“Ngươi cũng quen những người ấy sao?”
“Không quen, chỉ là nghe nói thôi”.
“Ngay cả ngươi cũng có ấn tượng, thì những người ấy xem ra cũng khá có phân lượng trên giang hồ”.
“Vậy thì tổn thất trong mười bảy vụ án ấy chỉ e phân lượng lại càng ghê người”.
Tiêu Linh gật đầu nói “Chỉ nói một phần lễ vật mừng sinh nhật của Thất vương gia mà Chu Sĩ Tâm và Tân Kỳ bảo tiêu cũng đã không phải là nhỏ”.
“Chu Sĩ Tâm tựa hồ không làm bảo tiêu”.
“Y thì không, nhưng Tân Kỳ thì đúng”.
“Vậy thì có quan hệ gì?”
“Y với Tân Kỳ cũng như Vi Thất với y, là bạn sinh tử chi giao, chuyến tiêu nào Vi Thất không bảo vệ được y sẽ không tụ thủ bàng quan, cũng như y mà có chuyện thì Vi Thất tuy đã nghỉ hưu mấy năm, cũng sẽ lập tức ra tay giúp đỡ”.
“Vi Thất?”, Thẩm Thăng Y thoáng trầm ngâm rồi hỏi “Có phải Vi Thất được người ta gọi là Thiên hạ đệ nhất danh bổ không?”
“Ờ”.
“Gã đương sai ấy nghe nói quả thật cũng có vài chiêu, y mà ra mặt thì tin chắc sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều”.
“Việc Chu Sĩ Tâm, Tân Kỳ mất tiêu bỏ mạng là vụ đầu tiên trong mười bảy vụ án ấy”.
Thẩm Thăng Y lại sửng sốt.
Vụ án đầu tiên phát sinh thì Vi Thất đã ra ngựa, nếu sự tình quả thật biến thành đơn giản thì làm gì còn có mười sáu vụ nữa?
“Chuyện ấy phát sinh lúc nào?”
“Ngày mười lăm tháng sáu, đến hôm nay đã là ngày mười lăm tháng tám”.
“Chẳng qua chỉ mới hai tháng, Dưới tiếng tăm lừng lẫy không có kẻ sĩ bất tài, việc phá án đối với Vi Thất mà nói cũng chỉ là vấn đề sớm muộn thôi”.
“Không thể muộn hơn nữa, thêm một tháng nữa nếu Vi Thất còn chưa phá án, chức Tổng bổ đầu của y cố nhiên không được làm nữa, mà cái mão đen của anh ta cũng khó mà giữ được”.
“Cái gì?”, Thẩm Thăng Y kinh ngạc nhìn nhìn Tiêu Linh “Anh cô là người làm quan à?”
“Đúng thế”, Tiêu Linh gật đầu nói “Y chính là Tuần án phủ Ứng Thiên Tiêu Phóng”.
“Chẳng trách gì ta nhìn tới nhìn lui chẳng thấy cô giống người giang hồ, té ra là tiểu thư nhà quan”. Thẩm Thăng Y sờ sờ mũi, chợt nói “Chức Tuần án ấy dường như không phải nhỏ”.
“So với Thất vương gia thì còn nhỏ hơn rất nhiều, đừng nói là ba tháng, cho dù y ra kỳ hạn ba ngày, ông anh Tuần án của ta cũng phải tuân lệnh”.
“May mà y ra kỳ hạn ba tháng”.
“Đã qua hai tháng rồi”.
“Vẫn còn một tháng nữa”.
“Một tháng vẫn ít hơn hai tháng, trong hai tháng trước Vi Thất đã không có được chút manh mối nào, chỉ còn một tháng quả thật khiến người ta lo lắng”.
“Phen này chắc anh cô rất lo lắng”.
“Đúng là bỏ ăn bỏ ngủ”.
“Hay đấy”, Thẩm Thăng Y chợt trừng mắt nói “Người làm anh thì lo lắng bỏ ăn bỏ ngủ, mà người làm em gái là cô thì còn lòng dạ tìm tới ta để vui vẻ”.
“Làm gì có chuyện ấy, ta tới tìm ngươi chính là muốn chia bớt mối lo với y”.
“Cô cho rằng ta chính là gã độc hành đại đạo ấy à?”
“Ta không nói như thế”.
“Chuyện này mới là lạ đây, ta lại nghĩ không ra cô tìm ta thì làm sao chia mối lo với anh cô?”
“Trên giang hồ gần đây nhất phát sinh hai chuyện lớn”.
“Cô đã nói rồi”.
“Sau hai chuyện ấy, trên giang hồ lại có thêm một tên đại đạo, một bậc đại hiệp”.
“Ta là bậc đại hiệp ấy đấy!”, Thẩm Thăng Y ưỡn ngực ra.
Tiêu Linh bất giác phì cười một tiếng, nói “Ta không nói là ngươi không phải, ngươi cần gì phải lớn tiếng như thế”.
Thẩm Thăng Y cũng cười, y hoàn toàn không thực sự tự phụ như thế, chẳng qua y chỉ muốn đơn giản hóa câu chuyện, dùng hết khả năng để bớt rườm lời.
Rườm lời có nhiều loại, lời lẽ khách khí là một trong những loại ấy.
Kỳ lạ nhất là biết rõ là rườm lời, nhưng vẫn có nhiều người thích nói.
Thẩm Thăng Y tính ra là ngoại lệ.
Tiêu Linh tựa hồ không phải như thế, lại nói tiếp “Đại hiệp đến nay vẫn chưa gặp địch thủ...”.
“Ồ...”, Thẩm Thăng Y rất thất vọng.
“Đại đạo đến nay vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Thẩm Thăng Y nghe thấy câu ấy vội vàng thu tiếng thở dài lại.
“Lại vừa khéo như thế, đại hiệp và đại đạo gần như cùng một lúc nổi tiếng trên giang hồ, nên rất nhiều người hy vọng có một ngày đại hiệp và đại đạo gặp nhau, nên không ít người cho rằng chỉ có đại hiệp mới đối phó được với đại đạo, nên ta tới tìm ngươi”.
“Ủa?”, Thẩm Thăng Y lúc ấy mới hiểu rõ, bộ ngực đang ưỡn ra tựa hồ muốn rút lại.
“Vậy ngươi nói ta tới tìm ngươi có phải cũng như chia mối lo với anh ta không?”
“Ờ...”.
“Vậy ngươi đáp ứng chứ?”
“Đáp ứng cái gì?”
“Tới phủ Ứng Thiên đối phó với tên đại đạo kia”.
Thẩm Thăng Y không nói gì.
“Ngươi không đáp ứng à?”, Tiêu Linh vội hỏi tiếp.
“Ta không nghĩ ra lý do gì để phải đáp ứng”.
“Ngươi là đại hiệp”.
“Đại hiệp dường như không phải để bắt bọn trộm vặt”.
“Y không phải là trộm vặt mà là đại tặc, là cường đạo, theo lẽ thì ngươi phải đè nén người mạnh, giúp đỡ người yếu”.
“Lão gia Tuần án mà tính là người yếu à?”
“Cho dù không tính, nhưng người khác thì sao?”
“Cô coi ta là loại người liều mình vì người khác à?”
“Ngươi vốn là như thế, nếu không tại sao ngươi lại khiêu chiến với mười ba sát thủ”.
Thẩm Thăng Y im bặt.
“Gã đại đạo này chắc không khó đối phó như mười ba sát thủ”.
“Chưa chắc!”
“Chưa chắc à? Té ra là ngươi sợ”.
“Đến giờ này ngày này, dường như ta vẫn chưa biết có cái gọi là sợ”.
“Thế thì...”, Tiêu Linh hai mắt di động, nói “Ngươi khiêu chiến với mười ba sát thủ là để cầu danh, đến nay có danh rồi, ngươi không mạo hiểm nữa”.
Thẩm Thăng Y cười nói “Cách khích tướng ấy của cô kể cũng cao minh, chỉ đáng tiếc tìm lầm đối tượng rồi”.
Tiêu Linh ngẩn ra ở đó.
Thẩm Thăng Y chỉ cười.
Hồi lâu Tiêu Linh không biết làm sao, thở dài một tiếng, nói “Ngươi quyết định không đáp ứng à?”
“Ta định không đáp ứng, nhưng lại nghĩ không ra lý do gì để không đáp ứng”.
“Ngươi...”.
“Dù sao ở đây cũng buồn tới mức gần chết, rảnh tới mức phát chán, tới chỗ khác dạo dạo cũng hay”.
“Vậy ngươi muốn thù lao bao nhiêu?”, Tiêu Linh vui vẻ cơ hồ suýt nắm luôn tay áo Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y lại chợt nghiêm mặt, nói “Ta đáp ứng vì ta thích mạo hiểm, chứ hoàn toàn không phải vì thù lao”.
Tiêu Linh lại sửng sốt, trên mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
“Ta cũng chỉ là phát sinh hứng thú với các vụ án ấy, với tên đại đạo ấy, chứ hoàn toàn không phải phát sinh hứng thú với ông anh Tuần án của cô đâu”.
“Thế nào cũng được, ngươi đi là được”.
“Hô, cô coi ta là ai, là Trại Gia Cát...”.
“Ta chỉ biết ngươi là Thẩm Thăng Y, cũng chỉ coi ngươi là Thẩm Thăng Y”.
“Có ý tứ!”, Thẩm Thăng Y như nghĩ ra chuyện gì đó, lập tức hỏi “Đại hiệp tên Thẩm Thăng Y, còn đại đạo là ai?”
“Không rõ”, Tiêu Linh lắc lắc đầu nói “Trước nay y không để ai sống sót”.
“Lòng dữ tay độc, đại đạo giỏi thật”.
“Có điều mỗi khi phát sinh vụ án, chỗ dễ nhìn thấy nhất ở hiện trường đều có một tấm thϊếp đen vẽ một con nhện trắng, vì thế mọi người gọi y là Bạch Tri Thù”.
“Bạch Tri Thù?”, Thẩm Thăng Y thoáng trầm ngâm, rồi nói “Trên giang hồ những người xưng rồng, xưng cọp ít nhất cũng có hai ba trăm, xưng rắn, xưng mèo cũng có rất nhiều người, nhưng nhện thì tựa hồ chỉ có con này”.
“Một con là quá đủ”.
“Con nhện này dùng cái gì để gϊếŧ người?”
“Vi Thất nói là dùng kiếm”.
“Bằng vào kinh nghiệm của y thì chắc tuyệt đối không phán đoán sai lầm đâu”, Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên “Chu Sĩ Tâm, Hà Tây Lục nương tử đều là cao thủ dùng kiếm, con nhện này đúng là không đơn giản”.