Trước mắt thì công đức mình có thể dùng chuyển hóa thành Tiên Thiên chi khí, hầu như đều là đến từ diệt trừ mấy thứ yêu quái kia, nói cách khác, nếu mình muốn đạt được càng nhiều công đức hơn, sẽ vẫn phải đi gϊếŧ những yêu ma quỷ quái làm hại dân gian kia?
Hắn cảm thấy hơi sững sờ, nếu vậy thì không phải là mình đang đi lại con đường cũ của huynh trưởng sao?
Trong cái thế giới không chứa được người tốt này, huynh lại muốn ta làm một người tốt?
Thế này khác gì với việc ép người ta làm kẻ ngốc?
Thật thiếu đạo đức!
…
…
Sườn núi thành Nam Long, đại công tử Phương gia, tiên sư Đại Hạ Phương Xích đang được chôn cất.
Giờ đây tin tức về đại công tử Phương gia qua đời đã lưu truyền đến thành Liễu Hồ, đã qua thời gian bảy ngày, mà trong thời gian bảy ngày này, chuyện này cũng đã lan truyền toàn bộ thành Liễu Hồ, thậm chí cả các quận xung quanh, nếu xa hơn mà nói, có lẽ ngoài thành Liễu Hồ thì tin tức này đã sớm truyền khắp toàn bộ Đại Hạ rồi, thậm chí là mấy vương triều khác ở bên ngoài Đại Hạ.
Phương lão gia không hề biết ảnh hưởng của chuyện này lớn như vậy, ông chỉ biết rằng nhi tử của nhà mình đã mất rồi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vô cùng đau khổ, cũng chỉ có thể sắp xếp chuyện tang lễ. Nhưng mà, Phương Xích là bỏ mạng ở hoang nguyên Vĩnh Dạ, ngay cả thi hài cũng không có, vì vậy lúc này tuy đang mai táng bên trong lăng của gia tộc Phương gia, nhưng chỉ có một bộ đồ cùng một bộ ngựa gỗ mà lúc nhỏ Phương đại công tử dùng.
Phương Xích rời nhà từ nhỏ, chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong nhà căn bản cũng không có nhiều đồ của hắn.
Lăng của gia tộc Phương gia mới mua được mấy năm trước, dựa lưng vào núi, là một chỗ rất tốt, nhưng mà Phương lão gia định chôn người đầu tiên ở chỗ này là chính bản thân mình, nhưng không ngờ được, lại bị đứa nhi tử lớn không chịu thua kém của nhà mình tranh mất…
Khí trời âm u, không lâu sau liền đổ mưa, sấm chớp đùng đùng.
Mặc dù chỉ là chôn y phục, nhưng cũng lại có vô số người đến cúng viếng.
Không chỉ chủ các nhà giàu có ở trong thành, mà còn cả một số người tu hành ở những thành khác đến, những người đã từng chịu ơn của Phương gia, ngay cả thư viện Bạch Sương, cả viện trưởng và ba vị của tứ Đại Tọa Sư cũng đã đến, mười mấy vị lão sư, còn có thủ thành, phụ tá của thành Liễu Hồ, tướng lĩnh cũng đến mấy vị, đều vây quanh trước lăng mộ này, đứng yên giữa mưa, đợi đến khi đưa bộ đồ này vào trong gian mộ…
Bọn họ đã đợi nửa canh giờ, vẫn chưa chôn cất.
Những người khác cũng không thúc giục gì mà chỉ đứng đợi.
Bởi vì lúc này, bọn họ đều là sứ giả của Tiên Điện, đến đây là để phúng viếng tiểu tiên sư Phương Xích.
Theo như quy tắc từ xưa đến nay, phàm là tiên sư mới qua đời, thì ngay cả tôn trưởng luyện khí siêu thoát khỏi thế giới này cũng sẽ giáng chỉ an ủi.
Tiểu tiên Phương Xích, lúc còn sống đã vào Tiên Điện phụ Thất Vương đọc sách, ở vương triều Đại Hạ này, đó đã là một đại nhân vật xa rời trần thế, đương nhiên Tiên Điện nên phái sứ giả đến phúng viếng, thậm chí cả Tiên Đế tự mình hạ chỉ phúng viếng, mà trước đây Phương gia cũng đã nhận được thông tin, quả thực có Tiên Sứ đang trên đường đến, giờ đợi mãi không thấy Tiên Sứ, đương nhiên không dám nhập mộ.
Đợi đã lâu, chân núi hoàn toàn mờ mịt, cũng không có một bóng dáng nào.
…
…
-Thất điện hạ, nên tiếp tục…
Mà lúc này ngoài mười dặm, một người đang ngồi trong lương đình ven đường, nhưng lại có một đoàn đội lễ nghi rườm rà chừng ba, bốn trăm người đang chờ đợi, trong tay những người này đang nâng vật Tiên Đế ban thưởng để tùy táng, có tay đang nâng Hồn Đăng Trản, có người đang nâng hoa tươi màu trắng, có người đang bưng Thần Tiên Hương an hồn, kiểu mẫu rất cao quý, thậm chí đã gần bằng phúng viếng một vị ở vương điện.
Nhưng đội nghi trượng này chỉ còn cách chỗ lăng mộ một đoạn nữa lại đều dừng chân ở đây.
Trong lương đình, có một vị thiếu niên đội mũ quan bằng vàng, trên người mặc hoàng bào, trên tay còn đeo một sợi dây bạch sắc đang ngồi trên ghế đá, trên bàn bày đầy hoa quả, vừa lười biếng mà để cho thị nữ đút vào trong miệng, vừa trêu đùa với thị nữ.
Mà bên cạnh hắn ta, lại có một vị nội thị mập mạp mặc lam bào, thấp giọng khuyên:
-Thất điện hạ phụng lệnh của Tiên Đế, đến đây giáng chỉ, tiễn tiểu tiên sư Phương Xích một đoạn, cũng không nên làm chậm trễ thời gian mới đúng, mặc dù chỉ là chôn một bộ y phục và di vật, nhưng cũng là thái độ của Tiên Điện chúng ta, đây là thể hiện uy nghi, ý niệm yêu tài của Tiên Điện chúng ta với Phương gia, với Liễu Hồ, với người trong thiên hạ…
-Ngươi gấp cái gì chứ, không nhìn thấy trời đang mưa à, ngươi không sợ rơi vào ta hả?
Người thiếu niên kia nghe thấy thì mất kiên nhẫn, quay đầu trừng mắt nhìn vị nội thị mập mạp kia.
Nội thị quay đầu lại nhìn bên ngoài lương đình một lát, mưa phùn dày như sương, trong lòng có chút bất đắc dĩ, khom người xuống, thấp giọng khuyên nhủ:
-Tiên thân kiều quý của điện hạ đương nhiên không thể bị mưa dính vào, lão nô có thể ra tay, xua tan mây đen cho điện hạ…
-Hành vân bố vũ, vốn là thiên đạo vận chuyển, tên lão nô như ngươi lại có gan lớn dám tùy tiện thay đổi?
Người thiếu niên kia lại trợn mắt nhìn ông ta một cái, lại nói:
-Bổn vương không vội, tránh chút là được.
Vẻ mặt nội thị đã có chút khó xử, trầm ngâm một chút, mới khổ sở nói:
-Điện hạ, Phương Xích tiên sư vẫn đang chờ…
-Bộp bộp…
Người thiếu niên kia bỗng tức giận, cầm trái cây và hạt dưa trên bàn vứt xuống dưới đất làm mọi người trong lương đình sợ hãi, quỳ rạp xuống.
-Vậy cứ cho hắn ta chờ là được rồi.
Vẻ mặt người thiếu niên đã trở nên vô cùng âm u:
-Lúc còn sống không dám để hắn ta đợi, chẳng lẽ chết rồi mà hắn còn không chịu chờ sao?
Nội thị khom người, không dám trả lời.
-Tuy hắn đã chết, nhưng đừng cho rằng bổn vương đã quên đi lúc trước hắn đã đối xử với ta như thế nào…