Người chết nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, hai tay nắm chặt một tấm thϊếp màu đen.
Trên tấm thϊếp hoàn toàn không có chữ, chỉ vẽ một con nhện, nhện trắng!
Phản ứng của y cũng không thể tính là chậm, nhưng vẫn chậm mất nửa phân.
Y thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, một tấm lưới lớn đã chụp xuống giữa đầu!
Tấm lưới lớn ấy cũng không biết là dùng cái gì dệt thành, trắng trắng xám xám, nhẹ nhàng như một áng mây trôi, một đám khói mù, không chút tiếng động bay tới, ngay lập tức bao trùm y trong khói, trong mù.
Y sửng sốt, thanh kiếm lập tức vung ra.
Cao thủ đích xác là cao thủ, trong chớp mắt hàng trăm hàng ngàn ánh kiếm bắn ra bốn phương tám hướng.
Kiếm phong vi vυ"t, kiếm khí giàn giụa.
Một kiếm ấy oai lực quả thật không phải tầm thường.
Nếu tấm lưới là lưới bình thường, chỉ e đã bị thanh kiếm chém thành nát bét.
Chỉ đáng tiếc đó hoàn toàn không phải là một tấm lưới bình thường.
Kiếm chưa tới, tấm lưới đã bị kiếm phong thổi dạt ra, kiếm vừa thu, tấm lưới lại bay trở lại.
Tấm lưới ấy quả thật giống như mây mù.
Chu Sĩ Tâm hoàn toàn không phát giác ra một vệt ráng hồng.
Lại không phải là ban ngày, nếu không cẩn thận lưu ý, vệt ráng hồng ấy quả thật không dễ mà phát giác ra được.
Tấm lưới vừa bay trở lại, vệt ráng hồng cũng rơi lên người Chu Sĩ Tâm.
Ráng hồng bay thơm.
Mùi thơm ấy chỉ rất nhàn nhạt, nhưng vừa khẽ hít vào đã khiến người ta tâm thần ngây ngất, tiêu hồn tiêu ý.
Chu Sĩ Tâm hồn chưa tiêu, ý chưa tiêu nhưng tâm thần đã ngây ngất.
Kiếm thứ hai của y đã chuẩn bị đánh ra, nhưng hoàn toàn chưa đánh ra.
Kiếm vẫn đã đánh ra.
Công phu về kiếm thuật của y đã tới chỗ ý tới kiếm tới.
Oai lực của một kiếm ấy đã giảm đi ba phần, chỉ còn bảy phần.
Kiếm phong vẫn vi vυ"t, kiếm khí vẫn giàn giụa.
Vệt ráng hồng bay tan trong kiếm phong.
Kiếm khí lạnh buốt khiến Chu Sĩ Tâm tâm thần chợt tỉnh táo, chợt trấn tĩnh, chợt sáng suốt.
Y rốt lại đã lưu ý tới vệt ráng hồng bay tan trong kiếm khí.
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán!”
Tiếng la hoảng vừa bật ra, sắc mặt Chu Sĩ Tâm đã trở thành xám xanh.
Một nhát kiếm còn bảy phần oai lực lại chưa thể đánh tấm lưới dạt ra, lưỡi kiếm đã chạm vào mắt lưới.
Tấm lưới khá bền chắc, nhưng thanh kiếm của Chu Sĩ Tâm cũng không phải dùng để cắt đậu hũ.
Bảy phần oai lực cũng đã quá đủ.
Xoẹt xoẹt xoẹt, mắt lưới theo lưỡi kiếm rách tung.
Kiếm đột nhiên thu về.
Chu Sĩ Tâm hoành kiếm trước ngực, toàn thân đột nhiên ngưng kết trong không khí.
Nhìn thấy mồ hôi như hạt đậu ứa ra trên trán y, lăn tròn xuống mặt y, từng tia từng tia khói trắng cũng từ mũi từ miệng y bốc ra.
Tấm lưới lớn như mây mù kia trong chớp mắt đã lại trùm lên người y, nhưng lập tức lại bay lên, gom thành một bó, một khối, rơi vào một bàn tay trắng bệch.
Người áo trắng không biết từ lúc nào đã nhảy ra khỏi chỗ đánh xe, bước tới trước mặt Chu Sĩ Tâm.
Y tay trái nắm lưới, tay phải đang cởi dây buộc cái nón trúc trên đầu.
Chu Sĩ Tâm hoàn toàn không nhắm mắt, ánh mắt đang nhìn lên đầu người áo trắng.
Tròng mắt của Chu Sĩ Tâm bất giác co rút lại.
Gương mặt dưới cái nón trúc lại trùm kín bằng một tấm khăn trắng, chỉ lộ ra đôi mắt.
Đó căn bản không thể tính là một gương mặt.
Ánh mắt lấp lóe, âm trầm, lạnh lùng, ngụy dị.
Anh đã nhìn thấy nhện chưa?
Đó quả thật là một đôi mắt nhện.
Chu Sĩ Tâm trong lòng lạnh buốt, mồ hôi trên trán rơi xuống càng gấp, tia khói từ mũi từ miệng bốc ra càng dày.
Người áo trắng nhìn thấy rất rõ, chợt thở dài một tiếng, nói “Công lực của ngươi quả nhiên thâm hậu, bằng vào công lực của ngươi quả thật không khó khăn gì trong một giờ nửa khắc bức được Tiêu Hồn Thực Cốt tán đã hít phải ra”.
Chu Sĩ Tâm không trả lời, y không thể trả lời!
“Một giờ nửa khắc, ồ!”, người áo trắng lại thở dài một tiếng, nói “Chỉ đáng tiếc là cả nửa khắc ta cũng không sao cho ngươi, không thể cho ngươi”.
Chu Sĩ Tâm khuôn mặt xám xanh trong một thoáng đã trở thành trắng bệch, nhịn không được quát một tiếng, hỏi “Đường Bưu phải không?”
“Không phải Đường Bưu”.
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán là anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng, Đường Báo năm trước gây án bị ta bắt gặp, bị ta chặt tay bắt sống, giao cho Vi Thất giải về giam trong đại lao phủ Ứng Thiên, ngươi không phải Đường Bưu thì là người nào?”
Nói liền một mạch mấy câu như thế, Chu Sĩ Tâm vẻ mặt càng khó coi.
Người áo trắng không đáp mà hỏi lại “Chẳng lẽ mới rồi ngươi chưa nhìn thấy tấm thϊếp trong tay Tân Kỳ sao?”
“Nhìn thấy thì sao?”
“Trên tấm thϊếp có cái gì?”
“Không có gì cả”.
“Nhớ kỹ đi!”, người áo trắng ánh mắt càng âm trầm, càng lạnh lùng, càng ngụy dị, càng giống mắt nhện.
“Nhện!”, Chu Sĩ Tâm kêu lên thất thanh, nói “Bạch Tri Thù!”
“Chính là Bạch Tri Thù!”
“Bạch Tri Thù, Bạch Tri Thù...”, Chu Sĩ Tâm lẩm bẩm nói một mình, nhìn người áo trắng từ trên xuống dưới một lượt, nói “Đường Báo đã bị giam trong đại lao phủ Ứng Thiên, chuyện ta và Tân Kỳ gặp nhau ở đây lúc này, không biết Tân Kỳ có nói với ai không, chứ ta chỉ nói với một người, ngươi, ngươi...”.
Tiếng ngươi thứ hai bật ra, Bạch Tri Thù cái nón trúc trong tay phải đã đánh ra.
Vù một tiếng, cái nón trúc thổi lên một con trốt, như cái bánh xe xoay tròn chém tới yết hầu Chu Sĩ Tâm.
Chu Sĩ Tâm cười thảm phóng kiếm ra.
Một kiếm ấy đã không thể biến thành hàng ngàn thanh.
Oai lực của nhát kiếm chỉ còn ba thành.
Kiếm chém vào mép cái nón trúc.
Soạt một tiếng lưỡi kiếm chém toác cái nón trúc, ngập vào nửa thước, nhưng cũng chỉ ngập vào được nửa thước.
Đường kính của cái nón trúc lại hơn một thước tám.
Một kiếm ấy không thể chém cái nón trúc đứt đôi.
Lực đạo trên cái nón lại mạnh hơn lực đạo trên kiếm rất nhiều, thanh kiếm trong tay Chu Sĩ Tâm rời khỏi tay, theo cái nón bay qua một bên.
Y bất giác loạng choạng một cái.
Một làn ánh sáng lạnh chói mắt cơ hồ đồng thời bay tới ngực y.
Y cũng nhìn thấy làn ánh sáng bay tới, y cũng cảm nhận được một làn hơi lạnh đang đánh vào giữa ngực, y cũng muốn né tránh.
Chỉ đáng tiếc là y không thể né tránh, không có sức để né tránh.
Bạch Tri Thù cái nón trúc vừa bay ra, trong tay đã có thêm một thanh kiếm, kiếm sắc.
Thân hình chỉ nhích động, tay của y đã vung tới trước mặt Chu Sĩ Tâm, trong ánh sáng lạnh chớp lên, kiếm của y đã đâm vào l*иg ngực Chu Sĩ Tâm.
Một kiếm đã quá đủ.
Chỉ một kiếm, Bạch Tri Thù đã thu kiếm lại.
Máu như mũi tên phun thẳng ra.
“Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi!”, Chu Sĩ Tâm điên cuồng gào lớn, thân hình đã loạng choạng lại loạng choạng, sau cùng đổ xuống.
Trong chớp mắt, gương mặt trắng bệch của y đột nhiên biến thành đỏ sẫm.
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán quả nhiên không kém”.
Bạch Tri Thù chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ sẫm của Chu Sĩ Tâm, chợt lắc lắc đầu, nói “Đầu óc của ngươi cũng không kém”.
“Ồ, cách thức tốt nhất xem ra vẫn là gϊếŧ người bịt miệng”.
Thở dài xong, Bạch Tri Thù bước tới, đưa tay vào thùng xe lấy ra một cái bao.
Phần lễ vật mừng sinh nhật của Thất vương gia nếu món nào cũng dùng hộp đựng cho tử tế thì quả thật phải một cái rương lớn mới đủ chỗ, nhưng nếu vứt hết hộp đi thì cho vào một cái bao cũng đủ.
Cho nên Bạch Tri Thù chỉ dùng một cái bao, không cần tới hộp gì cả.
Xem ra cả một món trong phần lễ vật mừng sinh nhật này y cũng không muốn để lại cho Thất vương gia.