Chương 37: (37)

Cố Hàn Thần nhìn Thẩm Trì như vậy, chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng, “Cậu không phải Thẩm Trì!”

“Cậu đem Trì Trì trả lại cho tôi!”

Thẩm Trì cũng không phủ nhận, dù sao hắn cũng không cái gọi là OOC. (*)

(*) OOC: (out of character) có những hành động hay tính cách không phù hợp với thiết lập nhân vật gốc.

“Cố Hàn Thần, anh thật đúng là làm người khác ghê tởm, Thẩm Trì yêu anh đến mức hèn mọn, nhưng cuối cùng cậu ấy lại chỉ là một kẻ thế thân.”

“Bây giờ trái tim của cậu ấy đã chết, anh lại nói đem cậu ấy trả lại cho anh?”

Thẩm Trì cảm thấy tên nam nhân này thật sự là đang không ngừng đổi mới tam quan của hắn.

“Nhưng nếu anh cầu xin tôi, tôi sẽ để anh chết…… không quá khó coi.”

Cố Hàn Thần đứng dậy túm lấy Thẩm Trì, lửa giận không thể nén, “Thẩm Trì! Mày nghĩ mày là ai! Mày cũng dám uy hϊếp tao!”

Trong nháy mắt, Cố Hàn Thần nào còn nửa phần yêu thích Thẩm Trì như vừa rồi.

Thẩm Trì câu môi cười, “Tôi sao, không có gì là không dám nha.”

Ngay giây tiếp theo gã liền nghe thấy Thẩm Trì hoảng loạn giãy giụa kêu cứu mạng, Cố Hàn Thần thậm chí không kịp phản ứng lại, “Mày…… mày đang làm gì!”

Thẩm Trì ngược lại càng thêm sợ hãi kêu lớn tiếng hơn, trực tiếp kêu tên Cố Hàn Tư.

Cố Hàn Thần sốt ruột, trực tiếp dùng tay bóp cổ Thẩm Trì, che miệng Thẩm Trì lại, “Không được kêu!”

Lúc này, tất cả những người nghe được động tĩnh đều chạy tới, chứng kiến cảnh Cố Hàn Thần đang muốn bóp chết Thẩm Trì.

Hô hấp Cố Hàn Tư gần như muốn cứng lại, nhanh chóng chạy tới đá văng Cố Hàn Thần.

Cố Hàn Thần lưng đập mạnh vào tường phía sau, chỉ cảm thấy xương cốt của mình như đang vỡ vụn ra.

Thẩm Trì nhìn thấy Cố Hàn Tư, lập tức sợ hãi hoảng loạn khóc lớn, “Tiên…… tiên sinh……”

Cố Hàn Tư nhìn dấu tay trên cổ Thẩm Trì, nhớ tới đôi mắt sợ hãi vừa rồi, ánh mắt hắn hung ác nham hiểm, trực tiếp ôm Thẩm Trì lên, đi qua muốn tiếp tục đạp gã, lại bị nữ nhân kia quỳ trên mặt đất ngăn cản.

“Hàn Tư! Nó là anh trai ruột của cậu! Cầu xin cậu!”

Cố Hàn Tư hừ lạnh, “Anh trai ruột? Tôi chưa bao giờ thừa nhận hắn là anh trai ruột của tôi!”

“Năm đó các người bức mẹ tôi nổi điên, sau đó lại giấu mẹ tôi trong bệnh viện tâm thần sống không bằng chết, tôi còn chưa tính toán chuyện này với mấy người, bây giờ các người lại dám đυ.ng tới phu nhân của tôi?!”

Cố Hàn Thần ý thức được sự tình nghiêm trọng, muốn mở miệng, nhưng vừa rồi một cước của hắn cơ hồ dùng mười phần lực, chỉ cảm thấy có máu trong họng, chờ gã mở miệng là có thể phun ra.

“Hàn Tư…… cậu…… cậu đang nói cái gì vậy? Chúng ta căn bản cái gì cũng không biết! Hàn Thần cũng là không cố ý!”

Thẩm Trì thân thể run rẩy túm lấy quần áo Cố Hàn Tư, chịu đựng không cho nước mắt rơi xuống, một bàn tay còn lại càng nắm chặt quần áo của mình.

Cố Hàn Tư đau lòng, lệ khí không khỏi tăng thêm vài phần, “Không cố ý là có thể khi dễ người của tôi thành như vậy, nếu như cố ý, có phải hiện tôi thấy là một khối thi thể?!”

Cố lão gia hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, đối với Cố Hàn Thần cũng triệt để thất vọng.

“Hàn Tư, con mang tiểu Trì về nhà trước, chuyện còn lại giao cho ông.”

Cố Hàn Tư liếc mắt nhìn Cố lão gia, sau đó ánh mắt lại dừng ở trên người Thẩm Trì.

Thẩm Trì ngước mắt, “Lão công…… đưa em về nhà được không?”

Một tiếng lão công làm trong lòng Cố Hàn Tư ngứa ngáy, lại ủy khuất khổ sở.

Cố Hàn Tư không ở lại nữa, trực tiếp ôm Thẩm Trì về nhà.

——

“Đau không?”

Thẩm Trì mím môi lắc đầu, rồi lại nghĩ đến cái gì, ủy khuất nhìn Cố Hàn Tư, “Lão công, anh…… anh sẽ ghét bỏ em sao?”

“Em…… em không để hắn làm cái gì em!”

Cố Hàn Tư cực kì đau lòng ôm Thẩm Trì, “Ngoan, không ghét bỏ.”

Hắn chỉ biết đau lòng, nếu hắn tới chậm một bước, Trì Trì của hắn sẽ……

Thẩm Trì cười, nước mắt liền rơi xuống, “Thật sao?”

Cố Hàn Tư hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt của Thẩm Trì, “Ừm, là thật.”

“Không phải kêu em ngoan ngoan ở nhà à? Sao lại chạy tới nhà cũ?”

Thẩm Trì có chút ủy khuất, “Em…… em không muốn cùng tiên sinh tách ra, ngài cũng không nói muốn đi làm cái gì, em…… em rất lo lắng cho ngài.”

Thẩm Trì bắt đầu tự trách, “Đều là em không tốt! Em không nên chạy loạn! Bằng không em cũng sẽ không…… Ô……”

Cố Hàn Tư trực tiếp nhéo cằm Thẩm Trì hôn lên, nuốt hết những lời còn lại hắn định nói.

“Không cần tự trách như vậy, là anh không tốt, anh nên dẫn theo em cùng nhau trở về.”

Cố Hàn Tư ôm Thẩm Trì vào trong ngực, “Là mẹ.”

“Ông nội tìm được mẹ rồi, nhưng tình trạng bây giờ của bà ấy thật sự không tốt lắm, ai cũng không nhận ra.”

Thẩm Trì rất lo lắng, “Vậy dì hiện tại đang ở đâu?”

Cố Hàn Tư cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Trì, tâm tình cũng hòa hoãn đi vài phần, “Đang ở nhà cũ, mới vừa rồi vội vàng quá, quên mất.”

Thẩm Trì kéo Cố Hàn Tư, “Vậy chúng ta nhanh chóng trở về thôi.”

Thẩm Trì vừa đứng dậy đã bị Cố Hàn Tư túm trở về, “Vật nhỏ xấu xa, gấp cái gì? Ông nội đã tìm một vị bác sĩ tốt tới rồi. Đáng lẽ muốn đưa tới bệnh viện, nhưng bây giờ đã muộn, cho nên dời sang ngày mai.”

Thẩm Trì mím môi, đau lòng nhìn Cố Hàn Tư, “Tiên sinh có buồn không?”

Cố Hàn Tư buồn cười, “Anh đã tìm được mẹ, vì sao Trì Trì lại buồn?”

Thẩm Trì cũng cười theo, “Chúng ta chờ dì bệnh tình tốt rồi kết hôn được không?”

Trong lòng Cố Hàn Tư biết rất rõ, ngần ấy năm trong bệnh viện tâm thần không ai biết bà đã phải trải qua những gì, chờ đến khi bà hoàn toàn bình phục như trước, quả thực…… rất khó khăn.

Ít nhất hắn cũng đã tìm được mẹ của mình.

“Không cần, bà ấy như vậy cũng có thể tham gia hôn lễ của chúng ta.”

Thẩm Trì nhẹ nhõm thở dài, “Vậy thì tốt quá.”

Đúng vậy, như vậy là đã rất tốt rồi.

——

Cố lão gia cũng ra tay rất tàn nhẫn, xem như Cố Hàn Thần là cháu ruột của ông ta cho nên không đưa gã vào bệnh viện tâm thần.

Mà trực tiếp tuyên bố Cố Hàn Thần từ nay về sau không còn là người của Cố gia nữa, dứt khoát đuổi gã ra khỏi nhà họ Cố .

Tất cả tài sản từ trước đến nay của Cố Hàn Thần, đều được chuyển nhượng cho Thẩm Trì.

Ông có nói đây là do Cố Hàn Thần nợ Thẩm Trì, cậu xứng đáng nhận được những thứ đó.

Mẹ của Cố Hàn Thần cũng đi theo con trai rời khỏi Cố gia.

Cố Lục cũng không dám nói thêm gì, dù sao nhà họ Cố từ trước đến nay đều do một tay ông Cố gánh vác.

“Còn có một nguyên nhân nữa khiến ông ta không dám.”

Nắm lông nhỏ nghi hoặc, “Tại sao ông ta lại không dám?”

“Mày có biết là ai đã giấu mẹ của Cố Hàn Tư đi không?”

Nắm lông nhỏ ngẩn ra, càng nghĩ càng thấy rét run, “Là…… không thể nào là Cố Lục.”

Thẩm Trì vuốt lông của nắm lông nhỏ, “Đáp án chính xác.”

“Hơn nữa, tao hoài nghi mẹ của Cố Hàn Tư tinh thần không ổn định, cũng là tác phẩm của ông ta, hoặc cho dù thật sự không phải là ông ta, thì cũng biết người đó là ai nhanh thôi.”

Cái này quả thật thì ai cũng biết là do ai…… thật vi diệu.

Còn có ai gấp không chờ nổi muốn mẹ của Cố Hàn Tư…… nổi điên đâu.

Trừ bỏ mẹ của Cố Hàn Thần cũng không còn ai khác.

“Chẳng qua đều là suy đoán của tao, dù sao chuyện này cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, không có cách nào kiểm chứng.”

“Nhưng ít nhất, chắc chắn ông ta biết mẹ của Cố Hàn Tư ở đâu.”.

“Bằng không, nhiều năm như vậy sao Cố Hàn Tư có thể không tìm thấy mẹ của hắn.”