Bạch Tri Thù

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếp theo bộ Thập tam sát thủ Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt - Bạch Tri Thù - Tương Tư Phu Nhân Thẩm Thăng Y Truyền Kỳ Hệ Liệt bao gồm 24 vụ án đầy kịch tính với nhân vật chính xuyên suốt là đại hiệp  …
Xem Thêm

* * * * *

Gió thu như sắt, mưa thu như tuyết.

Trăng sáng trên non lõm.

Đường đi vừa khéo xuyên qua chỗ lõm núi.

Trăng soi trên đường, đá vụn bàng bạc như ngọc nát, đá vụn xếp thành bậc thềm ngọc trắng.

Trăng đang ở đầu cùng của bậc thềm ngọc trắng ấy, chẳng lẽ bậc thềm ngọc trắng này thông tới tận cung điện Quảng Hàn trong mặt trăng?

Thẩm Thăng Y một thân áo trắng phất phơ, tóc xõa trên đầu bay tung, lại đạp trên bậc thềm ngọc trắng ấy đi thẳng tới cung điện Quảng Hàn.

Đã tới đầu cùng của bậc thềm ngọc trắng, nhưng hoàn toàn không phải chỗ cuối cùng.

Con đường tới chỗ ấy rẽ qua, lại chênh chếch chạy xuống phía dưới.

Thẩm Thăng Y tới đó mới phát hiện ra trăng ở xa tận chân trời.

Nhìn thấy như ở trước mặt mà thật ra là xa như thế, hy vọng trong đời người há không phải cũng như thế sao?

Nhưng tuy xa xôi, chúng ta vẫn hy vọng.

Đó thường là một hy vọng tốt đẹp, đời người không có hy vọng thì làm sao tính là đời người?

Có hy vọng thì khó mà giữ được không có thất vọng.

May mà Thẩm Thăng Y không ôm hy vọng tới thẳng cung điện Quảng Hàn, y không hy vọng, đương nhiên cũng không thất vọng.

Bước chân của y hoàn toàn không dừng lại.

Trăng càng xa, trên ngọn núi cao, nhưng đột nhiên lại ở trước mắt.

Không phải trăng, là một ngọn đèn l*иg màu trắng.

Ngọn đèn treo chênh chếch trên thân cây.

Hai bên đường đều là cây bạch hoa, cây ấy cũng là một cây bạch hoa, cũng vì có thêm một ngọn đèn l*иg trắng, nên cây bạch hoa ấy càng khiến người ta đặc biệt để ý, đặc biệt độc đáo.

Còn có chỗ khiến người ta đặc biệt để ý, đặc biệt độc đáo khác.

Dưới ngọn đèn có một mảng vỏ cây bị lột đi, trên thịt cây màu trắng lồi lồi lõm lõm dường như có khắc mấy chữ.

Chữ rất nhỏ, ánh sáng của ngọn đèn l*иg cũng rất yếu ớt.

Mấy chữ ấy là gì?

Thẩm Thăng Y rất muốn biết, y bước tới gần.

Sau cùng y đã thấy rõ, sau cùng y đã biết rõ.

Ngươi mắc lừa rồi... Là bốn chữ ấy.

“Mình mắc lừa rồi à?”, Thẩm Thăng Y thoáng sửng sốt, đất dưới chân đột nhiên mềm ra.

Hầm bẫy!

Một khoảnh mặt đất rộng lớn đột nhiên sụp xuống !

Dưới hầm còn có một tấm lưới dùng bắt thú rừng.

Tấm lưới mau lẹ rút lại, móc câu sắc bén lập tức móc vào quần áo, da thịt Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y không kịp suy nghĩ gì nhiều, hú dài một tiếng, thân hình từ dưới vọt mạnh lên.

Một tràng tiếng soạt soạt soạt vang lên, vạt áo của Thẩm Thăng Y rách tan nát dưới mớ móc câu, bắp chân cũng bị móc câu rạch rách một đường dài!

Máu tươi vừa bắn ra, Thẩm Thăng Y thân hình đã ở trên không.

Tấm lưới dưới hầm trong chớp mắt đã thu lại, một chùm loạn tiễn từ hai bên trên cây bắn ra, vang lên tiếng rít gió ghê người, bắn lên tấm lưới.

Nếu Thẩm Thăng Y hơi do dự, nếu không lập tức quyết đoán, tất nhiên sẽ bị giữ lại trong tấm lưới, chắc chắn phải chết.

Loạt tên thứ hai bắn tới, bắn vào Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y người đang trên không, kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, liên tiếp lật người mấy cái, người và kiếm cùng bay, bay ra ngoài đám loạn tiễn, rơi xuống cạnh miệng hầm.

“Người nào?”, y quát khẽ một tiếng, thanh kiếm lập tức giấu vào sau khuỷu tay, co người bật lên.

Không ai trả lời.

Ngay cả tên cũng ngừng bắn, chung quanh trở lại một màn yên tĩnh.

Thẩm Thăng Y lắng tai nghe ngóng, trong cảnh yên lặng chỉ có tiếng trùng mùa thu văng vẳng, còn có tiếng thở, tiếng thở của người.

Tiếng thở nơi này tắt xuống chỗ kia trỗi lên, người tựa hồ không ít, nhưng đều không giống là loại cao thủ.

Y cười lớn vọt lên.

Trong tiếng cười loạn tiễn lại bắn tới.

Thẩm Thăng Y cười dài vung kiếm.

Loạn tiễn trong tiếng cười bị đánh rơi, rơi xuống trong ánh kiếm.

Loạn tiễn vừa ngừng lại, kiếm cũng đồng thời ngừng lại.

“Các ngươi tự ra hay để ta mời các ngươi ra?”, Thẩm Thăng Y cười hỏi.

Vẫn không ai trả lời.

“Đây chưa chắc đã không phải là một manh mối, nhưng bằng vào các ngươi, chắc cũng chẳng biết được bao nhiêu, các ngươi đã không muốn ra, thì ta chỉ còn cách bỏ đi thôi”. Thẩm Thăng Y nói như thế rồi nhấc chân bước đi.

Thẩm Thăng Y tính ra cũng là một người thông minh.

... Họ cản trở mình đi tiếp!

... Chuyến này mình tới gặp Bộ Yên Phi, họ chính là cản trở mình tới gặp Bộ Yên Phi.

... Nếu Bộ Yên Phi không có chuyện gì, đêm nay cho dù mình không kịp gặp cô ta, sáng mai cô ta cũng có thể gặp mình, họ biết mình đi đâu về đâu, Bạch Tri Thù quyết không lẽ nào không biết, họ cản trở mình ở đây, vậy thì Bạch Tri Thù...

Thẩm Thăng Y trên mặt đột nhiên nổi lên một làn sát cơ, thân hình vọt lên, người và kiếm cùng bay.

Vừa nhích động đã một trận loạn tiễn bắn tới.

Loạn tiễn rào rào lướt qua dưới chân y, thân hình y còn mau hơn tên bắn, vù một tiếng bắn lên một cây bạch hoa.

Một thanh đao sắc lập tức rẽ cành lá như tia chớp chém ra.

Thẩm Thăng Y cười nhạt, trong tiếng cười nhạt ánh kiếm chớp lên.

Một kiếm ấy mới giống như tia chớp.

Thanh đao lập tức khựng lại trên không, một bóng người mang theo ánh máu đột nhiên phá tung mớ cành lá rơi thẳng xuống đất.

Thẩm Thăng Y thì rơi lên cành lá, nhưng lại vội vàng bắn ra, bắn qua một cây bạch hoa khác.

Lần này thì không có loạn tiễn cản trở, trong đám cành lá lại lóe lên ánh đao bóng kiếm.

Thẩm Thăng Y giống như chưa nhìn thấy, thân hình vừa rơi xuống lại bật lên, lướt đi trên ngọn cây.

Cũng theo với thân hình y nhô lên hụp xuống, từng cái từng cái bóng người cũng nhao nhao từ đám cành lá tung ra rơi xuống, tiếng la hoảng, tiếng rêи ɾỉ làm náo động con đường nhỏ trong rừng.

Chỉ không đầy khoảnh khắc, Thẩm Thăng Y đã ra ngoài mười trượng, lại nhô lên hụp xuống trên ngọn cây, chỉ còn chim chóc giật mình bay lên chứ không còn ánh đao, không còn bóng kiếm nữa.

Thân hình y hoàn toàn không vì thế mà ngừng lại, ngược lại còn lướt đi mau hơn, trong lòng y còn nôn nóng hơn.

* * * * *

Bộ Yên Phi cũng nôn nóng như thế.

Chưa đến canh hai, nhưng đã gần đến canh hai.

Tiếng trống canh từ thôn xa theo gió vang tới, từng tiếng từng tiếng đều dội vào tim nàng.

Nàng lúc thì ra canh cửa, lúc thì bước tới trước song, nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, đã chờ đợi mỏi mắt.

Đêm rất yên tĩnh, đền Thiên Nữ càng yên tĩnh.

Chỉ có một mình.

Nàng đã quen chỉ có một mình, trước nay nàng không vì thế mà cảm thấy cô đơn, nhưng đêm nay nàng lại vì thế mà cảm thấy cô đơn.

Vì thế sự yên tĩnh kia lại trở thành một sự kịên tĩnh không sao chịu được.

Hương hỏa ban ngày dường như rất thịnh, Thiên Nữ mờ mờ xa xôi trong làn khói.

Thiên Nữ tựa hồ như đang cười, cười ai?

“Cười ta à?”, Bộ Yên Phi nhìn thấy nổi giận, cả Thiên Nữ cũng không nhìn tới một cái.

Khói vốn càng lúc càng nhạt, nhưng đột nhiên lại dày lên.

Dày tới mức giống như không tan được, nhưng trong chớp mắt lại tan đi.

Rất nhạt rất nhạt, so với khói vốn có trong lò hương còn nhạt hơn.

Đó rốt lại là khói gì? Từng tia từng tia giống như hơi mù lúc sáng sớm, ráng chiều lúc hoàng hôn.

Lại giống như máu nhỏ xuống nước, lởn vởn nổi lên những tia máu.

Khói càng nhạt, nhưng nhạt tới mức ấy vẫn có thể nhận ra là màu gì.

Màu hồng, giống như ráng chiều.

Ráng hồng bay hương.

Thơm tới mức khiến người ta tiêu hồn, tiêu ý.

Nụ cười của Thiên Nữ trong vệt ráng hồng bay hương tựa hồ cũng trở nên ngụy dị.

Thêm Bình Luận