Chương 6
Ăn uống no nên rồi, đoàn người vẫn là dời bước đến sô pha, Bạch Trạch hắn trong lòng suy tính, hắn nghĩ nếu hắn đã nấu cơm, như vậy thì vấn đề rửa chén tự nhiên là phải do hai huynh đệ kia phụ trách rồi —–
“Hai người ai sẽ tới rửa chén?”
Hai người nam nhân đang ngồi uồng nước trà quả bỗng chốc ngây dại, cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn hắn, giống như là chưa từng nghĩ đến vấn đề này vậy.
Bạch Trạch hắn nhún vai, cười tủm tỉm, “Hai người muốn ăn không sao chứ?”
Lãnh thị huynh đệ nhìn hắn một chút, liền chỉ sau vài giây, Lãnh Dật liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Ha hả”, hai đại thiếu gia này, rửa chén có được không đó?
Lãnh Tĩnh một bên nhìn hắn, hơi hơi khơi mào một bên lông mi.
Hắn cũng chẳng thèm né tránh gì, thoải mái để cho y đánh giá mình, một bên uống trà, “Tôi biết là cậu ấy sẽ đi mà.” Khẩu khí thập phần chắc chắn. Hắn kỳ thật xem hai huynh đệ này như người trong nhà, cho nên cũng chẳng cần gì phải giữ gìn ý tứ gì.
Nhìn thấy hắn bộ dáng tựa hồ thích thú như vậy, Lãnh Tình y thật tình là hết chỗ nói rồi. Trên đời này, người lấy y ra làm niềm vui thật đúng là không gặp nhiều lắm.
“Cơm cậu làm ngon lắm.”
“Cám ơn. Hai người thích là được rồi.”
Nhìn nhau.
Nhìn nhau.
Không nói gì.
Lãnh Tình tựa hồ có chút không được tự nhiên, liền cúi đầu tiếp tục nhâm nhi trà, không nói gì. Được người khác chiêu đãi như vậy, còn có sau đó nhàn thoại việc nhà, y trước kia một chút cũng không hề có kinh nghiệm cho nên cũng không biết là nên nói cái gì. Y nói y thực sự không biết nói gì, này chính là sự thật.
Bạch Trạch hắn đột nhiên có một ý tưởng ——
“Lãnh Tĩnh, chúng ta làm bạn bè đi.”
Y chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn hắn, thật lâu ———
“Vì cái gì?” y tin tưởng hắn cũng không phải là muốn lấy lòng y, bởi vì trên thực tế, từ lúc y bước vào cửa đến bây giờ, người nam nhân đối diện này một chút cũng chẳng có hành động gì nịnh nọt y. Chính là y vẫn không đoán ra hắn vì cái gì muốn cùng y làm bằng hữu. Bằng hữu, đâu phải ai muốn làm cũng làm được đâu. Người bình thường cũng muốn y làm bằng hữu sao?
Bạch Trạch bị y làm cho ngây ngẩn cả người, cũng có chút ngốc nghếch mà trừng mắt nhìn y, cũng có chút ngượng ngùng. “Tôi cảm thấy được anh không tồi, chúng ta hội ở chung nghĩ sẽ tốt lắm.” Nói xong hắn còn nâng chén, hướng y nháy mắt mấy cái, “Tại phòng bếp có nước chanh vị rau cần với táo, anh uống không?”
A? Lãnh Tĩnh theo bản năng gật gật đầu. Đây là sao? Có thể như vậy uống không?
Nói xong thì hắn cũng đã muốn từ trong phòng bếp mang ra món nước chanh vị rau cần với táo, hơn nữa còn hoàn toàn bỏ qua vị nam nhân đang yên lặng làm việc bên trong phòng bếp kia.
Này thực sự trước khi bọn họ đến, hắn còn lo lắng Lãnh Tĩnh có thể hay không là một tên ngạo mạn tự cao tự đại, một người khó gần gũi. Tuy rằng sự thật cho thấy, y quả là người không dễ gần gũi, nhưng chính là ngoài ý muốn, hắn cảm thấy được cùng y một chỗ ngược lại lại có một loại cảm giác thật sự thoải mái. Người với người quen biết có lẽ là do duyên phận đã định, mặc dù tính cách mỗi người lại tựa như trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng có đôi khi sẽ có thể trở thành đôi bằng hữu tốt với nhau. Mà này không phải là mặt ngoài phải khách khách khí khí với nhau, hỏi han ân cần, mà cái tất yếu chính là thành thật với nhau, có nạn cùng cộng cùng chia. Hắn là một con người sống theo tính cách, luôn không tự chủ được tâm tình của mình mà làm việc, tựa như sự lựa chọn công việc của hắn là giống nhau. Có lẽ, chính hắn là một quái nhân cũng không chừng, bằng không thì vì cái gì lại đi thích một người kỳ quái như y?
Trực giác cho thấy, hắn muốn cùng Lãnh Tĩnh trở thành bằng hữu.
Lãnh Tĩnh nhìn người trước mặt tựa như đang nhìn thấy quái vật, cái gì mà nói ‘Tôi cảm thấy được anh không tồi’? Hắn là dựa vào cái gì cho rằng hai người sẽ ‘hội ở chung nghĩ sẽ tốt lắm’? Mà chén nước màu lục trước mặt y là cái gì vậy?
Hắn nhìn thấy người trước mặt vẻ mặt giống như “Cậu không giải thích cho rõ ràng, tôi liền lơ cậu đến chết”, hắn liền buông chén trà, nghiêm mặt mà nói, “Anh không thấy hai chúng ta ở chung liền cảm thấy thoải mái sao? Khi nào rảnh, chúng ta cũng có thể thường xuyên đến nhà chơi, hoặc là đi ra ngoài một chút, không phải sẽ rất tốt sao?” Lại cầm lấy chén lên, hắn bày ra một bộ dạng như ‘thỉnh người dùng thử’, “Thử uống xem, này rất thơm nhé, còn có thể trấn tĩnh tinh thần, trợ giúp ngủ ngon.” Nói xong lại uống một hớp lớn, bộ dạng thực say mê nếm thử.
Lãnh Tình chưa bào giờ biết chính mình là một đối tượng có thể làm người khác vui vẻ. Trên thực tế, hắn vốn tưởng cùng chính mình ‘vui vẻ’ linh tinh gì đó chính là không thể có khả năng.
“Cậu là đang cố ý sao?” một hồi là cơm lá sen, một hồi là nước rau cần, một chút kiện tì dùng thuốc làm lưu thông khí huyết, một chút có trợ giúp chứng mất ngủ, coi như mỗi câu nói là điều có dụng ý.
Bạch Trạch biểu tình cổ quái nhìn y, “Tôi trước đó không biết anh, mấy thứ này đều chính là tôi chính mình thích làm để uống, đương nhiên cũng là muốn ưu đãi cơ thể tôi thôi.”
Lãnh Tĩnh không nói gì, xem như tiếp nhận giải thích của hắn, đưa uống một ngụm trong chén nước kia, quả thật hương khí hợp lòng người, không ngọt không béo, cũng rất ngon miệng. Tuy rằng bề ngoài trông có vẻ khủng bố nhưng mà khẩu vị thì tuyệt vời, ngay cả người luôn kén chọn như y cũng không thể không thừa nhận ở điểm này.
Thoải mái tự tại sao? Y vẫn cảm thấy được bất khả tư nghị, là có người thấy được ở cùng y một chỗ thì sẽ ‘thoải mái tự tại’? Y quả thật là khó tưởng tượng ra sẽ có người
muốn cùng mình ‘thường xuyên ghé nhà chơi’.
“Cậu có nhiều bạn bè cho cậu cảm giác ‘thoải mái tự tại’ lắm sao?” Y nhịn không được mà hỏi. Thật sự là làm y có chút tò mò, y đột nhiên cảm thấy được nếu giờ phút này có người khác nghe thấy y hỏi câu này có lẽ sẽ không khỏi bảo y là người ngoài hành tinh, bất quá hắn có thể cũng sẽ nghĩ như vậy đi.
“Chỉ có Hoa Hoa thôi,” nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói, “Tôi thường ở tại bệnh viện, cuối tuần mới được nghỉ ngơi. Ách, anh cũng biết người đàn ông độc thân luôn bề bộn mà.”
Khó hiểu a. “Vì cái gì?” Làm sao lại bề bộn nhiều việc? Bận gì sao?
Bạch Trạch đối với câu hỏi của y cũng là bất đắc dĩ, cũng chẳng thềm dấu mà đơn giản nói trắng ra “Ngủ đủ, nấu cơm, quét tước, chiếu cố Hoa Hoa, lên mạng, đọc sách, như thế nào mà còn thời gian??” Nói đến đây rồi thì lại hơi có chút thẹn quá hóa giận, tự nhiên đem bộ dạng
lười nhác hàng ngày bình thường của mình nói ra hết. Người này, thật sự là không thể xem thường.
Lãnh Tĩnh ngẩn ngơ, nhịn không được mà gợi lên khóe miệng, trong ánh mắt lạnh lùng kia cũng có chút ý cười.
“Hảo.” Âm thanh tràn ngập khí khái nam nhân.
Cái gì hảo, hảo cái gì? Bạch Trạch trừng mắt nhìn y không ngớt, lại ngơ ra. Chẳng lẽ, y đáp ứng rồi? Cư nhiên dễ dàng đáp ứng như vậy, hắn không phải là đã nghe lầm đi.
“Anh nói cái gì? Anh đáp ứng rồi?” hỏi để mà xác nhận.
Nguyên bản nếu y không đáp ứng hoặc là chẳng thèm quan tâm thì hắn đã chuẩn bị tư tưởng qua, nhưng hiện tại y liền như vậy dễ dàng chấp nhận, vốn thật không biết phải nói cái gì cho hảo.
Nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy thực vui vẻ.
Mặt mày vui mừng mà nhìn vào y.
“Ân”
Lãnh Tĩnh chưa từng cảm thấy chính mình cần bằng hữu, nhưng là với người trước mắt này, y cảm thấy đặc biệt, đặc biệt đến nỗi y cũng vô pháp mà kháng cự, hơn nữa đối với hắn đối y lại không giống với những người khác luôn đem đến cho y cảm giác chán ghét, cho nen ngoài dự đoán của y, y đáo ứng. Trên thực tế, y cảm thấy được bất khả tư nghị, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó y sẽ cũng phải kết giao bằng hữu. Mà trước đây ngay cả khi y còn đi học cũng chưa từng phát sinh qua, cho tới bây giờ vẫn như vậy cô độc một mình, một thân một bóng, hiện tại cư nhiên cũng phải bắt đầu kết bạn rồi sao? Y cảm thấy được y cũng sẽ chẳng có gì thay đổi, đương nhiên cũng sẽ không sợ tổn thất. Cho nên, giao một chút ‘bằng hữu’ thì có sao đâu? Lãnh Tĩnh trong tâm có hơi chút lãnh khốc mà suy nghĩ.
“Ách, tôi năm nay hai mươi bảy tuổi, làm ở bệnh viện trung y. Đây là mèo mà tôi nuôi, tên Hoa Hoa, năm nay ba tuổi.” Hắn cảm thấy nên tất yếu giới thiệu đơn giản qua một chút về mình. Hắn nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Tôi biết anh năm nay ba mươi hai tuổi, bất quá tôi vẫn là gọi anh Lãnh Tĩnh.” Bằng hữu nên xưng hô bằng tính danh, cho nên hắn sẽ không gọi bằng ‘Lãnh đại ca’ linh tinh gì đó, nghĩ đến đây tự nhiên lại thấy nổi da gà.
Hắn đã muốn gọi như vậy không biết bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ y hiện tại mới nói ‘không được’ hay sao, hơn nữa đối với vấn đề xưng hô, kỳ thật y cũng chẳng thực để ý.
“Nói thật, anh vẫn là nên hảo chú ý thân thể. Anh là người lớn, cũng không đòi hỏi kinh nghiệm chăm sóc gì, hơn nữa anh lại như vậy có tiền, hẳn là nên hảo hảo hưởng thụ cuộc sống mới đúng. Ách, tôi không phải là đang lên mặt dạy đời anh, cũng không phải là đang miễn cưỡng anh, nhưng chỉ là chúng ta vừa mới trở thành bằng hữu, tôi không nghĩ ngươi tuổi còn trẻ liền đau bệnh, còn đổi lấy một cái ‘tráng niên sớm thệ’
(thời đại sung sức trôi qua nhanh)
hàng đầu kia, còn có nhiều chuyện nữa. Hơn nữa nếu thực sự là như vậy, ách, tôi chỉ có thể cùng anh làm bằng hữu bên bia mộ mà thôi.” Làm ra một bộ dạng miệng dẩu ra vẻ đau đớn lắm.
Lãnh Tĩnh lúc bắt đầu nghe hắn nói đến cái gì mà khỏe mạnh và vân vân còn có chút mâu thuẩn ở trong, cảm thấy không khỏi có điểm khó hiểu, sau
khi nghe hết lời hắn nói thì lại dần dần có chút dở khóc dở cười. Người này, những lời giống thực giống giả này mà hắn cũng dám nói thì đúng là.
“Tôi sẽ không nghe lời cậu.”
Mạnh miệng như vậy nhỉ, “Chẳng lẽ anh bình thường cũng chẳng chịu nghe lời khuyên tốt của cấp dưới?”
“Nếu tôi đã muốn quyết, thì sẽ chính là như vậy.” Quả rất là bảo thủ đi, bất quá đây chính thực là phong cách của y.
“Tôi sẽ làm cho anh phải nghe tôi. Tôi là bằng hữu của anh, còn là bác sĩ, anh hẳn là phải nghe lời tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hồi tâm chuyển ý, ngoan ngoãn nghe tôi.”
Trừng mắt, trừng mắt, cũng không thỏa hiệp.
Chúng ta cứ chờ xem.
Thật không đọc nổi mà há há há. Rốt cuộc ngọt đến nổi phải tua đến cuối k xem quá trình nữa. Hay đấy.