Chương 25

A Địch nói hình như ta đã thay đổi.

Ta hỏi hắn ta thay đổi chỗ nào? Hắn híp mắt tỉ mỉ quan sát ta từ trên xuống dưới, trầm ngâm nói hình như trên người tản mát ra khí tức một vị “hiền thê” —— lập tức hắn bị lấy khăn lau mặt đánh một trận tơi tả.

Bản thân ta không thấy thay đổi gì cả. Cùng lắm thì hay đối Lục Bách Đông tương đối ôn nhu, nguyện ý bồi hắn. Còn lại ta vẫn là ta trước kia.

Nhưng còn một điểm khác biệt tinh tế, trong lòng ta, hình bóng về Lục Bách Đông đã thay đổi nho nhỏ.

Hắn vẫn giữ một ít thói quen khi còn bé. Tức giận sẽ dùng sức mà mân mê môi. Thích ăn món ăn nóng. Ngượng ngùng sẽ đỏ mặt, gương mặt của hắn luôn luôn bắt đầu đỏ từ bên tai. Thích vẽ nữa. Cảm giác khi mình làm chuyện tốt sẽ không nói một câu mà dính bên cạnh ta, chờ đến ta phát hiện ra sẽ tán thưởng hắn.

Mặc dù vậy, trên người hắn vẫn có thể thấy một số điểm xa lạ.

Rõ ràng nhất là vóc người, hoàn toàn không nhìn thấy cái bóng nhỏ gầy trước đây nữa. Lúc trước, thời điểm hắn rời Đài Loan, hình dáng hắn vẫn là thiếu niên đơn bạc. Hiện tại hắn đã hoàn toàn trưởng thành.

Ta không rõ đây là thói quen mà hắn hình thành từ lúc nào. Mỗi khi đi trên đường, hắn sẽ “vô tình” để ta đi phía bên trong, còn hắn sẽ đi bên ngoài. Hắn cũng ngày càng thuần thục cách hôn môi.

Từ ngày đó, chúng ta có hôn môi vài lần. Ban đầu còn có chút cảm xúc xấu hổ. Nhưng sau đó quen thuộc rồi, thì cả hai đều bị hãm sâu vào đó, không thể tự kềm chế. Thậm chí nhìn thấy ánh mắt đối phương sẽ cảm thấy khát vọng.

Có một hôm ta được nghỉ. Buổi sáng nằm trên giường đọc báo cho hắn hắn nghe. Hắn ngoan ngoãn ghé vào cạnh ta, chăm học dán mắt vào trong tờ báo, chuyên chú nhận chữ bên trên trang giấy.

“Được rồi, hiện tại đến phiên ngươi đọc lại đi.”

Ta rất thô lỗ quăng tờ báo qua chỗ hắn.

Hắn cười cười nhận lấy, nghe lời ta, đọc lại một lần.

Âm sắc hắn rất êm tai, như một loại thôi miên vậy. Thỉnh thoảng ngữ điệu cuối vẫn sẽ cao một chút, chữ nào hắn không rõ lắm thì âm thanh lại có chút ngập ngừng. Với tiêu chuẩn của đối thoại bình thường mà nói, trong vòng năm câu, sẽ không phát hiện ra kẽ hở nào việc hắn “năm tuổi”.

Ta nằm nghiêng nhìn hắn. Hắn buông báo, đôi mắt đen láy cười lấp lánh nhìn lại ta.

Như vậy, không nói một lời, tựa như một chú chó mong ngóng phần thưởng. Ta một bên khen hắn đọc rất tốt, một bên không chút khách khí xoa loạn tóc hắn.

Hai tay hắn đè lại tóc, vừa cười vừa bắt chước ta nằm nghiêng xuống.

Tóc của hắn thật lâu dài. Hình dạng không có, thậm chí trật tự cũng không nốt. Ngón tay ta giật giật đuôi tóc hắn, gần khu vực lúc xưa hằn vết sẹo vì tai nận, phần đuôi tóc ở đó cũng bị ta giật trở thành hơi dợn sóng.

Trong nháy mắt, ta nhớ tới hình dáng hắn còn trong bệnh viện. Cái đầu to bóng lưởng, trên da đầu còn vài đường may dữ tợn. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc hắn.

Bỗng nhiên hắn nắm ngón tay ta, kháng nghị:

“Ta bị ngứa.”

“Ngươi cũng biết ngứa sao?”

Ta cố ý giật giật thêm.

Ngón tay còn chưa chạm vào da, chỉ làm dáng quơ quơ một chút là hắn đã nhột chịu không nổi.

“Không nên, không nên chơi, nhột lắm.”

Hắn chống đỡ hết nổi, cười đáp, vô pháp thuận lợi nói ra một câu.

Ta đương nhiên không để ý tới hắn, kế tục chà đạp. Hắn lại lưu loát xoay người, đè nặng lên người ta, sau đó một tay rất cường ngạnh nắm các ngón tay giơ hai tay ta cố định trên đỉnh đầu.

“… Ai dạy ngươi cái tư thế này?”

Hắn vô tội chớp mắt mấy cái.

“A Địch ca ca.”

Quả nhiên, hắn lập tức sửa lại gọi A Địch thúc thúc.

Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là “Dạy tốt không dạy, lại đi dạy hư”!

Lông mi Lục Bách Đông thật dài, thuần khiết lại chớp chớp như hai phiến quạt lay động.

“Nhưng hắn nói, ngươi sẽ thích.”

… Ta không nói được một lời, nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi không vui sao?”

Hắn nũng nịu, vùi đầu tại cổ ta. Ta bị hắn mài mài như vậy hai chân gần như nhũn ra rồi. Ngươi làm kiểu này, ta biện pháp nào nói không thích? Nhưng ta không muốn để hắn đắc ý đâu.

“Ngu ngốc.”

Ta mắng hắn, sau đó hung hăng búng trán hắn một cái.

Hắn kinh ngạc buông tay, ngồi xuống, vẻ mặt không biết nói sao nên lời. Tay áp lên chỗ ta vừa búng cú đau điếng kia.

Ta không nhịn được cười, hắn rất ủy khuất nhìn ta. Ta cũng ngồi xuống theo, trấn an xoa xoa trán của hắn. Ta hình như cũng hơi quá tay thì phải, trên trán hắn giờ đã hiện lên một dấu hồng sắc.

Ta không nhịn được, bật cười. Hắn chỉ chăm chú nhìn ta, ánh mắt thật sâu lắng.

Ánh mắt hắn như vậy khiến ta cảm thấy nguy hiểm nha! Ta đang suy nghĩ về nguy cơ có khi nào bị hôn không? Quả nhiên một giây kế tiếp, cảm giác được môi hắn hơi lành lạnh chạm vào.

Nhiệt độ môi và miệng hắn luôn luôn tương phản với nhiệt độ cơ thể của hắn. Mỗi lần hôn môi, ta đều nghĩ như vậy.

Ta thích đầu lưỡi hắn vừa cố chấp lại ôn nhu. Ta thích hắn thời điểm hôn ta sẽ vuốt ve sau gáy của ta. Ta cũng thích cảm giác đôi môi của hắn dần dần sẽ ấm lên vì hơi ấm của ta nữa.

Chỉ cần không cần nhớ lại chuyện trong quá khứ, ta có thể mang theo tâm tình thích hắn như thế này giãi bày cùng hắn. Thật tốt biết bao!

Nếu có một ngày, hắn không trở lại nữa, ta cũng có thể tìm được tình nhân kế tiếp. Đầu lưỡi hắn vần cố chấp lẫn ôn nhu phức tạp như vậy, cuốn ta ra khỏi suy nghĩ. Hôn môi một hồi còn xoa xoa gáy người yêu mờ ám.

Đại khái ta chỉ cần một lần. Một lần dồn tình cảm bộc bạch tất cả với hắn. Như vậy khi hắn rời khỏi ta, có lẽ ta sẽ không còn cảm thấy khổ sở nữa chăng? Bởi vì một phần chấp niệm, một phần can đảm, một phần thâm tình ta đều dùng hết trong lần này.

“Này.”

“…?”

“Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không

?”

“Thực thích, thực thích.”

“Vậy rốt cuộc thích đến bao nhiêu?”

“So với kem hơn rất nhiều.”

“Còn so với gà chiên thì sao?”

“… Ngô, ngô…”

“Ngu ngốc!”