Editor: Dâu Tây Nhỏ
Kể từ sau đêm hôm đó, cả ngày
Hứa
Ngự Tiên đều rầu rĩ không vui. Trở về
Bạch
phủ một thời gian, đối với
Hứa
Ngự Tiên mà nói, nàng phảng phất biến thành con chim hoàng yến được nuôi nhốt trong l*иg son, bị chủ nhân đùa dâʍ ɭσạи, một chút tự do cũng không có.
Bạch
Tố Ly nhìn ra ý đồ của nàng, mỗi ngày đều mang nàng đi dạo ở nơi phồn hoa nhất. Hai người ở ven đường thi thoảng lại lật xem hay mua vật phẩm trang sức,
Hứa
Ngự Tiên phát hiện ánh mắt mọi người chung quanh đều không ngoại lệ liếc về phía bông tuyết trắng bên người nàng tựa như đó chính là nhân vật nổi tiếng, mà nhìn về phía nàng thì lại nhộn nhịp nhíu đầu lông mày. Một khắc kia
Hứa
Ngự Tiên buồn bực không thôi, tuy rằng
tướng
mạo của nàng cũng không kém, nhưng
tướng
công
lại quá mức Thiên Tiên, ngược lại sẽ thấy mình không xứng.
Bạch
Tố Ly cầm lấy một cây trâm, cài lên búi tóc nàng, trong đáy mắt lộ ra sắc màu ấm áp " Trâm này cũng không tệ lắm."
Người bán hàng rong cởi mở nói "
Công
tử
dáng dấp rất đẹp, ánh mắt cũng tốt, cây trâm này chỉ cần hai mươi hai tiền, vậy là quá tiện nghi rồi."
Hứa
Ngự Tiên tức giận nói " Thứ này mà cũng giá trị hai mươi hai? Hai lượng còn tạm được. Ta tuyệt không mua."
Người bán hàng rong không vui thẳng lưng nói " Ta nói cô
nương, hai lượng ngươi mua đồ giả à, đây chính cây trâm đính trân châu thứ thiệt."
Bạch
Tố Ly ôm lấy
Hứa
Ngự Tiên còn đang tức giận rời đi " Quên đi, trân châu là đồ thật,
nương
tử
có thể thử nó bằng cách để gần ngọn lửa, thế nhưng bởi vì chuyện học thổi tiêu?"
Hai gò má
Hứa
Ngự Tiên bất giác đỏ ửng, đối với lần này im lặng không nói. Phía trước truyền đến một trận náo động, đoàn người dần dần tản đi lộ ra một mảng đất trống. Chỉ thấy một lão phụ khoảng tám mươi tuổi nằm co quắp té trên mặt đất, miệng không ngừng nôn khan, bên người là một hán
tử
không ngừng lay động thân thể nàng, khẩn trương hô.
" Mẫu thân, tỉnh lại đi a..."
Hứa
Ngự Tiên vừa nhìn liền biết lão phụ kia trúng gió cấp tính, trước khi xuyên qua đây nàng từng tốt nghiệp đại học trung y, ở bệnh viện thực tập quá nửa năm, đối với loại này tình huống khẩn cấp này nàng đã quen.
" Không được lay, trước hết để cho nàng hô hấp thông thuận đã."
Hứa
Ngự Tiên ngồi xổm xuống trước mặt lão phụ, đặt đầu của nàng hơi nghiêng sang một bên, nới cổ áo cho dễ dàng hô hấp, nâng cằm tách đôi môi ra, kiểm tra xem xét có dị vật mắc trong miệng hay không.
Hứa
Ngự Tiên thở một hơi " May là không có nôn khiến khí quản bị bế tắc, nhanh lên mang mẹ ngươi đi đại phu đi."
Hán
tử
rơi lệ nói " Ta không có tiền đi đại phu, đại phu gặp người có loại bệnh này, nhất định sẽ tăng giá lên cao..."
Hứa
Ngự Tiên sờ sờ túi tiền, ở
Bạch
phủ tiêu dùng hầu như là số không, cho nên cũng còn kha khá. Nàng đem ngân lượng đặt vào trong tay hán
tử.
" Cái này cầm lấy dùng đi..."
Hán
tử
ngượng ngùng tiếp nhận " A...Vậy còn cô
nương
thì sao..."
" Không sao, ta có một phương thuốc, ngươi dùng tiền này mua chút thuốc, sắc cho mẹ ngươi uống đi."
Hứa
Ngự Tiên hướng thư sinh vẽ tranh cách đó xin một tờ giấy, viết ra đơn thuốc Đông y.
" Uống thuốc này xong sẽ đỡ."
Khuôn mặt đại hán thoáng qua sự kinh ngạc " Cô
nương
là đại phu?"
" Không phải..." Mặc dù
Hứa
Ngự Tiên đã có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ, bất quá còn mới thực tập, không thể xưng là bác sĩ. Nàng lại không phải đại phu, phỏng chừng đại hán sẽ không tin nàng đi.
" Được rồi, tạ ơn cô
nương." Đại hán cầm lấy tờ giấy, tràn đầy lòng cảm kích.
Hứa
Ngự Tiên sợ
Bạch
Tố Ly chán ghét bẩn, đi tới đầu cầu bên hồ ngồi xổm xuống, rửa vết bẩn dính trên tay, sau đó mới trở lại bên cạnh hắn.
Bạch
Tố Ly cầm lấy bàn tay ướt nhẹp của nàng, dùng khăn tay tỉ mỉ lau khô.
"
Nương
tử
biết xem bệnh?"
" Hừ, biết, ta đã từng có lý tưởng hành y làm đại phu, bất quá bây giờ xem ra không thể nào..."
Bạch
Tố Ly đối với lần này im lặng không nói.
Hứa
Ngự Tiên thầm nghĩ có lẽ là cả đời nàng cũng chỉ có thể tầm thường bị nuôi. Sáng sớm hôm sau,
Hứa
Ngự Tiên được thị nữ gọi tỉnh,
Bạch
Tố Ly lại không ở bên người. Nàng bị nhét vào cỗ kiệu, đối với người khênh kiệu nghi vấn hỏi.
" Đây là đi nơi nào?"
" Đi Du Lâm Hạng, phu nhân chớ vội, chủ
tử
đang ở đó chờ ngài."
Sau khi cỗ kiệu dừng lại,
Hứa
Ngự Tiên xốc màn che lên đi ra ngoài. Trời mới hơi sáng, trên đường phố lại chật ních bách tính, phía trước một cửa hàng treo biển "Bảo
cùng
đường" bảng hiệu mang phong cách cổ xưa, chữ viết cứng cáp hữu lực, tự nhiên mà thành.
Mà khi
Hứa
Ngự Tiên nghi hoặc đi tới, đoàn người lại rời đi giống như thuỷ triều rút lui. Một đạo bóng trắng trong đám người đông nghịt thong thả mà đến, đôi mắt đen sâu thẳm dừng ở trên người nàng.
"
Hứa
đại phu, ngươi cuối
cùng
cũng tới..."