Trùng sao?!"
Đuổi theo Nhiêm Trùng!
Thập Diệp trong lòng hô to, nhưng thân thể lại giống như bị một Thập Diệp khác khống chế, không tự chủ được dán vào người Bạch Huyên, hiện tại Bạch Huyên tựa như một khối nam châm thật lớn, thân thể hắn căn bản không cách nào kháng cự lại lực hấp dẫn của y.
"Ta hiểu rồi, bây giờ ta lập tức dẫn ngươi đi giải độc!" Bạch Huyên ôm ngang Thập Diệp tung người bay lên, thần quang như nước bao trùm trên người Thập Diệp, cũng hướng ánh sáng phía trên huy3tđộng bay ra ngoài.
Nhiêm Trùng đang mừng rỡ vì chạy trốn được, nhưng đột nhiên cảm thấy gió mạnh sau lưng ập tới, đảo mắt nhìn một cái thiếu chút nữa thì sợ chết khϊếp, đúng là một Bạch Vô Thường sát khí đằng đằng xông vế phía nó, Mãng Xà trong lòng thầm nghĩ mệnh nhỏ của nó e là phải chấm dứt ở đây rồi, nó tuyệt vọng nhắm mắt, chỉ cầu chết thật nhanh, ai ngờ Bạch Vô Thường kia cư nhiên đạp lên người nó bay ngang qua, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho nó.
Mãng Xà: "..."
Tuy rằng nhặt được một cái mạng, nhưng loại cảm giác bị coi thường này cứ khó chịu làm sao ấy?
Thập Diệp nhìn thấy Nhiêm Trùng bị Bạch Huyên ném ra phía sau, tức giận đến mức gân xanh mạch máu đều căng cứng... không, có lẽ không phải tức giận, mà là mạch máu của hắn thật sự sắp nổ tung rồi, tựa trên người không phải máu mà là nham thạch nóng chảy.
"Đi..." Thập Diệp nắm chặt khuỷu tay Bạch Huyên, gian nan nói ra một chữ.
Đi gϊếŧ Nhiêm Trùng yêu!
"Ta biết, đi đến nơi yên tĩnh!" Bạch Huyên tự mình tiếp nửa câu sau, cúi đầu nhìn thoáng qua Thập Diệp, cũng không biết thấy được cái gì, từ lỗ tai đến vành tai đều đỏ lên, thần quang phủ lên người Thập Diệp lại dày thêm một tầng, bay càng nhanh hơn.
Phía trên bầu trời rộng lớn, Bạch Huyên mang theo Thập Diệp từ trong huy3tđộng sâu không thấy đáy vọt lên bầu trời đêm, dưới chân là núi Mộ Vân đứng sừng sững, nước hồ Vân Sầu đã khô cạn, chỉ còn lại có một cái cửa vào huy3tđộng thật lớn, thì ra đó căn bản không phải là hồ nước, mà là yêu cảnh kết giới tạo thành ảo cảnh hồ nước.
Đầu Nhiêm Trùng cũng chui ra khỏi yêu động, mắt thấy sắp chạy trốn được rồi, nhưng vào lúc này, bỗng dưng có một tiếng quát lớn rơi xuống: "Dung đao giáng thế!"
Kế Quân trên người khoác một bộ y phục đỏ tươi, trong tay cầm một thanh đao rộng lửa cháy hừng hực, bổ về phía Mãng Xà, sắc thái của ngọn lửa kia so với tất cả những ngọn lửa mà Thập Diệp từng gặp thuần túy hơn rất nhiều, xinh đẹp tựa như trong mộng ảo.
Nhiêm Trùng ngay lập tức hóa thành tro tàn trong ngọn lửa xinh đẹp ấy, không để lại bất cứ thứ gì.
"Lão Kế, lão Mộc, giao cho các ngươi!" Bạch Huyên rống lên một câu, bạch y xoay người hướng về phía dưới chân núi rậm rạp nhào xuống.
Xa xa, Thập Diệp nhìn thấy Dung Mộc nằm sấp trên một đám mây mềm mại, lắc lắc tay áo lớn tựa hồ đang hét lên cái gì đó, nhưng lời nói ra quá chậm, còn chưa kịp truyền tới đã bị gió đánh bay lại phía sau. Trước mắt tối sầm lại, Bạch Huyên đã ôm lấy hắn vọt vào rừng cây nhỏ, cành lá rậm rạp che khuất bầu trời đêm xanh biếc, mùi cỏ, hương hoa, sương đêm tràn vào khoang mũi Thập Diệp, bị khí tức như suối băng trên người Bạch Huyên che chở... Năm giác quan sắp thoái hóa của Thập Diệp bị độc Nhiêm Trùng phóng đại lên gấp mấy chục lần, trở nên vô cùng mẫn cảm, khi Bạch Huyên đặt hắn trên mặt đất, Thập Diệp thậm chí có thể cảm giác được sau lưng tiếp xúc với từng lá cây ngọn cỏ, mỗi một giọt sương, mỗi một hương hoa.
"Nhiêm Trùng c4n ở đâu?" Bạch Huyên hô to.
Ánh mắt Thập Diệp chỉ vào cổ tay, Bạch Huyên mở ống tay áo ra nhìn thấy dấu răng trên cổ tay, đồng tử kịch liệt co rút lại, xung quanh dấu răng vừa xanh vừa sưng, cổ tay đã sưng lên giống như một cái bánh bao thịt.
Bạch Huyên hít một hơi, thấp giọng nói: "Chú chữa bệnh hẳn là có thể giải độc, ngươi chịu đựng một chút."
Thập Diệp nhắm mắt lại: Nhanh lên, nhiều lời quá!
"Chú chữa trị... Khai!" Bùa chú tản ra mùi hương bao bọc lấy cổ tay Thập Diệp, cảm giác lạnh lẽo thấm vào miệng vết thương, chui vào trong huyết mạch, mạch máu sôi trào toàn thân dần dần bình tĩnh lại, Thập Diệp thở dài một hơi, mở to mắt, cảnh tượng trước mắt làm cho đồng tử của hắn kịch liệt co rụt lại.
Khuôn mặt Bạch Huyên cơ hồ dán lên chóp mũi hắn, không biết đang ngửi cái gì.
Cách nhau quá gần, cơ hồ có thể nhìn thấy lông tơ nhẵn nhụi của hắn, lông mi run rẩy, mồ hôi chảy ra trên trán, trong suốt xẹt qua chóp mũi trơn bóng, rơi vào trên mặt Thập Diệp.
(Nam nhân, em là đang chơi với lửa, hehe, tổ tiên ông bà đừng có H, đừng có H:(((((((()
Chú chữa trị bao bọc trên cổ tay Thập Diệp đột nhiên nổ thành tinh quang đầy trời, đem khuôn mặt Bạch Huyên phản chiếu mị sắc vô biên, ngọn lửa vừa mới đ3 xuống trong thân thể Thập Diệp lại lần nữa bốc cháy, lúc này đây càng có xu thế cháy lớn hơn, trong đầu "bực" một tiếng, không biết là cái gì bị thiêu đứt, hắn chợt xoay người, đem Bạch Huyên đè ở dưới thân.
Bạch Huyên kêu lên một tiếng đau đớn, chóp mũi đυ.ng vào trán Thập Diệp, trong con ngươi màu đỏ tràn ra lệ quang: "Ngươi làm gì..." Hắn giãy dụa một chút, phát hiện hai tay mình đã bị Thập Diệp vững vàng kẹp chặt trên đỉnh đầu, không khỏi có chút hoảng sợ: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi muốn làm gì!"
Bóng đêm nồng đậm như nước chảy khoác lên người Thập Diệp, khuôn mặt lạnh lùng của đạo trưởng vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là hốc mắt đỏ thẫm, phảng phất đôi đồng tử kia đang bị lửa thiêu đốt. Búi tóc vốn được buộc tỉ mỉ xõa xuống, trâm Khô Mộc Phùng Xuân cũng rơi xuống theo làn tóc, hoa đào màu hồng phấn nở rộ, hương thơm nồng đậm đến dọa người, áo cưới đỏ bên ngoài bị rách bảy tám phần, cổ áo đạo bào bên trong đã mở ra một mảng lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng cần cổ thon dài cùng xương quai xanh không sót một chút nào.
Ánh mắt Bạch Huyên không khống chế được di chuyển xuống, ùng ục nuốt nước miếng.
Có thể nhìn nhiều hơn một chút thì tốt biết mấy...
Cổ áo đạo bào khẽ động, lại trượt xuống thêm nửa tấc, động mạch cổ của Thập Diệp kịch liệt nhảy lên, mồ hôi theo cổ trượt vào hốc xương quai xanh, ngưng tụ thành một giọt trong suốt, thoạt nhìn bộ dáng như ăn rất ngon.
Miệng Bạch Huyên khô khốc, hơi li3m môi một chút.
Một giây sau, trước mắt tối sầm lại, hô hấp bị người trước mặt cướp đi, dịu dàng nhưng lại không chút khách khí xâm nhập, giống cuồng phong bão táp càn quét tất cả khoang miệng hắng, Bạch Huyên chỉ miễn cưỡng chống cự hai cái, liền nộp vũ khí đầu hàng, cam tâm tình nguyện bị cuốn vào cơn bão điên cuồng đó.
Năm giác quan của Thập Diệp cơ hồ đều ngưng tụ ở đầu lưỡi, dư vị độc vẫn còn, mỗi một lần chạm vào đều mẫn cảm đến mức làm cho cả người hắn phát run, trong đầu tựa hồ có một thanh âm ngăn cản hắn, nhưng thân thể căn bản không nghe sai khiến, huyết mạch cuồn cuộn trong cơ bắp mơ hồ nhói đau, cái loại đau đớn này thậm chí còn mang theo huyết nhục chui vào trong lục phủ ngũ tạng, chui vào trái tim, cuối cùng khắc ở trên hồn phách, tịnh thạch oán tinh khảm trong phách hắn liên tục chấn động, giống như đang ầm ĩ trò chuyện với ác ma.
Thật muốn, thật muốn hắn...
Không đủ! Vẫn chưa đủ! Nhiều thêm một chút nữa!
Thập Diệp một tay nắm chặt hai tay cổ tay Bạch Huyên, tay kia chậm rãi trượt xuống, ngón tay run rẩy kịch liệt ở vị trí cách thắt lưng Bạch Huyên nửa tấc mới mạnh mẽ dừng lại, nắm chặt cỏ dại trên mặt đất, lá cỏ đã bị nghiền nát bấy, nước ép màu xanh biếc tràn ra kẽ ngón tay, bên trong còn trộn lẫn một chút màu đỏ của máu, móng tay Thập Diệp bấm nát lòng bàn tay, sau đó đột nhiên xoay tay hung ác vỗ mặt đất bật lên, dùng tia lý trí còn sót lại gọi ra bùa chú.
Bạch Huyên nằm trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, phổi bị nghẹn đến đau đớn... Hay có thể nói là trái tim bị nghẹn đến đau nhức, hắn cũng không rõ rốt cuộc là đau ở chỗ nào, dù sao thì có chỗ nào không thích hợp lắm, chỉ cảm thấy máu nóng toàn thân đều ào ạt tuôn xuống phía dưới, cả người đều cảm thấy mơ hồ, nằm ước chừng nửa khắc, mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Thập Diệp khoanh chân ngồi ngay ngắn cách đó ba thước, hai tay đặt lên đầu gối bằng phẳng, bao bọc xung quanh là một vòng Tinh Lọc chú kim quang xán lạn, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, nếu bỏ qua ngón tay run rẩy kịch liệt, và mồ hôi lăn xuống thái dương, thì chính là một Liễu Hạ Huệ hóa thạch sống.
Bạch Huyên dùng đầu lưỡi li3m li3m môi, "Uy" một tiếng, lúc này mới phát hiện cổ họng giống như mấy ngày mấy đêm không uống nước, có hơi khàn khàn.
Quanh thân Thập Diệp bùa chú kịch liệt rung động, nghiến răng nghiến lợi nói:"Câm miệng! Đừng lên tiếng!"
Bạch Huyên: "..."
Ôi, nghe khẩu khí này, giống như hắn chịu thiệt? Rõ ràng mình mới là người bị... Khụ, bị cái kia...
Bạch Huyên sờ vào miệng một chút, có chút hồi tưởng, ánh mắt không tự chủ được lại hướng về phía cổ áo Thập Diệp, đạo bào đã được sửa sang lại chỉnh tề, giống như cảnh xuân ngon lành lúc nãy chỉ là giấc mộng thoáng qua, nếu như... như có thể nhiều hơn một chút...
Hai mắt Bạch Huyên căng tròn, trơ mắt nhìn vạt áo đạo bào trên người Thập Diệp tự động xoay một cái, tản ra.
Thập Diệp bất ngờ mở mắt, nắm chặt đai lưng: "Bạch Huyên!"
"Ta chỉ nghĩ về nó! Chỉ nghĩ thôi! "Bạch Huyên chắp hai tay l3n đỉnh đầu hét lớn.
Thập Diệp hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Huyên, một lúc lâu sau, lửa giận dần dần dập tắt duc vọng trong cơ thể, chú văn tinh lọc quanh người tiêu tán, giấy vàng trống trơn rơi xuống mặt đất, điều này chứng tỏ độc Nhiêm Trùng trong cơ thể đã tan hết, nhưng loại cảm giác tê dại khó nhẫn nhịn này lại tựa như cắm rễ ở một bộ vị không thể nói nào đó, càng thêm khó nhịn.
Tên nhóc bên kia không biết sống chết cư nhiên còn nở nụ cười, đã thế còn dùng đầu ngón tay xoa cánh môi đỏ bừng nhìn mình cười, quả thực, quả thực là... Thập Diệp liếc mắt nhìn, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác c4n nát răng nuốt vào bụng.
Bạch Huyên lại vui vẻ một lúc lâu, lắc lư tiến lại gần, ngồi ngay ngắn trước mặt Thập Diệp.
"Cho nên, đây chính là câu trả lời của ngươi?"
Thập Diệp: "Cái gì?"
"Ngươi nói!" Bạch Huyên cao giọng, "Đợi ngày ta trở về, sẽ nói cho ta biết đáp án!"
Thập Diệp: "..."
Thập Diệp quả thực xấu hổ muốn chết.
"Ta..." Thập Diệp gian nan nói, "Đây là do độc của Nhiêm Trùng tác quái... Ta..."
Bạch Huyên nhướng mày: "Ngươi làm sao vậy?"
Thập Diệp không nói tiếp được nữa.
Cho dù hắn trúng độc của Nhiêm Trùng, thì vẫ có thể dùng Thanh Minh chú áp chế được, cho dù là ở trong Vân Vũ Kính Trận, hắn vẫ có thể giữ cho đầu óc mình thanh tỉnh được, chân chính làm cho Thanh Minh chú sụp đổ, Nhiêm Trùng độc phát, thân thể mất khống chế...
Bạch Huyên trừng mắt, thân thể nghiêng về phía trước, yết hầu lăn qua lăn lại, cũng không biết là khát nước hay là khẩn trương.
Thập Diệp nhắm mắt lại, trong lòng hắn sớm đã có đáp án, chỉ là cảm thấy xấu hổ khi phải mở miệng, nhưng chuyện hôm nay, xấu hổ hay không xấu hổ... Thôi bỏ đi!
"Được, ta đồng ý với ngươi... Phần đời còn lại của ta... Sau khi chết hồn quy..." Thập Diệp nắm chặt ngón tay, gằn từng chữ nói: "Thập Diệp nguyện cùng Bạch Huyên đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử."
Gian nan nói xong câu đó, Thập Diệp chỉ cảm thấy da mặt nóng đến mức có thể đem đi chiên trứng gà, nhưng đợi một lúc lâu, cũng không thấy Bạch Huyên đáp lại. Lúc này mới phát hiện, Bạch Huyên bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đã trở nên ngây dại.
Thập Diệp càng thêm xấu hổ: "Ngươi có nghe thấy không?"
Bạch Huyên giật mình một cái, vỗ vỗ lỗ tai, lại lắc lắc đầu, mạnh mẽ ôm lấy Thập Diệp hung hăng đấm hai quyền sau lưng hắn, cười to.
Hơi thở ấm áp thuộc về Bạch Huyên bao phủ lấy Thập Diệp, thân thể chợt trở nên căng thẳng, nghe được tiếng cười của Bạch Huyên, lại dần dần thả lỏng, Thập Diệp nhếch khóe miệng, hai tay thật cẩn thận muốn ôm lấy người trong nguc, đột nhiên, Bạch Huyên buông hắn ra, giơ nắm đấm lên nói:
"Một lời hứa ra!"
Thập Diệp không khỏi bật cười, chẳng lẽ tên này còn sợ mình chơi xấu sao? Thập Diệp giơ nắm tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn, bình tĩnh nói: "Nhất định không thay đổi."
Bạch Huyên cười xán lạn, trở tay nắm chặt cổ tay Thập Diệp, chu môi tiến lại gần: "Đóng dấu thêm cái đi!"
Thập Diệp kinh hãi đến thất sắc, đang muốn một quyền đánh trở về, thì hai đạo kình phong đã gào thét mà tới, hai bên hai nhóc đυ.ng vào mặt Bạch Huyên... mặt Bạch Huyên bị Cỏ tinh và Dạ Du thần ép xẹp lại.
Bạch Huyên: "..."
Thập Diệp: "..."
"Hai nhóc này ăn nhiều quá rồi, nhanh chóng đón về đi!" Một đám mây trắng nõn đột nhiên phun ra mây mù dừng lại trên đỉnh đầu, gương mặt bực bội của Kế Quân nhô ra ở phía đầu đám mây, phía sau chất đống bảy tám cái túi mì cùng mấy cái sọt rau quả, giống như một lão đại gia vừa mới đi chợ trở về.
Dung Mộc thò đầu ra: "Hai vị... không có việc gì chứ?"
Thập Diệp vội vàng đứng dậy, trịnh trọng thi lễ nói: "Đa tạ hai vị thượng thần cứu giúp, chúng ta đã không có gì đáng ngại."
Bạch Huyên từ trên mặt rút ra hai tên nhóc, nhiệt liệt vẫy tay: "Lão kế, lão Mộc, thuận tiện chở chúng ta một đoạn đường, thuận tiện cho chúng ta ở lại ăn một bữa cơm, thuận tiện lại... "
Kế Đình: "Tháng trước nợ chúng ta năm mươi hộc tiền ăn thì tính sao?"
Bạch Huyên: "..."
Thập Diệp: "Ngươi không phải hôm nay phát bổng lộc sao?"
Ánh mắt Bạch Huyên lờ đi: "Ta gạt đám lão đầu kia chạy trốn, bọn họ trong lúc tức giận đã cho ngừng bổng lộc của ta rồi..."
Kế Đình xoay đầu mây lập tức bay đi: "Cáo từ!"
Bạch Huyên: "Đừng mà lão Kế, mua bán sao bằng được với tình nghĩa a!"
Thập Diệp phất tay áo rời đi: "Bần đạo vẫn nên thận trọng suy nghĩ một chút về mối quan hệ của chúng ta mới được."
"Đừng mà, cùng lắm thì bổng lộc sau này ta kiếm được đều đưa cho ngươi quản, chờ ta với mà aaaaa... "
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta
- Chương 61