Bạch Tri Thù

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếp theo bộ Thập tam sát thủ Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt - Bạch Tri Thù - Tương Tư Phu Nhân Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt bao gồm 24 vụ án đầy kịch tính với nhân vật chính xuyên suốt là đại hiệp  …
Xem Thêm

Đao nhanh, thân hình Thẩm Thăng Y còn nhanh hơn.

Tiếng “dễ” sau cùng buông ra, mười hai đao y đã tránh khỏi mười đao, hai tay lật mạnh một cái, hai đoạn sáo gãy cùng bay ra, bay lên trên trời, bay vào trong trăng, thân hình lập tức nghiêng qua sấn vào đón đỡ đao thứ bảy tay trái, đao thứ năm tay phải của cô nương áo đỏ.

Ánh đao như chớp lóe, người cũng như chớp lóe.

Người sấn vào ánh đao, ánh đao đột nhiên tắt ngấm.

Thẩm Thăng Y hai bàn tay không chỉ vỗ một cái, keng một tiếng kẹp hai thanh Liễu Diệp đao của cô nương áo đỏ vào giữa hai bàn tay, kẹp chặt vào giữa hai bàn tay.

Phán đoán chuẩn xác ấy, xuất thủ mau lẹ ấy, không khỏi quá ghê người!

Cô nương áo đỏ cũng giật nảy mình, vội vàng nghiêng người rút đao.

Nàng rút đao một cái mới phát giác hai bàn tay của Thẩm Thăng Y quả thật giống như hai tấm gang.

Thẩm Thăng Y cũng đang nghiêng người.

Vai hai người không kìm được chạm vào nhau, tỳ vào nhau.

Cô nương mặt cũng đỏ bừng, đỏ tới mức giống như một quả vả đỏ!

Một quả vả đỏ như thế, nếu anh là nam nhân, anh có muốn cắn một miếng không?

Khoảng cách gần như thế, cho dù cắn một miếng xem ra cũng không phải là một chuyện khó khăn.

Thẩm Thăng Y tính ra cũng còn thành thật, y chỉ cười, nhưng cười rất giống một gã ăn cắp.

Mặt cô nương càng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Thăng Y, xem dáng vẻ giống như sắp nổi giận.

Nào ngờ nàng lại đột nhiên bật cười.

Nàng vốn đã rất xinh đẹp, cười một tiếng như thế, lại càng xinh đẹp.

Thẩm Thăng Y nhất thời vì thế sửng sốt.

Cô nương thừa cơ rút đao lại.

Nhưng đao vẫn không hề nhúc nhích.

Hai bàn tay của Thẩm Thăng Y vẫn giống như hai tấm gang.

Gã tiểu tử này tựa hồ vẫn không phải là một kẻ hiếu sắc.

Cô nương chỉ còn cách thở dài một tiếng, nói “Xem ra ngươi đúng là Thẩm Thăng Y rồi”.

“Vốn là Thẩm Thăng Y, còn cô?”

“Tiêu Linh”.

“Tiêu Linh à? Dường như đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này”.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.

“Vậy là nói giữa chúng ta không có thù hận gì”.

“Đúng là không có”.

“Chuyện này mới là lạ đây, ta lại nghĩ không ra có lý do gì mà cô lại hung dữ ban cho ta mười hai nhát Liễu Diệp đao”.

“Ta chẳng qua chỉ muốn chứng minh một phen xem ngươi rốt lại có phải là Thẩm Thăng Y kia không...”.

“Thẩm Thăng Y nào? Theo chỗ ta biết trước nay chỉ có một Thẩm Thăng Y”.

“Thì chính là ngươi đấy”.

“Tính ra cô cũng biết rồi”.

“Nhưng trước đó thì quả thật ta không thể khẳng định”.

“Cho nên cô dùng phi đao để chứng minh một phen à?”

“Chỉ có cách ấy, nếu ngươi không phải là Thẩm Thăng Y cũng không dễ dàng tiếp được mười hai ngọn phi đao của ta như thế đâu”.

“May mà ta là Thẩm Thăng Y”.

“Nếu ngươi không phải cũng không hề gì, mười hai ngọn phi đao ấy của ta còn có thước tấc mà”.

“Ủa?”

“Nhưng cặp Liễu Diệp song đao này thì không có!”, ánh mắt của cô nương rơi lên hai bàn tay của Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y cười khẽ một tiếng, rốt lại nới lỏng hai bàn tay, y tựa hồ nhận ra Tiêu Linh hoàn toàn không có ác ý.

Tiêu Linh quả thật không có ác ý, Thẩm Thăng Y vừa buông hai tay ra, nàng cũng chỉ thu đao về.

Vai hai người vẫn còn tỳ vào nhau.

Tiêu Linh tựa hồ đột nhiên nghĩ ra, lại đỏ bừng mặt, vội vàng nhảy ra.

Thẩm Thăng Y lại không hề thay đổi sắc mặt, nói “Cô sợ cái gì, chẳng qua ta chỉ mới mười lăm ngày chưa tắm”.

“Ngươi nói bao nhiêu ngày?”, Tiêu Linh giật nảy mình nhìn nhìn Thẩm Thăng Y.

“Mười lăm ngày”.

“Thật à?”

“Giả đấy”.

“Con người ngươi té ra hoàn toàn không thành thật”.

“Cái gì? Chẳng lẽ trước khi tới tìm ta cô vẫn không tìm hiểu xem ta là một người thế nào à?”

“Ai nói không tìm hiểu?”

“Vậy rốt lại cô biết bao nhiêu về ta?”, Thẩm Thăng Y cười khẽ hỏi.

“Không nhiều không ít”.

“Ủa?”

“Ngươi từng đánh ngang tay với Tổ Kinh Hồng, tước sau còn liên tiếp đánh bại Kim Ty Yến, Liễu Mi Nhi, Tuyết Y Nương, Mãn Thiên Tinh, Ủng Kiếm công tử”.

“Đó đã là chuyện cũ nhiều năm rồi, cả ta cũng gần quên rồi”.

“Vậy thì nói chuyện gần đây nhất...”.

“Gần đây nhất thì sao?”

“Một trận đánh ở Tây Khê, ngươi nhấc tay một cái, tiêu diệt hết mười ba sát thủ nổi tiếng giang hồ”.

“Nhấc tay một cái à? Võ công của ta dường như vẫn chưa lợi hại tới mức ấy đâu”.

“Bất kể thế nào, rốt lại mười ba sát thủ cũng đã chết dưới tay ngươi”.

Thẩm Thăng Y cười một tiếng, không phân biện nữa.

“Mười ba sát thủ nổi tiếng lòng dữ tay độc, âm hiểm giảo hoạt, nhưng tất cả đều không phải là đối thủ của ngươi, vậy thì võ công của ngươi thế nào, trí tuệ của ngươi ra sao, thì càng không cần phải nói”.

“Con người cũng thế mà”.

“Con người ngươi không có chỗ nào không hay”, Tiêu Linh chẩu chẩu miệng, nói “Chỉ có cái miệng là không thành thật”.

Thẩm Thăng Y lại sửng sốt, nhưng không phải là vì lời lẽ của Tiêu Linh mà là vì dáng vẻ của Tiêu Linh.

Tiêu Linh võ công kể ra cũng không kém nhưng không hề có chút khí chất giang hồ, cái nàng có chỉ là sự nũng nịu, sự ngây thơ của con gái nhỏ, một cô gái nhỏ như thế quả thật không thích hợp với việc đi lại một mình trên giang hồ, cho dù sư trưởng của nàng cho rằng võ công của nàng đã đủ để đối phó, cũng tuyệt đối không thể yên tâm, để nàng xông pha giang hồ một mình như thế này.

Nhưng một cô gái nhỏ thế này lại một mình trong đêm tìm tới đây, rốt lại là vì chuyện gì?

Thẩm Thăng Y quả thật rất ngạc nhiên, đang định hỏi, Tiêu Linh đã nói tiếp “Thật ra con người của ngươi cũng tốt, nếu không tốt cũng đã không đối đầu với mười ba sát thủ, nên đêm nay một người như ta tới tìm ngươi cũng không sợ hãi”.

Thẩm Thăng Y cười nói “Chẳng lẽ cô tới tìm ta chỉ vì muốn thử võ công của ta, xem ta là một người thế nào, nói lời ngưỡng mộ à?”

“Không phải thế”.

“Vậy rốt lại là vì chuyện gì?”

“Gần đây nhất trên giang hồ phát sinh hai chuyện lớn”.

“Chuyện thứ nhất chắc là chuyện ta quyết đấu với mười ba sát thủ ở Tây Khê”.

“Con người của ngươi té ra không biết cả chuyện khiêm tốn!”

“Khiêm tốn không còn gì phải nghi ngờ là một đức tốt, nhưng cũng là sự giả trá”.

“Ngươi ghét giả trá à?”

Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Giả trá chính là một cái mặt nạ, ta thì không biết mang bất cứ cái mặt nạ nào”.

“Vậy là nói trong quá khứ ngươi...”.

“Đừng hỏi chuyện quá khứ của ta!”

“Vậy còn chuyện thứ hai là gì?”

“Cô nói là chuyện gì?”

“Ngươi không biết sao?”

“Nếu biết thì ta đã không bảo cô nói”.

Tiêu Linh trầm mặc một lúc, giữa hai hàng chân mày chợt lộ vẻ lo buồn, nói “Gần đây nhất ở một dải phủ Ứng Thiên xuất hiện một tên độc hành đại đạo”.

“Hoa Miêu à?”

“So với người này thì Hoa Miêu chỉ là một đứa trẻ con”.

“Ủa?”

“Hoa Miêu ít khi làm người ta bị thương, càng ít khi gϊếŧ người, người này thì liên tiếp gây ra mười bảy vụ án, lấy đi sáu mươi bốn mạng người”.

Mười bảy vụ án, sáu mươi bốn mạng người!

Đó rốt lại cũng là một con số ghê người.

Thẩm Thăng Y cũng vì thế giật nảy mình, nói “Đã gọi là chuyên lớn trên giang hồ, thì sáu mươi bốn người chết ấy nhất định không phải là kẻ vô danh tiểu tốt”.

“Chu Sĩ Tâm, Tân Kỳ, Mạnh Thiên Hóa, Hà Tây Lục nương tử dường như đều không phải là kẻ vô danh”.

Thẩm Thăng Y hơi biến sắc nói “Cô là nói Nhất Kiếm Thiên Phong Chu Sĩ Tâm, Uyên Ương Song Kiếm Hà Tây Lục nương tử, Tân Kỳ ở Trường Thắng tiêu cục, Mạnh Thiên Hóa được kể vào hai mươi cao thủ ám khí đứng đầu giang hồ à?”

Thêm Bình Luận