Cành xưa như cũ tươi.
Trăng vơi có lúc lại phải đầy,
Đầy, trăng đầy người chửa đầy.
Mặt hồng đổi,
Bao giờ trở lại tuổi thơ ngây?
Anh có ấn tượng gì về bài tiểu lệnh Nam Cung Kim tự kinh của Ngô Khắc Vinh không?
Trăng vơi còn đầy, nhưng hoa niên thì theo nước chảy, người đi cho dù gặp lại, thì thuở thanh xuân cũng không trở lại.
Người có tình, người cũng biết vô tình.
Tới như trăng, tuy biến đổi nhiều, nhưng vẫn còn tính được là đa tình.
Bất kể là xuân, là hạ, là thu, là đông, cứ để anh một mình đứng trước song the, bồi hồi nơi thềm vắng, vào những đêm không mưa, chỉ cần ngẩng đầu lên, anh sẽ không khó gì phát giác ra rằng mình hoàn toàn không cô đơn, người bầu bạn với anh vẫn có vầng trăng trên trời.
Ô, trăng hay thật!
Đến mùa xuân Trong viện hoa lê trăng ngập trắng.
Đến mùa hạ Liễu múa ngả nghiêng trăng giữa gác.
Đến mùa thu Nhạc khua chó sủa trăng ngô biếc.
Đến mùa đông Hương thầm lén ngát trăng mai sáng.
Ồ, trăng hay thật!
Không biết lưỡi câu bạc cong cong trên trời ấy, tấm gương sáng tròn tròn trong mây ấy đã đưa tới cho nhân gian bao nhiêu niềm vui sướиɠ, bao nhiêu nỗi lo buồn.
Nào là Muôn dặm lòng về sáng trước trăng, Bể biếc trăng ngời châu có lệ, nào là Càng sai trăng sáng rọi vàng trôi, Chân mây nhạn đứt trăng trời bắc...
Nếu không có vầng trăng ấy thì thi nhân mặc khách làm sao có được bấy nhiêu thơ hay, cũng làm sao tả được hết sự day dứt chốn tha hương ấy, vẻ buồn bã khi ly biệt ấy, cũng làm sao tả được hết niềm u oán chốn phòng khuê ấy, nỗi thê lương nơi quan ải ấy.
Người có buồn vui tan hợp, trăng có tỏ mờ tròn khuyết, từ xưa khó vẹn toàn... Tô Đông Pha rốt lại là người rất hay, hiểu hết mùi vị trong đó.
Chỉ là tâm tình mỗi người mỗi khác, cảm xúc cũng không như nhau, trăng tàn chưa chắc khiến người ta đứt ruột, trăng tròn cũng chưa chắc khiến người ta mềm lòng, nhưng tới như trăng đêm Trung Thu thì rượu cũng được, nước cũng được, nghĩ tới thì ai cũng không nhịn được muốn uống ba chén.
Thẩm Thăng Y hiện tại lại đã uống tới chén thứ tư.
Y biết uống rượu chỉ là chuyện trong vài năm nay, lúc đầu y chỉ uống được ba chén, gần đây thì đã có thể uống mười chén không say, nhưng nếu thêm hai chén nữa thì y vẫn không say không xong.
Y biết rõ tửu lượng của mình, biết rất rõ, nhưng rất nhiều lúc y vẫn say tới mức mờ mịt.
Không ai ép y, chỉ là chính y ép y.
Một người lúc buồn bã vẫn thường nhớ lại dĩ vãng, y chẳng qua chỉ là tìm cách để mình bớt nhớ đi một chút.
Y cũng biết Rượu tới ruột sầu sầu càng sầu, y cũng biết rượu say rồi lại tỉnh, nhưng nỗi sầu vẫn còn như cũ.
Y chỉ là không biết làm sao, y quả thật cảm thấy đau buồn.
Đời người vẫn có rất nhiều sự đau buồn không biết làm sao như thế.
May mà những lúc y buồn bã hoàn toàn không nhiều lắm, không cần y phải tìm cơ hội để uống rượu, nhưng nếu có cơ hội uống rượu, thì trước nay y không chịu bỏ qua.
Đêm nay trăng thu lại đầy, há không phải là một cơ hội uống rượu rất tốt sao?
Trăng tròn trên ngọn cây đan quế.
Đan quế đang tỏa hương.
Trước hoa, dưới trăng, trong viện nhỏ, một mâm trà rượu, người thì chỉ có một mình y, chỉ có trăng sáng trên trời, cái bóng dưới đất làm bạn.
Trăng không biết uống, bóng chỉ theo người, y một mình tự rót tự uống.
Uống một mình chưa chắc đã vô vị, chỉ là uống mau hơn rất nhiều.
Chén rượu thứ tư quả thật đã uống xong.
Không phải say, thì y nhớ tới chuyện gì?
Một nét cười chua chát hiện lên trên khóe môi y, chuyện y nhớ tới nhất định không phải là điều vui vẻ.
Y chợt đặt cái chén xuống, mò vào tay áo một cái, trong tay đã có thêm một ngọn sáo, dựa nửa người vào gốc đan quế bên cạnh, buồn rầu thổi sáo.
Y lại học thổi sáo từ lúc nào nhỉ?
Trăng lạnh thê lương, sao thưa lấp lánh, đêm thanh đình viện yên ắng, gió thu lá vàng xạc xào...
Té ra là một khúc điệu buồn thu, chẳng lạ gì lại thê lương như thế, u oán như thế.
Tiếng sáo ngân nga, đột nhiên bay vυ"t lên ngọn cây, bay vυ"t lên trời cao!
Một làn ánh sáng như tia chớp đồng thời đánh lên thân cây!
Sáng loáng, tinh xảo, ngọn Liễu Diệp phi đao đẹp thật!
Lưỡi đao rộng bằng ngón tay, dài khoảng ba tấc, vừa đánh trúng thân cây là ngập sâu tới tận chuôi, lực đạo quả thật không phải nhỏ!
May là trong chớp mắt ấy Thẩm Thăng Y đã tung người vọt lên cây.
Y tựa hồ chẳng qua chỉ nổi hứng chứ hoàn toàn không biết có chuyện gì phát sinh.
Tiếng sáo cũng không có chút gì khác lạ.
Một cái tung người ấy của y lên cao gần hai trượng, chỗ ấy vừa khéo có một cành cây mọc ngang, y cũng vừa khéo ngồi xuống cành cây.
Cành cây mọc ngang ấy lại tựa hồ không tiện ngồi, nên y lại vội vàng tung người vọt lên.
Trên cành cây gần như đồng thời lại có hai ngọn Liễu Diệp phi đao cùng kiểu cắm vào, té ra đúng là không phải chỗ tiện ngồi.
Thân hình y bay lên càng cao, càng xa.
Tiếng sáo chợt trở nên đặc biệt uyển chuyển.
Thẩm Thăng Y trên không liên tiếp lộn nhào ba cái.
Ba cái lộn nhào ấy quả thật lật rất ăn khớp.
Bốn ngọn, ba ngọn, hai ngọn, chín ngọn Liễu Diệp phi đao chỉ cách khe sợi tóc trước sau lướt qua hai vai, hai má, hông, ngực, yết hầu của y!
Chẳng lẽ lại là vừa khéo?
Đao bay, lá bay, người bay.
Đao rơi, lá rơi, người rơi.
Lá rơi múa gió thu, vừa rơi xuống đã bị gió cuốn đi.
Người thì hoàn toàn không bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng rơi xuống trước một khóm hoa Bách nhật hồng.
Lá vẫn xanh, hoa vẫn hồng, nhưng hoa lá đã bắt đầu héo úa.
Người chẳng ngàn ngày khỏe, hoa làm sao trăm ngày hồng?
Thân hình thủy chung không dừng lại.
Thân hình bay vào khóm hoa.
Khóm hoa tua tủa đột nhiên rẽ ra hai bên, ở giữa bay ra một đóa hoa đỏ vô cùng đẹp đẽ.
Không có đóa hoa nào to như thế, là người!
Một cô nương áo đỏ rất trẻ tuổi.
Trong tay cô nương là một thanh Liễu Diệp trường đao.
Ánh đao sáng loáng, lưỡi đao sắc bén, ánh đao vừa chớp lên, lưỡi đao đã chém thẳng xuống đầu.
Một đao ấy mà chém trúng, cái đầu của Thẩm Thăng Y không khó gì biến thành hai cái.
Nhưng đầu Thẩm Thăng Y vẫn chỉ có một cái.
Đao còn chưa tới, tiếng sáo đã chuyển, thân hình y cũng biến đổi, người đã ngoài lưỡi đao.
Đao chém trượt lại hất lên, cô nương cười nhạt, trong tay trái chợt có thêm một thanh Liễu Diệp đoản đao chỉ dài hơn một thước, hai bên trái phải cùng bay, đôi đao ngắn dài cùng múa, múa tới mức giống như một đôi cánh bướm, trong viện nhất thời giống như có thêm một con bướm lớn màu đỏ, còn có một con bướm màu trắng.
Thẩm Thăng Y theo ánh đao bay múa, cũng biến thành một con bướm, bướm trắng.
Tiếng sáo vẫn còn vang lên.
Tiếng sáo dường như đã không còn uyển chuyển mấy.
Liễu Diệp song đao của cô nương áo đỏ rốt lại cũng xuất phát từ bậc danh sư.
Đao chém càng lúc càng lợi hại.
Tiếng sáo bắt đầu đứt đứt nối nối.
Đao chém càng gấp.
Tiếng sáo đột nhiên đứt ngang.
Ngọn sáo của Thẩm Thăng Y trong ánh đao đã bị chém thành hai đoạn, y hai tay mỗi tay cầm một đoạn sáo đứt, cười gượng một tiếng, nói “May là ta mắt nhanh tay lẹ, một người muốn học tiêu sái chút ít té ra cũng không phải là chuyện dễ”.
Câu nói vừa được một nửa, Liễu Diệp song đao của cô nương áo đỏ bên trái bảy nhát bên phải năm nhát chém ra mười hai nhát.