Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Thước Thượng Thần

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại điện, Vân đài, Trọng Chiêu nửa quỳ trên mặt đất, Chá Tang đâm một kiếm về phía hắn, linh khí mênh mông cuồn cuộn, đâm thẳng vào linh đài của Trọng Chiêu.

Đúng lúc này, một luồng Tiên lực cuồn cuộn bắn ra từ linh đài của Trọng Chiêu, đỡ đòn Tiên kiếm của Chá Tang.

Đồng tử Chá Tang đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn chằm chằm linh khí trước người Trọng Chiêu, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tùng Phong đang đứng trên thềm đá.

Sao Trọng Chiêu lại có thứ này?! Sao có thể!

“Trấn sơn ngọc giản?!”

Chỉ thấy lúc này trấn sơn ngọc giản đang vững vàng lơ lửng trên trán bảo vệ Trọng Chiêu, chúng đệ tử kinh hô thành tiếng, đồng thời khó có thể tin.

Chưởng môn truyền trấn sơn ngọc giản cho Trọng Chiêu sư đệ? Vậy trận tỷ thí này còn ý nghĩa gì nữa?!

Nhĩ Quân nhìn về phía Tùng Phong, Tùng Phong bắt gặp ánh mắt phẫn hận của Chá Tang, môi run run, cuối cùng vẫn không nói một câu.

“Ông bất công!”

Trên Vân đài, Chá Tang gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ như máu, không thèm cố kỵ gì nữa, linh lực cuồn cuộn vụt ra từ huyết châu, nhất thời phía trên Vân đài, mây đen giăng đầy, giống như tà phong đến, chúng đệ tử bị thổi đến ngã trái ngã phải.

Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Chá Tang chấn động, bổ về phía Trọng Chiêu lần nữa.

Trọng Chiêu vẫn luôn cúi đầu nửa quỳ đột nhiên giương mắt, cầm ngọc giản trên trán, ngọc giản trong tay hắn hóa thành một thanh kiếm ngọc cổ xưa, linh khí ngũ sắc nháy mắt bao phủ quanh thân Trọng Chiêu.

“Tiên quân đỉnh phong!” Nhĩ Quân kinh hô ra tiếng, sao có thể, mới vừa rồi lúc xuất quan, Trọng Chiêu mới chỉ là Trung vị Tiên quân mà thôi!

Chá Tang ở giữa không trung đồng thời khó có thể tin, cùng lắm hắn chỉ là Sơ kỳ Tiên quân, dựa vào năng lượng của hồng châu mà đề cao cảnh giới cũng chỉ đến Trung vị Tiên quân, nhưng hắn không còn thời gian để nghĩ nữa, kiếm ngọc mang khí thế hùng hồn chém vào thân kiếm hắn.

Ầm ầm, bạch quang lóa mắt nổ tung trên Vân đài, một bóng người rơi xuống từ giữa không trung, rớt thật mạnh trên Vân đài.

Mây đen tan đi, Trọng Chiêu đang đứng, còn Chá Tang phun ra một ngụm máu, quỳ trên Vân đài, tiên kiếm trong tay hắn vỡ thành bột phấn, chỉ còn lại chuôi kiếm trong tay.

Trên dưới thềm đá, lặng ngắt như tờ.

Chá Tang giương mắt nhìn phía Tùng Phong.

“Vì sao?” Máu tươi tuôn ra từ trong miệng theo lời chất vấn của hắn.

Trọng Chiêu không có khả năng chỉ dùng ba năm ngắn ngủi đã tu đến Tiên quân đỉnh phong, trên người hắn rõ ràng là linh lực chính thống nhất Phiêu Diểu.

Là Tùng Phong cam tâm tình nguyện độ linh lực cho Trọng Chiêu!

Tùng Phong trầm mặc hồi lâu, hắn nhìn đệ tử do chính tay mình giáo dưỡng lớn lên, vung tay lên, một đạo Tiên lực dừng trên người Chá Tang.

Chá Tang hô đau một tiếng, trong mắt hiện ra máu đỏ Yêu dị, mà chỗ linh đài trên trán hắn, vô số linh khí tán loạn, linh khí kia đồng thanh gào khóc, thê lương đến cực điểm.

Linh đài tiên nhân sao lại chứa hơi thở phàm nhân? Chúng đệ tử tức khắc ồ lên, chẳng lẽ Chá Tang sư huynh……

“Hút linh khí phàm nhân tu luyện, Chá Tang, vi sư giáo dưỡng ngươi trăm năm, ngươi thành tiên như thế?” Trên thềm đá, Tùng Phong thất vọng, giọng buồn chất vấn.

“Vì chấn hưng Phiêu Diểu, ta khổ tâm tu luyện một trăm năm qua, không dám chậm trễ một ngày.” Chá Tang tức giận chỉ Trọng Chiêu: “Nếu ngươi và sư bá không bất công, bỏ ta chọn hắn, sao ta lại đi đến bước này?!”

“Ngươi còn không biết mình sai ở đâu hay sao!”

“Ta sai chỗ nào?” Chá Tang chậm rãi đứng lên, cười như điên: “Chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn trong tam giới, sư phụ, không phải ông dạy ta cái này sao?”

Nhìn Chá Tang không biết hối cải, thân hình Tùng Phong xẹt qua, nhắm mắt lại: “Nghiệt đồ!”

Tùng Phong cũng không nương tay, một đạo Tiên lực đánh lên linh đài Chá Tang, chỉ nghe Chá Tang kêu thảm thiết, vô số Tiên khí từ trong thân thể hắn trào ra, mà trong thân thể hắn phát ra một tiếng giòn vang, đó là tiếng Kim Đan tan vỡ, thoáng chốc trên mặt Chá Tang ảm đạm không ánh sáng, quanh thân không còn Tiên lực nữa.

Hắn không dám tin mà nhìn Kim Đan rách nát của mình, lẩm bẩm nhìn về phía Tùng Phong: “Ông…… Ông đánh nát Kim Đan của ta……”

Hắn nỗ lực bò về hướng Tùng Phong, nhưng lại không còn sức đứng lên.

“Ngàn năm tiên môn Phiêu Diểu, không chấp nhận đồ đệ sát hại phàm nhân, Chá Tang, Kim Đan của ngươi đã vỡ vụn, không còn khả năng tu tiên. Ngươi cứ ở Huyền Băng động sám hối mười năm, mười năm sau, làm phàm nhân bình thường đi.”

Tùng Phong thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào, hắn giơ tay lên, một cánh cửa xuất hiện ở giữa không trung, trong động bắn ra một chùm sáng, kéo Chá Tang vào động.

“Được lắm! Tiên môn Phiêu Diểu được lắm! Tùng Phong, tình nghĩa thầy trò đoạn tuyệt từ đây, nếu ta không chết, chắc chắn trở về gϊếŧ ngươi! Diệt Phiêu Diểu của ngươi!”

Âm thanh điên cuồng và không cam lòng của Chá Tang biến mất giữa không trung, quang mang chợt lóe, cửa đá treo trên không biến mất.

Trên thềm đá, Tùng Phong phun ra một ngụm máu, mặt đầy bi thương, trong lúc nhất thời trông như già đi mười tuổi.

Trọng Chiêu vội vàng bay lên cùng Nhĩ Quân đỡ ông.

“Sư phụ!”

“Nhị thúc!”

“Chưởng môn!”

Chúng đệ tử cũng xôn xao tiến lên.

“Không có gì.” Tùng Phong xua xua tay, nhìn về phía đám đệ tử.

“Từ nay về sau, Trọng Chiêu chính là người thừa kế Phiêu Diểu, ngày mai nó sẽ đại diện Phiêu Diểu tham gia Ngô đồng võ yến.”

Âm thanh già nua của Tùng Phong vang vọng ngoài đại điện, chúng đệ tử đồng loạt quỳ xuống, hành lễ với Trọng Chiêu.

“Vâng, chưởng môn.”

Trọng Chiêu một tay nắm ngọc giản, một tay đỡ Tùng Phong, ánh mắt lại dừng ở sau núi, nơi đó là Huyền Băng động, là nơi Bạch Thước bị nhốt.

Hồi lâu, hắn mới từ từ quỳ xuống trước mặt Tùng Phong, trầm giọng mở miệng: “Vâng, chưởng môn.”

“Ai da!”

Trong Huyền Băng động, Bạch Thước đột nhiên đứng dậy, đâm vào người trước mặt.

“Đau đau đau!”

Nàng vừa xoa trán, vừa huơ loạn tay về phía trước, lại chạm được một khuôn ngực ấm áp, là cái đó.

Gì đây? Bạch Thước giương mắt, đón nhận một ánh mắt kinh hỉ.

“Mộc Mộc? Sao con lại ở chỗ này?” Bạch Thước choáng váng đầu óc, lại dời mắt, tay nàng đang đặt trên ngực thiếu niên không mặc gì, đang sờ hăng say.

“C...c...co...con sao lại không mặc quần áo!” Bạch Thước nhảy cao ba thước, đẩy thiếu niên ra.

Thiếu niên lảo đảo một cái, cũng không nổi cáu, uất ức nói: “Con mặc cho người rồi.”

Ta? Bạch Thước nhìn trường bào đắp trên người, vội vàng ném cho Phạn Việt: “Mau mặc vào.”

“Ò.” Thiếu niên thuận theo mà mặc áo trên vào.

Bạch Thước nhìn quanh bốn phía, vẫn là Huyền Băng động, củi lửa trên mặt đất sớm đã tắt, nàng xoa xoa đôi tay lạnh băng, trong lòng có chút lo sợ.

Nghe nói trước khi chết sẽ thấy người mình muốn gặp, tám phần là nàng sắp bị đông chết, mới có thể thấy đế đô phồn hoa, còn có bóng dáng trong tòa cung điện kia.

Là Phạn Việt cứu nàng, dùng chút ấm áp ít ỏi kéo nàng ra từ cõi chết.

Bạch Thước cảm giác mình đã quên mất cái gì, cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng đầu óc choáng váng, nhất thời không được nhạy bén cho lắm.

Không biết khi nào thiếu niên đã nhích đến cạnh nàng, chọc chọc mặt nàng: “Còn lạnh không?”

“Không lạnh không lạnh, ta đang nghĩ chính sự đó, đừng chọc ta…… Đúng rồi, sao con còn ở trên đảo, không phải ta đã kêu lão quy đưa con ra ngoài sao?” Bạch Thước đột nhiên phản ứng lại, vội vàng hỏi hắn.

“Người gặp nguy hiểm.” Phạn Việt bĩu môi: “Nên con mới tới.”

“Sao con biết ta bị nhốt ở nơi này?”

“Không biết. Ta vừa nhớ người, liền đến nơi này.”

Bạch Thước nghẹn họng, đột nhiên nhớ tới nàng và Phạn Việt có thần hồn khế ước, Phạn Việt không có Yêu lực và ký ức, nhưng lại còn giữ chút bản năng khế ước này.

“Cũng không biết ta đã ngủ bao lâu, A Chiêu và Chá Tang tỷ thí thế nào……” Bạch Thước lẩm bẩm tự nói, dạo bước trong động.

“Người ngủ ba ngày.” Phạn Việt nghiêm túc giơ ra ba ngón tay.

“Ba ngày!” Bạch Thước giật mình một cái, đột nhiên giống như bị sốc, cả người cứng đờ, run run rẩy rẩy quay đầu lại: “S...s...s...sao con có thể nói được rồi?”

Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra là chỗ nào không đúng, đầu gỗ này không phải ngốc nghếch chỉ biết rặn từng chữ từng chữ một sao? Lanh lợi như vậy từ khi nào?

Chẳng lẽ đại yêu quái khôi phục ký ức?! Đôi môi Bạch Thước run rẩy không ngừng.

Thiếu niên bước đến cạnh nàng, vươn tay với nàng.

Má ơi, nàng sắp chết nữa rồi! Bạch Thước trợn to mắt, không ngờ thiếu niên lại ôm lấy nàng, vùi đầu trên cổ nàng.

Đây là chuyện gì?

Bạch Thước chớp chớp đôi mắt.

“Sư phụ, ta ôm người một cái, người sẽ không lạnh nữa.” Giọng thiếu niên có chút khẩn trương, như đang nỗ lực giải thích: “Người ngủ rồi, con gọi người không dậy, nhưng sau khi con vừa nói xong, người liền tỉnh.”

“Mộc Mộc?”

“Là con. Con nói được rồi, sư phụ, sau này con sẽ ngoan ngoãn trốn thật kỹ, không gây phiền toái cho người, người đừng đuổi con đi.”

Âm thanh rầu rĩ của thiếu niên vang lên bên tai Bạch Thước, nàng đột nhiên đơ người, quyết tâm tràn trề cứng rắn như kim cương cứ như vậy răng rắc từng chút một, mềm thành nước.

Phạn Việt không hề khôi phục ký ức, chỉ là hắn đã khôi phục linh trí, hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện từ sau khi tỉnh lại ở dược lư, còn có những chuyện xảy ra sau khi gặp gỡ Chá Tang đêm đó, hắn cho rằng vì mình là một tiểu yêu, mà Bạch Thước vì thu nhận hắn nên nàng bị Chá Tang uy hϊếp trộm ngọc giản, mới có thể bị đày đến nơi đây.

Bạch Thước cũng không biết nên vui hay là nên thở dài, nàng vỗ về lưng thiếu niên: “Được rồi được rồi, đã là người lớn rồi, đừng làm nũng nữa, ta không đuổi con đi là được.”

“Thật sao?” Thiếu niên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Thước.

“Thật mà, sư phụ có lừa con khi nào đâu.” Bạch Thước dặn dò: “Có điều con cần phải đồng ý với ta, lần này sau khi rời khỏi đây nhất định phải ngoan ngoãn trốn kỹ, nhất định đừng bị người khác phát hiện nữa……”

Bạch Thước còn chưa nói xong, đột nhiên một tia sáng mặt trời chiếu đến từ phía sau, Huyền Băng động trở nên ấm áp, hai bóng người từ ngoài đi vào.

Bạch Thước còn chưa kịp phản ứng, Phạn Việt đã hóa thành một sợi dây leo, nhanh chóng cuộn trên cổ tay nàng.

Hướng ngược sáng, người tới thấy Bạch Thước mạnh khỏe, cũng nhẹ nhàng thở ra, giọng mang theo vài phần vui sướиɠ.

“Bạch Thước sư muội, kỳ hạn ba ngày đã hết, muội có thể ra ngoài!”

Bạch Thước sư muội? Bạch Thước nhìn Nhất Phàm và Trường Húc đang đi vào, vẻ mặt 囧, từ khi nào mà nội môn đệ tử khách khí với nàng như vậy?

Đúng rồi, A Chiêu! Cũng không biết huynh ấy và Chá Tang tỷ thí thế nào? Chá Tang âm hiểm xảo trá, lại tấn vị Tiên quân, A Chiêu nhất định đừng mắc mưu của hắn……

“Đa tạ hai vị sư huynh đã canh giữ nhiều ngày, phiền hai vị sư huynh dẫn ta vào đảo.” Bạch Thước trưng ra vẻ mặt sốt ruột: “Bạch Thước tự biết phạm vào đại sai, chỉ muốn đi xem trận tỷ thí hôm nay, đợi xem xong tỷ thí, biết A Chiêu mạnh khỏe, Bạch Thước lập tức rời khỏi Phiêu Diểu, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho hai vị sư huynh.”

“Sư muội, muội không cần đi nữa.” Trường Húc vội vàng nói.

“Không cần đi nữa?” Bạch Thước sửng sốt: “Nhưng không phải chưởng môn……”

“Ai nha, hôm nay Trọng Chiêu sư huynh tỷ thí thắng, chưởng môn đã tuyên bố sau này Trọng Chiêu sư huynh sẽ kế nhiệm tiên môn. Dựa vào giao tình của muội với sư huynh, huynh ấy chắc chắn giữ muội lại……” Trường Húc thấp giọng nói bên tai Bạch Thước: “Chúng ta đều biết muội trộm ngọc giản là vì sư huynh, có huynh ấy ở đây, tất sẽ bảo vệ muội, cứ yên tâm đi.”

“A Chiêu thắng rồi?” Sắc mặt Bạch Thước hứng khởi, thở phào một hơi, bỗng cảm thấy không đúng: “Sư huynh nói hôm nay chưởng môn tuyên bố để A Chiêu kế thừa Phiêu Diểu? Vậy…… Chá Tang sư huynh thì sao?”

Nhất Phàm khẽ biến sắc, gương mặt luôn luôn chất phác hiếm khi mang theo một chút khinh thường: “Hắn hút linh khí phàm nhân mới có thể tấn vị Tiên quân, đã bị chưởng môn đánh nát Kim Đan, nhốt lại.”

Gì? Bạch Thước nghe xong vô cùng sửng sốt, nhịn không được nói thầm sao Phiêu Diểu lại sản sinh ra những nhân vật thích đi đường ngang ngõ tắt vậy, mới tiễn đi một tà bồ đề Tùng Hạc, lại thêm một tên Chá Tang tới nữa?

“Bạch Thước sư muội, chưởng môn vì chuyện của Chá Tang mà động khí, Trọng Chiêu sư đệ đang theo hầu ở bên, muội vẫn nên về dược lư trước đi.” Nhất Phàm trầm giọng mở miệng, Trường Húc vừa định phản đối, lại bị ánh mắt của Nhất Phàm kìm hãm.

“Được được được, nếu đã tỷ thí xong rồi, ta không vào nội đảo nữa. Giờ ta sẽ về dược lư, luyện thật nhiều linh dược cho Phiêu Diểu chúng ta.” Bạch Thước đang giấu một tiểu yêu trên người, vừa nghe thấy Trọng Chiêu đang ở bên cạnh Tùng Phong, lập tức sửa lại chủ ý.

Nàng giả vờ ngáp một cái: “Hai vị sư huynh, ta tự về được, không cần đưa tiễn đâu.”

Không đợi hai người mở miệng, Bạch Thước đã chạy nhanh như chớp.

Trong Huyền Băng động, Trường Húc bĩu môi: “Sư huynh, sau này Trọng Chiêu sư đệ sẽ làm chưởng môn, Bạch Thước vì sư đệ chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng sư đệ nhất định nhớ mong, cơ hội tốt như vậy, sao huynh không cho đệ đưa nàng vào nội đảo chứ.”

“Ngu.” Nhất Phàm thờ ơ nhìn thoáng qua: “Nếu sư đệ thật sự nhớ nàng, đệ cảm thấy người đón Bạch Thước ra khỏi Huyền Băng động có là chúng ta hay không?”

Nhất Phàm nói xong, quay lưng bỏ đi, Trường Húc sửng sốt, sờ sờ cái mũi.

___________________________________________________________________________________________________

Chương 41

“Bạch Thước, chưởng môn có lệnh, kêu ngươi tối nay rời đảo.”

Chủ nhật gặp lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »