Chương 4: Tiêu tan thành mây khói. .

Quấn quanh đuôi rắn

bạch ngọc là một thiếu nữ thân thể nằm ngang, hai chân hơi mở, giữa hai

chân lộ tơ máu hoà lẫn cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c. Thiếu nữ nặng nề

nâng mí mắt lên, hai mắt nhập nhèm nhìn chung quanh, đột nhiên giật bắn

mình giống như bị kim đâm.

Nàng... Nàng cư nhiên cùng với một con rắn làm chuyện đó, đây là người cùng thú ân ái a. Linh hồn của Hứa Ngự

Tiên là người hiện đại, cũng không cần để ý tới trinh tiết cùng danh

tiếng, nhưng trinh tiết lại bị một con rắn cướp đi, như thế nào cũng sẽ

lưu lại ám ảnh trong lòng.

Đặc biệt cảm thấy hạ thể có chút khó

chịu, hai cánh hoa bị làm tới không khép lại được...Hứa Ngự Tiên cẩn

thận chui ra ra khỏi vòng quấn của đuôi rắn, nhặt lấy xiêm y mặc lên

người, rón rén rời đi. Nàng có chút sợ hãi quay đầu lại, bạch xà vẫn nằm đó không nhúc nhích, phảng phất những động tĩnh bên ngoài đều không thể quấy nhiễu tới nó.

Hứa Ngự Tiên tập trung nhìn, chỉ thấy lớp

vảy sạch sẽ của con bạch xà bám một lớp dịch trắng trong suốt, lấy kinh

nghiệm của Hứa Ngự Tiên xem ra, bạch xà này hẳn là đang lột xác, trách

không được lại ngủ say như vậy.

Hứa Ngự Tiên thở phào một hơi,

bước đi như bay hướng phía dưới chân núi đi xuống, thân thủ nhẹ như chim yến ngay cả chính nàng cũng vô cùng kinh ngạc. Lần đầu tiên của nữ nhân ngay cả bước đi cũng đều rất khó khăn, hơn nữa đối tượng còn là dương

vật thô to của bạch xà, Hứa Ngự Tiên hiện tại cư nhiên chạy trốn so với

trước kia còn nhanh hơn.

Phía dưới chân núi sớm đã có một chiếc

xe ngựa đứng chờ nàng ở đó, phu xe vừa thấy Hứa Ngự Tiên bình an vô sự,

liền hỏi nàng có hái được tiên thảo hay không. Khuôn mặt của Hứa Ngự

Tiên bất giác trắng bệch nhìn hắn gật đầu, sau khi lên xe ngựa từ vạt áo móc ra một cây tiên thảo, đây là nàng cố ý lưu lại một cây duy nhất,

cũng không biết phân lượng có đủ cho Đông Lâm Vương sử dụng hay không.

Sau khi bị bạch xà nhét tiên thảo vào trong miệng, nàng trở thành một bộ

dạng phát xuân, khuôn mặt Hứa Ngự Tiên trở nên đỏ bừng. Đông Lâm Vương

tới cùng mắc phải quái bệnh gì, lại muốn dùng thứ sẽ khiến cho người

khác động dục, thật là lòng người khó xác định.

Xe ngựa chạy ba

ngày, rốt cục cũng trở về tới Hàng Châu, Hứa Ngự Tiên mới vừa bước vào

cửa chính của Hứa phủ, một cái đại thẩm vận xiêm y hồng phấn liền lao ra khỏi cửa, đυ.ng mạnh vào nàng một cái. Đại thẩm bưng lấy cái mũi bị

thương, liếc mắt nhìn Hứa Ngự Tiên nói.

“ Phi, tên nha hoàn nào lại dám lỗ mãng như vậy?”

Hứa Ngự Tiên nhất thời không nói lên lời, rõ ràng là bà ta đυ.ng vào nàng

trước, thấy trên gương mặt đại thẩm có một nốt ruồi to, đầu đội một bó

hồng hoa, tay cầm khăn gấm đỏ, nhất thời hiểu rõ đại thẩm tới đây để làm gì.

Từ khi ca ca làm quan võ liền trở về đón nàng tới đây, hàng

ngày có rất nhiều bà mối thường xuyên lui tới dường như có thể san bằng

cả đại môn. May mắn ca ca của nàng lại giác ngộ từ rất sớm, dẫn đến khi

Hứa Ngự Tiên mười tám tuổi vẫn chưa gả cho ai, ở cổ đại mười lăm mười

sáu tuổi liền được gả cho người ta.

Một gã sai vặt ở bên tai bà

mối thì thầm một hồi, khuôn mặt bà mối đầy kinh dị quan sát Hứa Ngự

Tiên: “ Đó là muội muội của Hứa đại nhân, may mắn hắn cự tuyệt cầu

thân...”

Hứa Ngự Tiên đè nén tức giận không cho phát giác, bà mối này cư nhiên ghét bỏ nàng làm hại mắt người nhìn, thiếu chút nữa nàng

muốn nhào qua liều mạng cùng bà ta.

Kỳ thực Hứa Ngự Tiên cũng

được coi là giai nhân thanh tú, nhưng đáng tiếc bình thường lại hay mặc

trang phục đơn giản, cộng thêm một thời gian bôn ba vất vả, khiến cho

khuôn mặt thanh lệ trở lên xám tro, cũng không cảm thấy kỳ quái khi bị

người khác cho rằng đó là nha hoàn quét rác.

Hứa Ngự Tiên buồn

bực giậm chân một cái, lười cùng nữ nhân này chấp nhặt, vỗ vỗ xiêm y

hướng thư phòng đi đến. Hứa Ngự Tiên đẩy cửa thư phòng ra, liền nhìn

thấy một bóng dáng màu xanh dựa người trên ghế mộc đàn, một tay nâng một quyển sách bìa trắng, nhàn nhã lật từng trang, khuôn mặt tuấn tú ổn

trọng thản nhiên.

Hứa Ngự Tiên thì thầm nói “ Ca, muội đã trở về...”

Lời còn chưa nói xong, thanh y nam tử liền giật mình tỉnh giấc nhìn về phía Hứa Ngự Tiên, ngồi dậy hướng nàng chạy vội tới. Hắn gạt đi sự bình tình vốn có, nước mắt lưng tròng cầm tay nàng

“ Tiểu Tiên, muội rốt cục cũng đã trở về, ca ca hàng ngày quên ăn mất ngủ, khổ sở chờ đợi muội mạnh khỏe trở về.”

Người đó là Hứa Thiệu Nhung, ca ca của Hứa Ngự Tiên, cũng là người kiểm soát muội muội rất chặt chẽ.