Chương 12: Động phòng hoa chúc đêm xuân vô tận (H)

Hoàng Đồ bưng tới một đĩa thức ăn trông rất ngon miệng, Hứa Ngự Tiên nghĩ muốn dùng cách

tuyệt thực để chống đối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đói bụng cũng chỉ làm

khổ bản thân.

Sau khi ăn xong, Hứa Ngự Tiên kiên trì chờ Bạch Tố

Ly xuất hiện. Nhưng chờ đến quá nửa đêm ngay cả bóng người cũng không

thấy, cuối cùng nàng cũng không chống cự nổi cơn mệt mỏi ập đến, liền

nằm lên trên giường đi ngủ.

“ Tân nương tử đứng lên trang điểm.”

Giọng nữ ôn hòa phảng phất như ma âm làm say lòng người, Hứa Ngự Tiên

giống như một con rối bị điều khiển, vô ý thức để tỳ nữ rửa mặt chải đầu thay trang phục.

Hứa Ngự Tiên thất thần nhìn gương đồng, trong

gương nàng mặc một bộ hồng y, vẽ lông mày, đôi môi tô son, đội mũ phượng khăn quàng vai. Nàng hoảng hốt nghĩ đây hẳn là nằm mơ đi, vì sao lại

cảm thấy hết thảy đều là sự thật, hay bởi vì lập gia đình mà mừng rỡ

kích động. Cần phải gả cho người phương nào, nàng nghĩ nát óc cũng nghĩ

không ra. Ở hiện thực nàng không có dự định sẽ lập gia đình, vậy thì ở

trong mộng trải nghiệm một phen cũng không sao.

Dưới sự dẫn dắt

của người săn sóc dâu, trên đầu Hứa Ngự Tiên trùm khăn voan đỏ nhanh

chóng vượt qua chậu than, đi theo các nàng qua một dãy hàng lang có treo chữ hỉ cùng l*иg đèn đỏ. Chiêng trống theo từng tiết tấu vang lên chói

tai, kèm theo tiếng pháo nổ vang dội. Những cánh hoa hồng được tung lên

rải đầy mặt đất, một đôi giày hồng đột nhiên xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của chiếc khăn voan, Hứa Ngự Tiên chỉ có thể nhìn thấy vạt áo hồng y của hắn, nhìn như là một nam tử thon dài cao ngất.

Người săn

sóc dâu lấy ra một dải lụa đỏ thẫm, nhượng nàng và nam nhân kia mỗi

người cầm lấy một đầu, Hứa Ngự Tiên thông suốt hiểu rõ, nam tử này chắc

là tân lang trong mộng của nàng, không khỏi hết sức tò mò về tướng mạo

của hắn.

Tân lang chậm rãi dẫn Hứa Ngự Tiên đi đến hỉ đường, dưới sự chủ trì của người chủ hôn hai người bái thiên địa hoàn tất, Hứa Ngự

Tiên được người săn sóc dâu đưa về phòng. Nến đỏ chập chờn dưới trướng,

Hứa Ngự Tiên ngồi ngay ngắn trên chiếc chăn bông hồng, khoảng chừng thời gian một nén nhang, đôi giày hồng kia lại xuất hiện.

Nàng nín

thở ngưng thần đợi hắn nâng khăn voan lên, nhưng đợi một lúc lâu đối

phương cũng chưa từng cử động. Cho dù đây chỉ là giấc mộng, Hứa Ngự Tiên cũng dứt khoát không để ý tới lễ nghi, đang muốn tự mình xốc khăn voan

lên để nhìn bộ dáng của hắn thì một bàn tay giống như được chạm khắc từ

ngọc giữ lấy tay nàng. Tân lang khẽ cười một tiếng, một tay cầm lấy đòn

cân nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ của Hứa Ngự Tiên lên.

Hứa Ngự

Tiên bị ánh sáng từ ngọn nến làm chói mắt, một hồi lâu mới thấy rõ diện

mạo của tân lang, nàng kinh ngạc nói: “ Trong mộng thế nào lại là

ngươi?”

Khoé miệng hắn hiện lên một mảnh ý cười, giống như đóa

hoa anh túc nở rộ, đẹp đến câu hồn đoạt phách con người: “ Không phải ta thì là ai?”

Nguyên lai Bạch Tố Ly mặc hỉ phục là bộ dáng như

này, y phục đỏ thẫm càng tôn lên làn da nõn nà của hắn, dung mạo lại

tinh tế đến không thể xúc phạm. Hứa Ngự Tiên bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, sau khi lấy lại tinh thần mới thì thào: “ Chẳng lẽ do ta bị đùa bỡn

nhiều ngày qua, mới có thể nằm mơ như thế này? Thật không biết là ác

mộng hay là mộng xuân”

Bạch Tố Ly rót hai ly rượu hợp cẩn đưa cho Hứa Ngự Tiên một ly

“ Nương tử, uống ly rượu giao bôi.

Hứa Ngự Tiên bưng ly rượu lên, đang muốn một hơi uống cạn, liền bị Bạch Tố

Ly ngăn lại. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Nương tử lại phạm sai lầm,

rượu giao bôi không phải uống như vậy.”

Bạch Tố Ly vươn cánh tay, ôm lấy Hứa Ngự Tiên, tay trong tay khửu tay quàng khửu tay, một cái chạm cốc đối ẩm giao bôi.

Hứa Ngự Tiên còn chưa uống được rượu thì đột nhiên Bạch Tố Ly nghiêng đầu

lấn tới, thật sâu hôn lấy đôi môi anh đào của nàng, hút rượu vào trong

miệng. Hứa Ngự Tiên ngô ngô kêu một tiếng sau đó liền bị đẩy ngã xuống

giường. Mũ phượng trong lúc hai người giằng co lạch cạch rơi xuống đất,

mái tóc đen tuyền từ bên trong búi tóc rơi ra ngoài, trải lên giường.

Bạch Tố Ly bắt lấy hai tay nàng, chạm lên vạt áo hắn.

“ Giúp phu quân của nàng thay quần áo.”

Hứa Ngự Tiên không nói lên lời: “ Không... Ta không biết...”

“ Quần áo cũng không biết cởi, vi phu không thể làm gì khác hơn là làm mẫu cho nàng xem .”

Bạch Tố Ly cởi từng cúc áo của nàng, động tác mau lẹ thuần thục, đem toàn

thân Hứa Ngự Tiên thoát không còn một mảnh. Hứa Ngự Tiên ngượng ngùng ôm ngực, nghẹn ngào nhớ tới hắn ở trong mộng cùng hiện thực một bộ dạng hư hỏng như nhau.

“ Học được liền giúp vi phu cởϊ qυầи áo.”

Hứa Ngự Tiên sợ hắn làm chuyện quá đáng hơn, không thể không vươn tay giúp

hắn cởϊ qυầи áo, nhưng hỉ phục so với quần áo bình thường rườm rà không

ít, một hồi lâu Hứa Ngự Tiên mới cởi sạch được quần áo trên người hắn.

“ Đứa nhỏ ngoan...”

Bạch Tố Ly hôn trán Hứa Ngự Tiên, nghiêng người quấn lấy chiếc eo mảnh khảnh của nàng, thân thể cường tráng kề sát thân hình mềm mại, hai cỗ thân

thể kề cận nhau giống như muốn dung hợp cùng một chỗ, trở nên gắn kết

chặt chẽ không thể tách rời.

Hứa Ngự Tiên còn có thể cảm nhận

được cây gậy cứng rắn kia đang để ở chỗ kín của nàng, trong tư thế sẵn

sàng, ham muốn nhanh chóng tiến vào. Bạch Tố Ly giữ chặt lấy đầu gối của nàng, đem hoa huy*t tuyết trắng mở rộng, gậy th*t khí thế như chẻ tre

tiến vào bí động nhỏ hẹp. Hai người còn chưa chuẩn bị đủ, bên trong mười phần khô khốc, lúc tiến vào còn có chút đau đớn, đôi mày Hứa Ngự Tiên

nhanh chóng cau lại, ngón chân cuộn chặt. Bạch Tố Ly thấy thế, ngón tay

hắn liền vỗ về chơi đùa âm hạch của nàng, cửa huyệt cũng rất nhanh trở

nên ướŧ áŧ.

Bạch Tố Ly nắm chặt lấy phần eo của Hứa Ngự Tiên, gậy th*t ra vào nhanh từng chút một, dùng sức đẩy tới chỗ sâu nhất bên

trong cơ thể nàng. Sắc mặt Hứa Ngự Tiên ửng hồng, nhanh chóng khiến cho

nàng cảm nhận được thật nhiều kɧoáı ©ảʍ, tâm trí xẹt qua một đạo ánh

sáng, hoa huy*t của nàng không ngừng co rút, gắt gao mυ"ŧ lấy dị vật thô

to.

Tiếng động do xương mu va chạm phát ra, âm thanh rêи ɾỉ bên

tai không dứt. Chỗ hai người giao hợp chảy ra không ít mật dịch, trong

lúc va chạm liền tạo ra không ít bọt khí nhớp nháp. Cái miệng nhỏ nhắn

của Hứa Ngự Tiên phát ra âm thanh rêи ɾỉ mềm mại, lần đầu tiên ôm lấy

người nam nhân đang đè trên cơ thể mình, đầu nàng chôn ở bờ vai hắn,

giống như hóa thành một làn nước xuân tan vào trong cơ thể người kia....