Bạch Tri Thù

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếp theo bộ Thập tam sát thủ Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt - Bạch Tri Thù - Tương Tư Phu Nhân Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt bao gồm 24 vụ án đầy kịch tính với nhân vật chính xuyên suốt là đại hiệp  …
Xem Thêm

“Ngươi nói là về mặt kiếm thuật à?”

“Ờ...”.

“Chuyện đó cũng không nhất định, căn cứ vào báo cáo của Vi Thất, thì Chu Sĩ Tâm, Hà Tây Lục nương tử đều bị trúng độc trước, những người khác phần lớn cũng thế”.

“Có biết là chất độc gì không?”

“Tiêu Hồn Thực Cốt tán”.

“Vi Thất dám khẳng định à?”

“Dám, đó cũng không chỉ là ý kiến của riêng y, nghe nói không ít bằng hữu giang hồ có kinh nghiệm sau khi nhìn qua xác chết đều khác miệng cùng lời nói thế”.

“Nghe nói Tiêu Hồn Thực Cốt tán là anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng”.

“Ba năm trước Đường Báo gây án, gặp phải Chu Sĩ Tâm, bị Chu Sĩ Tâm chém đứt một cánh tay bắt sống, giao cho Vi Thất giải về giam trong đại lao phủ Ứng Thiên”.

“Còn Đường Bưu?”

Tiêu Linh nói “Cùng lúc Đường Báo vào ngục, Đường Bưu được coi là thất tung”.

“Đường Bưu và Đường Báo là anh em, ba năm trước Đường Báo bị Chu Sĩ Tâm bắt, Đường Bưu thất tung, hôm nay sau ba năm Bạch Tri Thù xuất hiện, Chu Sĩ Tâm là người đầu tiên mất tiêu bỏ mạng, dấu vết rất rõ ràng, là bị trúng độc trước, thuốc độc ấy lại là Tiêu Hồn Thực Cốt tán mà anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng, rất có thể đây chính là hành động báo thù của Đường Bưu, con nhện trắng ấy cũng chính là Đường Bưu”.

“Rất có thể”.

“Nhưng chưa chắc nhất định”, Thẩm Thăng Y lại cười nói “Đối với gã đại đạo này ta càng lúc càng cảm thấy hứng thú, ờ, cô muốn ta lên đường lúc nào?”

“Đương nhiên càng sớm càng tốt”.

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ à? Trong nhà ngươi...”.

“Chỗ này là ta thuê, đã trả xong tiền tháng này rồi”, Thẩm Thăng Y trên mặt đầy vẻ xa vắng, nói “Ta không có nhà, ta cũng chỉ có một mình”.

Một cảm giác thê lương khó nói dâng lên trong lòng Tiêu Linh, nàng định nói gì đó nhưng không nói gì được.

“Trăng đã ngắm rồi, rượu cũng đã uống rồi, lúc này không đi thì còn chờ đến lúc nào?”

“Ngươi...”.

“Ta thế nào?”

“Rất sảng khoái!”

“Cũng tức là không Vọc nước bốc bùn phải không?”

“Ờ”.

“Không Vọc nước bốc bùn thì không đi làm chuyện Bẻ ngó sót tơ”.

“Ngươi như thế là có ý gì?”

Thẩm Thăng Y không trả lời, hạ giọng khẽ hát...

Ngó đứt tơ không đứt,

Trăng đầy người chửa đầy.

Lúc trăng đầy uổng đau lòng ly biệt,

Giữa lưng trời điệu gió buồn ngàn dặm.

Một phen trỗi tiếng thu bao sầu muộn,

Khôn gặp gỡ,

Vừa sầu vừa muộn, qua tháng qua năm...

Trên trời dưới đất, đương nhiên khó mà gặp lại, vừa sầu vừa muộn, cũng đúng là đã qua tháng qua năm.

Tiêu Linh im lặng lắng nghe, ngẩn ra nhìn Thẩm Thăng Y.

Nàng quả thật khó mà hiểu được.

Nàng làm sao biết được cảm xúc trong lòng Thẩm Thăng Y?

Tiếng hát vừa dứt, Thẩm Thăng Y lập tức quay lại hỏi “Giọng hát của ta thế nào?”

Tiêu Linh như vừa tỉnh mộng, vẫn sửng sốt nhìn nhìn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y lại hỏi “Hay không?”

Tiêu Linh đang ngần ngừ.

“Té ra con người cô hoàn toàn không phải...”.

Y còn chưa nói hết, Tiêu Linh đã lớn tiếng kêu lên “Không hay”.

Thẩm Thăng Y cười lớn nói “Thế mới giống người trẻ tuổi, nếu cả người trẻ tuổi cũng không dám nói thật mất lòng, thì trên đời này chỉ e càng khó mà nghe được những lời nói thật mất lòng”.

Tiêu Linh hai má đỏ lên, nói “Thật ra giọng hát của ngươi cũng hoàn toàn không khó nghe, chẳng qua chỉ là ta vừa nghe Tiểu Phượng Tiên hát, cô ta hát quả thật rất hay, nên so ra ngươi lại thành không hay”.

“Có chuyện ấy à?”, Thẩm Thăng Y có vẻ không phục, nói “Tiểu Phượng Tiên là cái gì?”

“Cô ta không phải là cái gì, mà là người”, Tiêu Linh cười duyên dáng, nói “Trước nay cô ta vẫn ca hát ở Đệ Nhất lâu trong phủ Ứng Thiên, tới phủ Ứng Thiên ta sẽ đưa ngươi tới nghe cô ta hát”.

“Dường như ta không phải tới phủ Ứng Thiên để nghe Tiểu Phượng Tiên ca hát”.

“Ta biết, nhưng trong bấy nhiêu ngày, Vi Thất sớm muộn gì cũng sẽ ngâm mình vào chum rượu ở Đệ Nhất lâu, ngươi muốn gặp y thì chỉ có tới Đệ Nhất lâu”.

“Nhất định ta phải gặp y trước à?”

“Không có cách nào, về những vụ án này chắc không có ai biết nhiều bằng y, kỳ hạn chỉ còn một tháng, ngươi đã không có thời gian để bắt tay vào việc điều tra từ đầu”.

“Thế cũng phải, ta làm việc trước nay đều thích chọn cách thức đơn giản mà hữu hiệu, đó chưa chắc đã không phải là một cách thức đơn giản mà hữu hiệu, thứ nữa là xem Thiên hạ đệ nhất danh bổ rốt lại ra sao đối với một người cũng chưa chắc đã không phải là chuyện hay”.

“Ngươi cho rằng y là người thế nào?”

Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói “Nghe nói từ hai mươi năm trước thằng tiểu tử ấy đã làm đương sai ở nha môn, thế thì tuổi tác ắt cũng đã lớn, người làm công việc thương tổn đầu óc mà mất nhiều sức lực này đại khái không thể nào to béo, lại bị con nhện trắng kia chọc giận, một phen ngâm mình vào chum rượu, cô hỏi như thế, ta cứ như đột nhiên nhìn thấy một con gián già khẳng kheo ướt mẹp”.

“Một con gián già khẳng kheo ướt mẹp à?”, Tiêu Linh nhăn nhăn mũi rồi phá ra cười.

“Cô cười cái gì? Chẳng lẽ không phải sao?”

“Đương nhiên không phải”.













Đương nhiên không phải!

Vi Thất tuy gầy đi mấy phần, nhưng bất kể nhìn thế nào cũng không giống một con gián già khẳng kheo ướt mẹp.

Y thật ra cũng hoàn toàn không phải già, nhiều lắm chẳng qua cũng chỉ bốn mươi tuổi.

Y phục trên người y loang lổ vết rượu, nhưng con người y hoàn toàn không ngâm mình vào chum rượu.

Chum rượu cho dù không phải nhỏ, cũng không chứa được một người to lớn như y.

Thân hình của y cao lớn mà cân đối, bắp thịt nở nang mà đều đặn.

Tướng mạo y bình thường, trong sự bình thường lại mang vẻ bất phàm.

Trộn vào giữa một đám người, có thể anh sẽ không lưu ý tới y, nhưng anh sẽ đột nhiên phát giác ra sự tồn tại của y, nếu anh là trộm vặt, đến lúc giật mình phát giác ra thì đã muộn.

Nếu lấy nữ nhân làm ví dụ, thì y chính như loại nữ nhân này, lúc cô ta từ trước mặt đi tới, anh thậm chí không nhìn cô ta một cái, nhưng sau khi cô ta đi qua, anh sẽ vì không nhìn cô ta một cái mà tức giận đá cho mình một cước.

Y quả thật không giống một con gián, nhất là một con gián già.

Bốn mươi tuổi rốt lại vẫn là thời kỳ hoàng kim của một người, người bốn mươi tuổi theo lẽ đều tràn trề sức sống.

Y toàn thân càng đầy rẫy một sức sống khó mà nói hết, con người y quả thật giống một con beo.

Một con beo vừa được vớt từ chum rượu ra.

Y vừa mở miệng, Thẩm Thăng Y ngồi đối diện đã cảm thấy giống như bị người ta trút một hũ rượu đυ.c vào miệng.

May mà những lúc y mở miệng hoàn toàn không nhiều.

Lời nói của y đơn giản ngắn gọn mà có sức mạnh.

“Nếu ta biết được nhiều hơn một chút, ta đã phá án rồi, hiện tại chuyện ta có thể nói thêm cho ngươi là... vụ án thứ mười tám đã phát sinh”.

“Phát sinh lúc nào?”, Tiêu Linh bên cạnh nhịn không được hỏi chen vào.

“Tối qua, người bị cướp là hào khách từ kinh sư tới mừng sinh nhật Thất vương gia, một toán bảy người, thêm mười bốn người tùy tùng!”

“Những người ấy...”.

“Ngươi nên biết tác phong hành sự của Bạch Tri Thù”.

Tiêu Linh lập tức rùng mình mấy cái.

“Bảy người ấy đều ít nhiều có quan hệ với đạt quan quý nhân trong triều, vụ này so với mười bảy vụ trước còn nghiêm trọng hơn, sáng sớm hôm nay Thất vương gia đã mời đại nhân tới”.

“Anh ta...”.

“Lần này chỉ e đại nhân lại phải mất một phen khua môi múa lưỡi để giải thích, chỉ là có thể giải thích hay hơn, nhưng e Thất vương gia nổi giận cũng sẽ rút ngắn kỳ hạn lại”.

Thêm Bình Luận