Bộ Yên Phi dường như phát giác được chuyện gì, cũng đúng lúc ấy, tiếng trống canh đêm đã theo gió vang tới.
Canh hai!
“Ngươi không tới, trở đi ta cũng không đi gặp ngươi nữa”, Bộ Yên Phi nổi giận hất tay một cái.
Nàng đột nhiên phát giác tay mình đã trở thành có khí không lực.
Nàng vừa dứt lời, một giọng nói giống như từ phía sau lưng nàng vang lên, nói “Cô còn muốn gặp y à?”
Giọng nói ngụy dị thật!
Bộ Yên Phi lần hoảng sợ này không phải tầm thường, nàng kêu lên thất thanh quay đầu lại.
Một người đang đứng sau lưng nàng, người ấy toàn thân đều bọc kín trong khăn đầu và quần áo màu trắng xám, cả hai tròng mắt giống như cũng có màu trắng xám.
“Bạch Tri Thù!”, Bộ Yên Phi lúc ấy mới thực sự giật nảy mình, vặn hông, nhấc vai, kế đó vọt người lên.
Lúc bình thường, nàng vừa làm xong ba động tác ấy thì thân hình ít nhất cũng đã ngoài ba trượng, nhưng lần này nàng vẫn đứng đó, thậm chí cả ba động tác ấy nàng cũng chưa làm xong.
Khí lực toàn thân của nàng rõ ràng đã hoàn toàn tiêu tan.
Nàng biến sắc, nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nhưng chưa hoàn toàn tuyệt vọng.
“Thẩm Thăng Y!”, nàng kêu lớn.
Giọng nói yếu ớt tới mức chỉ có nàng nghe thấy.
Lúc ấy nàng mới thực sự tuyệt vọng!
Ý chí vừa tan rã, thân hình nàng cũng loạng choạng muốn ngã, không đứng vững nữa.
Nàng còn chưa ngã xuống, Bạch Tri Thù đã lướt tới cạnh nàng, quờ vào hông nàng cắp vào nách, mau lẹ vọt ra cửa sau đền Thiên Nữ.
Một tấm thϊếp màu đen từ trong tay y cũng đồng thời bay ra.
Trên tấm thϊếp vẽ một con nhện, nhện trắng.
Tấm thϊếp còn đang bay trên không, thân hình y ở cửa sau đã mất hút.
Thân hình y vừa mất hút ở cửa sau, một người đã từ phía sau tượng Thiên Nữ hiện ra.
Người ấy y phục toàn thân màu xám, thân hình vừa trượt một cái đã rơi tới đất, vươn tay chụp lấy tấm thϊếp màu đen đang bay qua.
“Bạch Tri Thù?”, người áo xám chép miệng, toàn thân ngưng kết trong làn khói nhạt, giữa vệt ráng hồng.
Làn khói nhạt ấy, vệt ráng hồng ấy, Tiêu Hồn Thực Cốt tán ấy, đối với y lại dường như không có tác dụng gì.
Trăng chiếu ngoài cửa sổ, trăng chiếu vào cửa sổ, trăng chiếu lên khuôn mặt người ấy, chỉ thấy một khuôn mặt vàng vọt gầy gò, khoảng ba bốn mươi tuổi đầy vẻ nghi cảm.
Ánh mắt của y cũng đầy vẻ nghi cảm, ánh mắt đột nhiên di chuyển.
Qua cái di chuyển ấy là biết nhãn thần của y sắc bén thế nào, ánh mắt của y ghê gớm thế nào.
Ánh mắt chuyển ra ngoài cửa.
Tiếng gió rít ào ào, một người áo trắng đang từ ngoài cửa lướt mau vào, xông mau vào.
Thẩm Thăng Y!
Y lập tức nhìn thấy người áo xám kia, lập tức thu chân lại.
Y thu bước chân lại xong, mới phát giác ra vệt ráng hồng đang lởn vởn trong không khí.
Một người tâm tình khẩn trương, lại qua một phen chạy mau, hơi thở khó mà không biến thành gấp rút, một khi hơi thở gấp rút thì khó mà tránh khỏi hít vào nhiều hơn một chút.
Hít thêm một chút cái khác thì không hề gì, nhưng Tiêu Hồn Thực Cốt tán thì rất không hay.
Nhìn thấy mặt y lập tức đỏ bừng lên, mồ hôi như hạt đậu vàng ròng ròng lăn xuống.
Tay trái của y đã sớm nắm chặt chuôi kiếm.
Bước chân của y tựa hồ đã lắc lư, nhưng tay trái của y thủy chung vẫn thế.
Chân đứng không vững nhiều lắm là ngã xuống, nhưng cầm kiếm không chặt thì không khó dẫn tới cái chết.
Y đương nhiên biết tính mạng của mình không phụ thuộc vào chân, mà phụ thuộc vào kiếm.
Nhìn tư thế cầm kiếm của y, một kiếm ấy mà đánh ra, thế ắt kinh thiên động địa.
Một nửa khí lực y còn tuy đã dùng vào việc bức bách chất độc, nhưng một nửa còn lại đối với y mà nói quả thật không khó gì dồn hết lên tay trái trong chớp mắt.
Lại thêm đó cho dù chỉ là một nửa công lực của y lúc bình thường, nhưng bằng vào thân thủ của y, bằng vào kiếm pháp của y, nếu y liều mạng đánh một đòn, thì kẻ có thể đón đỡ chỉ e không có bao nhiêu người.
Y đã chuẩn bị liều mạng đánh một đòn.
Tuy y chưa nhích động, nhưng người và kiếm đã có cái thế gọi tới là ra.
Người áo xám cảm nhận được, nhìn thấy được.
Y im lặng nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, khuôn mặt vàng vọt gầy gò từ từ lộ ra vẻ tươi cười hoàn toàn không có ác ý.
“Nuốt vào đi”, y đột nhiên vung tay ném ra một viên thuốc màu trắng.
Thẩm Thăng Y đưa tay phải đón lấy, không hề do dự cho vào miệng nuốt xuống.
“Ngươi tin được ta à?”, người áo xám vẻ tươi cười trên mặt càng dày, giọng nói vẫn mang một chút lạnh băng băng, nhưng vẫn không thấy có ác ý.
“Ờ”, Thẩm Thăng Y gật đầu, vẻ mặt lúc ấy tựa hồ đã khá hơn rất nhiều.
“Tại sao?”
“Ngươi là một cao thủ ám khí”.
“Nhận ra à?”
Thẩm Thăng Y nói “Nhận ra, từ hai mắt ngươi, từ hai tay ngươi”.
Người áo xám ánh mắt lóe lên, bàn tay siết lại, ánh mắt rừng rực lạ thường, bàn tay quả thật khác thường, không có móng tay, cũng không nhìn thấy gân xương.
Tay người không phải như thế, hai bàn tay ấy vốn không phải như thế, chẳng qua chỉ có thêm một đôi bao tay mới biến thành như thế.
Đôi bao tay ấy cũng không biết là làm bằng chất gì, bó sát vào bàn tay, cũng xám xám, dưới ánh trăng tựa hồ còn mờ mờ ánh lân tinh.
“Ám khí của ngươi xuất thủ, với tình hình trước mắt thì chưa chắc ta tránh được, nếu muốn làm hại ta thì cần gì làm thêm chuyện thừa?”, Thẩm Thăng Y nói tiếp, nói xong mấy câu ấy, sắc mặt của y đã trở lại bình thường.
Người áo xám hắng giọng một tiếng, nói “Cho dù trong tình hình thế này, nếu một kiếm của ngươi đánh ra, ta cũng chưa chắc tránh được”.
“Ngươi và ta đều chưa xuất thủ”.
“Cho nên chúng ta đều còn sống”.
“Mới rồi ta hít phải Tiêu Hồn Thực Cốt tán phải không?”
“Đúng là Tiêu Hồn Thực Cốt tán”.
“Ngươi là đưa thuốc giải cho ta phải không?”
“Thuốc giải duy nhất”.
“Ngươi...”.
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán là anh em Đường Bưu, Đường Báo trong Đường môn chuyên sử dụng”.
“Biết rồi”.
“Ta chính là Đường Bưu”.
Thẩm Thăng Y sửng sốt.
“Nhưng Tiêu Hồn Thực Cốt tán này lại không phải từ tay ta phóng ra”.
“Vậy từ tay Đường Báo phóng ra à?”
“Cũng không phải”.
“Vậy rốt lại là ai phóng ra?”
“Bạch Tri Thù! Nếu là ta thì ta đã không đưa thuốc giải cho ngươi, mười tám loại ám khí thấy máu tắt thở của ta cũng đã sớm phóng ra rồi”.
“Cũng không phải là Đường Báo à?”
“Ờ”.
“Ngươi khẳng định như thế à?”
“Ờ”, Đường Bưu ngẫm nghĩ rồi nói “Giọng nói không giống, thân hình khác xa, còn đủ cả hai tay”.
“Tay phải của Đường Báo đã bị chém lìa dưới kiếm của Chu Sĩ Tâm!”
“Bạch Tri Thù thì còn đủ hai tay”.
“Ngươi đã nhìn thấy y, đã nghe giọng nói của y rồi à?”
“Mới trước đây một lúc!”
“Vừa khéo ngươi cũng ở đây sao?”
“Đây không thể nói là vừa khéo, chỗ khéo chỉ là ta cũng ở Đệ Nhất lâu, câu nói của Bộ Yên Phi ta cũng nghe thấy”.
“Ngươi bèn tới đây ngay phải không?”
“Còn là người đầu tiên, ta là theo đường tắt tới, sau đó núp sau tượng Thiên Nữ”.
“Nhìn thấy gì?”
“Tiêu Hồn Thực Cốt tán xuất hiện, Bạch Tri Thù xuất hiện”.
“Bộ Yên Phi thế nào?”, Thẩm Thăng Y vội hỏi.
“Mục đích của Tiêu Hồn Thực Cốt tán là Bộ Yên Phi”.
“Khinh công của cô ta rất cao cường”.
“Cô ta hoàn toàn chưa đề phòng, Tiêu Hồn Thực Cốt tán đã vào tới tạng phủ, khinh công có cao cường hơn cũng vô dụng”.
“Ngươi không can thiệp à?”
“Ta không có lý do gì để can thiệp”.