Hôm nay Bạch Tuấn Thành với ông Bạch về sớm, ông Bạch nhìn thấy người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ vào trong phòng.
Ông Bạch hỏi:
“Mua cái gì vậy?”
Bạch phu nhân cũng xách quần áo, ông Bạch vội vàng đi lên cầm lấy, Bạch phu nhân buông tay ra nói:
“Đi dạo phố mua quần áo tết cho các người với hai đứa nhỏ.”
Ông Bạch nói: “Chỉ cần ở nhà gọi cuộc điện thoại, tại sao phải chạy đi vậy?”
Bạch phu nhân đẩy ông Bạch ra:
“Nhưng đi ra ngoài thử mua tâm trạng sẽ rất tốt.”
Ông Bạch nói: “Lần sau mua xong thì bảo bọn họ đưa về nhà đi.”
Bạch phu nhân: “Lần sau nói sau.”
Bạch Tuấn Thành nhận lấy túi xách trong tay Giai Kỳ hỏi:
“Mua gì vậy?”
Giai Kỳ: “Mẹ và Nhi Nguyệt mua cho anh đồ tây và áo khoác bông.”
Đã đến lúc Bạch Nhi Nguyệt trợ giúp:
“Không phải đâu anh trai, quần áo của anh là do chị dâu tự lựa rồi mua. Anh hai mới là em chọn mẹ mua.”
“Đù”
Giờ phút này, trong lòng Giai Kỳ chỉ suy nghĩ được một chữ. Cô không cẩn thận trợ công!
Cô muốn giải thích nhưng vừa nhìn thấy Bạch Tuấn Thành, mặt đã đỏ bừng, lúc ở nhà họ Mạc cô biết mẹ hay mua quần áo cho ba, ngày hôm sau ba vui vẻ mặc đi làm, trước khi đi còn hôn me, cô mới nhớ tới muốn mua cho Bạch Tuấn Thành.
Bạch Tuấn Thành nhéch khóe môi nhìn Giai Kỳ, không nói nhiều về đề tài này nữa, giờ phút này mặt và tai của Giai Kỳ đã đỏ như quả đào..
Ăn cơm tối xong, Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt chủ động đề nghị:
“Mẹ, ba, hai ngày nay con và chị dâu ăn quá nhiều nên đi ra ngoài tiêu thức ăn đây.”
Bạch phu nhân nhìn bụng hai người họ, nói:
“Quả thật ăn không ít, đi Bạch Nhi Nguyệt và Giai Kỳ nắm tay nhau dưới gầm bàn, nhanh chóng rời đi."
Bạch Quân Đàm nhìn Bạch Tuấn Thành:
“Anh trai, hai người họ thật sự không sao chứ?”
Bạch Tuấn Thành cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng ngại Giai Kỳ không muốn nói nên xem như không biết gì, cũng sẽ không điều tra:
“Không sao.”
Bạch Quân Đàm: “…”
Anh trai trở thành người mù? Hay mình thực sự đã nghĩ nhiều?
Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt chạy đến gara, tìm được chiếc xe hôm qua, mở cốp xe ra, lại ôm ra một cuộn đèn sao.
Hai người họ kéo đến chỗ buổi sáng, Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt lấy điện thoại di động của mình ra, phân công công việc như buổi sáng, một người quấn dây một người thả dây.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt lại đi “rèn luyện sức khỏe”. Sau đó lại quay về ngủ.
Bạch Tuấn Thành nhìn như không nhìn, trong lòng anh rất mong chờ thành phẩm mà Giai Kỳ làm ra, luôn cảm giác năm nay sẽ rất khác biệt.
Buổi sáng đi mua trái cây, hạt dưa làm đồ tết với Bạch phu nhân, buổi trưa ở nhà ăn cơm xong ngủ trưa một lát rồi đi ra ngoài mua pháo hoa với Bạch Nhi Nguyệt.
“Chị dâu, pháo hoa này thật tiện, một đồng cả một năm.”
Bạch Nhi Nguyệt là cô gái ngốc, chưa từng thấy qua, thế nhưng cầm lấy cây pháo hoa nói với Giai Kỳ.
Giai Kỳ nói: “Chị cũng cảm thấy đẹp, chúng ta mua nhiều chút. Còn có cái kia bắn ra giống như sao cũng rất đẹp mắt, cứ lấy hai loại này, mỗi loại mấy chục gói đi.”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Cái đó cũng muốn.”
Giai Kỳ: “Ba khẩu pháo kia cũng muốn.”
Bạch Nhi Nguyệt: “Còn có pháo kia nữa.”
Giai Kỳ: “Chúng ta đừng mua dây pháo nữa, quản gia trong nhà nhất định sẽ nói.”
Bạch Nhi Nguyệt gật đầu.
Cốp xe lại bị nhét đầy, về đến nhà, lại lén lút di chuyện toàn bộ đồ đạc trong cốp xe lên chiếc xe không thường xuyên lái.
Sau bữa tối, hai người họ lại đi “đi dạo” đến hơn chín giờ mới trở về phòng.
Bạch Tuấn Thành mơ hồ biết Giai Kỳ đi mua cái gì, chỉ là anh không rõ mỗi ngày Giai Kỳ đều bận cái gì. Vốn định đùa chuyện vợ nhỏ mua quần áo cho anh, nhưng Bạch Tuấn Thành lại nhẫn nhịn, bởi vì dáng vẻ cô thoạt nhìn rất mệt mỏi.
Cuối cùng lại một ngày trôi qua, kế hoạch lớn của Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt cũng hoàn thành, năm cuộn đèn sao không nhiều không ít vừa đủ.
Hai người họ nhìn mặt trời phương xa dần mọc, Giai Kỳ hỏi:
“Nhi Nguyệt, mệt không?”
Bạch Nhi Nguyệt nói: “Chắc chắn không mệt bằng chị dâu rồi, nhưng lại vui vẻ. Lần đầu tiên em làm chuyện này đó."
Giai Kỳ rảnh rỗi nhớ đến sao Bạch Tuấn Thành vẫn chưa đến công ty.
“Sao anh chưa đến công ty?” Giai Kỳ trực tiếp hỏi.
Bạch Tuấn Thành: “Bây giờ em mới phát hiện tôi chưa đến công ty sao, hôm qua tôi đã ở nhà cả ngày đó.”
Bỗng nhiên Giai Kỳ nhớ lại nói: “Đúng rồi, công ty nghỉ rồi. Chồng, anh thật tuyệt vời.”
Bạch Tuấn Thành giữ chặt tay Giai Kỳ nói:
“Có lạnh không? Hôm nay về nhà không?”
Giai Kỳ: “Anh rảnh rỗi thì chúng ta về một chuyến, em nhớ ba mẹ em rồi."
Bạch Tuấn Thành đứng dậy:
“Em đi thu dọn đi, hai chúng ta ra ngoài.”
Giai Kỳ hất tay Bạch Tuấn Thành nhảy vào phòng thay đồ.
Hai người họ nói với Bạch phu nhân một tiếng rồi ngồi xe trở về nhà họ Mạc.
Bà Mạc nhìn thấy Giai Kỳ:
“Đứa bé này sao lại chạy về rồi?”
Nhưng dù nói như vậy cũng không chặn được niềm vui sướиɠ trong mắt.