Chương 20

Hai mươi bảy ngày.

Ta lần nữa đưa ngón tay tính toán một chút, thật sự là hai mươi bảy ngày rồi.

Lục Bách Đông sống nhờ ở nhà ta bao nhiêu ngày là ta đã bị cấm dục bấy nhiêu ngày.

Con mẹ nó, từ lúc ta bắt đầu đánh súng lục, ta cho tới giờ chưa từng nghẹn trong thời gian quá dài như vậy.

Ta buồn bực trừng Lục Bách Đông, hắn không hiểu được tâm tư của ta, hướng chỗ ta mà hẹ nhàng khoan khoái cười cười, khiến ta càng thêm ấm ức.

Cũng không phải không muốn tự mình giải quyết, thế nhưng thứ nhất, cửa nhà vệ sinh đã bị ta làm hư, nếu như ở thời khắc trọng yếu bị Lục Bách Đông xông vào phá hư, ta nghĩ ta đại khái sẽ bệnh liêt dương cả đời mất thôi; thứ hai, Lục Bách Đông dính ta như mạng, ta đi tới chỗ nào hắn cũng theo tới chỗ đó, khiến ta căn bản không thể giải quyết chuyện nhân sinh đại sự này cho được.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ta càng thêm ảm đạm vài phần.

“Ngươi làm gì mà vẻ mặt dục hỏa đốt không ra hình dạng vậy?”

Người hiểu được ta, A Địch, gương mặt hắn cười như kẻ trộm.

“Nghẹn rất lâu rồi sao?”

Ta nhìn hắn chằm chằm, trừng hắn, quyết định tới gần tai hắn thì thào thì thào niệm một trận, quả nhiên, hắn kinh ngạc dương cao lông mi.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Nếu không thì thế nào được.”

Ta bất đăc dĩ mà nằm xuống lại quầy hàng.

A Địch tiếp tục duy trì biểu tình giật mình, nhìn Lục Bách Đông một lúc, đồng tình vỗ bả vai ta.

“Không nghĩ tới, biểu đệ của ngươi xem được lại dùng không được.”

Vị tiên sinh này, ngươi hình như đã lầm phương hướng rồi!?

Mất một phen lời lẽ để giải thích quan hệ thuần khiến giữa ta và Lục Bách Đông, A Địch miễn cưỡng bán tín bán nghi.

“Vậy biểu đệ cũng lâu rồi không có làm, lẽ nào hắn cũng không nghĩ đến?”

Hắn thốt ra lời này, hai ánh mắt chúng ta nhất thời bắn về phía Lục Bách Đông, hắn có chút mạc danh kỳ diệu, mở to đôi mắt nai con mà nhìn ta.

“Ta nghĩ hắn, đại khái, cũng quên làm như thế nào rồi?”

Ta nhíu mày.

Nhìn hắn — cực kỳ thánh khiết, ta thực sự không có biện pháp liên tưởng.

“Vậy hãy làm cho hắn nhớ ra là được rồi.”

A Địch ác ma ở bên tai ta mập mờ nói.

Sự thực chứng minh, tin tưởng A Địch thì kẻ đó là ngu ngốc.

Hơn chín giờ tối, ta rất cố ý đem rèm cửa sổ phòng khách kéo lại, Lục Bách Đông hỏi ta làm như thế để làm gì, ta trong lỏng có quỷ nói với hắn là muốn xem phim kịnh dị, khiến hắn vừa mong chờ vừa sợ.

Lục Bách Đông, ngươi cũng không nên oán hận biểu ca ngươi.

Ta một bên trong lòng mặc niệm, một bên dùng ngón trỏ nhấn nút play.

Từ lúc hình ảnh trong cuốn phim nhựa bật lên thật ra là cũng có cảm giác ma quỷ truy đuổi. Kế tiếp là một đôi nam nữ đang nói chuyện, một chuỗi dài tiếng Nhật, ta nghĩ nên tua qua cho rồi, lại thấy dáng dấp của Lục Bách Đông đang nghiêm túc lắng nghe.

Ta đột nhiên nhớ hắn đã từng ở Nhật Bản một thời gian, Vì vậy ta dứt khoát ấn nút tua nhanh hoạt cảnh.

“Thế này là sao?”

Hắn không giải thích được cử chỉ của ta, mà ta chỉ là nhếch miệng cười.

Trên màn ảnh là cảnh tượng nam nữ nhanh chóng tiến vào trong phòng, ta dùng điều khiển từ xa mở về tốc độ bình thường, liếc mắt qua Lục Bách Đông, hắn cau mày, dáng vẻ nghi hoặc.

Nam nhân trong phim lúc này từ phía sau ôm lấy nữ nhân, tay dò vào trong áo sơ mi của nàng và luồn dưới chiếc váy ngắn, rất tình sắc mà xoa bóp, nữ nhân cũng rất phối hợp bắt đầu rêи ɾỉ.

Đại khái đến lúc này, vẻ mặt Lục Bách Đông đã triệt để bất an.

Mùa hè mặc quần soóc đơn bạc làm sao che được phản ứng sinh lý của nam nhân?

Trong lòng ta cũng không hiểu tư vị lúc này của mình như thế nào, muốn cười, nhưng cười không nổi.

Hắn và ta khác nhau như thế đó. Hắn thấy cơ thể nữ nhân sẽ cứng rắn, nhưng ta thì không. Nếu không phải nam nhân, ta vô pháp cương.

Điều này ta đã sớm biết. Biết rõ. Chúng ta khác nhau, đơn giản như thế đấy.

“Thu…”

Hắn xin giúp đỡ quay sang nhìn ta, cho dù dáng vẻ chật vật cũng rất thanh thuần. Lần này ta là thật sự nở nụ cười, sờ soạng khóe mắt hơi đỏ lên một chút của hắn.

“Ngươi tự mình xử lý đi.”

Ta rất tri kỷ quăng hộp giấy vệ sinh tới trước mặt hắn, chuẩn bị trở về phòng xem GV đã có sẵn trong máy vi tính. Hắn hiểu được là ta đang chuẩn bị đứng dậy, cho nên hắn cũng đứng lên theo.

“Ngươi làm gì thế?”

Ta ù ù cạc cạc nhìn mặt hắn, xem ra hạ thân hắn rất có sức sống mà.

“Ngươi không xử lý một chút sao?”

Sợ hắn nghe không hiểu, ta rất trung thực mà chỉ vào chỗ đó của hắn hỏi.

Mặt hắn thoáng ửng hồng, da của hắn trắng, từ hồng chuyển sang đỏ quả thật là dáng dấp mê người.

“… Để một hồi nó sẽ hết.”

Hắn nói giọng cực kỳ nhỏ, may mà lỗ tai ta thính nha, vẫn còn nghe ra được điều hắn nói.

“Nhưng cứ như vậy nín, ngươi không khó chịu sao?”

Ta hỏi còn kèm thêm giọng điệu trêu chọc đắc ý, hắn thì cái hiểu cái không mà nhìn ta.

Ta nghĩ một người nam nhân có loại ánh mắt như vậy, thực sự là vô cùng phạm quy mà, vừa vặn không khí này thật không hề trong sáng, vừa vặn ta đang dục hỏa đốt người, cho nên hậu quả tất yếu tổng hợp từ các yêu tố trên như sau … ta “phản ứng”, mẹ nó.

“Ngươi chính mình lộng một chút, xong thì dùng giấy vệ sinh mà lau sạch sẽ, ngươi dám làm sô pha của ta dơ, ngươi sẽ chết thảm.”

Ta như gà mẹ dặn dò, rõ ràng trong lòng hạ quyết tâm không cần quan tâm, không cần quản hắn, cứ “sống chết mặc bây” đi, nhưng cứ hết lần này tới lần khác ta cuối cùng vẫn hỏi một câu.

“Ngươi chắc là biết cách làm sao “giải quyết” chứ ha?”

Hắn chần chờ. Trong lòng ta thầm nghĩ như vậy thì thật là tốt quá, vội vã phóng về phía phòng, hắn lại cầm lấy tay ta, nhỏ giọng nói, ta không biết.

Ta có thể tự mình hiểu, bản thân đúng là một nam nhân không có định lực.

Ta không có định lực, cũng không nặng quan niệm về trinh tiết, ta thường cùng nam nhân xa lạ mà ta thấy lên giường. Với ta, có thể xem như chỉ cần ngươi chào một tiếng, ta hảo một tiếng, đây đó thoải mái một hồi, hảo tụ hảo tán.

Ta không cảm thấy có gì phải băn khoăn về việc phải trả cái giá gì, huống chi đây là chuyện khi cả hai đều đang dục hỏa đốt người cả.

Điều duy nhất khiến ta lùi bước, vì hắn là Lục Bách Đông. Hắn không phải là loại nam nhân xa lạ mà ta thường một đêm phong tình.

Chúng ta vốn chạy trốn nhau đã nhiều năm rồi. Có thứ gì có thể khiến cho chúng ta đoàn tụ lại với nhau đây, ta thực sự không muốn tin vào thứ gọi là số phận, ta không muốn mê tín như vậy, bởi vì ngay chính ta cũng không thể tin vào những niềm tin mơ hồ kiểu như thế được nữa.

Hắn tựa vào bên má trái của ta, nhiệt độ cơ thể hơi cao, không biết đó là của hắn hay là của ta nữa.

Ta nhẫn nại, bên trong ngực lại như hàng vạn con kiến đang bò, vô cùng khó chịu.

Trước mặt màn tiền hí đã kết thúc, đến cảnh người nam nhân tiến vào cơ thể của nữ nhân, ta lớn tiếng hỏi hắn có muốn xem tiếp nữa hay không.

Nếu nói “có”, bất quá cũng chỉ là ta nắm tay của hắn giúp hắn tự mình xử lý, thực sự đúng là gãi không đúng chỗ ngứa.

Nhưng với ta mà nói, đây chính là loại phương pháp an toàn nhất đối với ta.

Ta nhắm mắt, bởi vì ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn; ta cẩn thận phủ bên ngoài tay của hắn, bởi vì ta không muốn đυ.ng chạm vào “thứ đó” của hắn. Ta buộc phải cẩn thận như vậy, ta sợ rằng sau đó khi ta cùng người khác lên giường, sẽ không cẩn thận mà nghĩ đến hắn, ta thật sự rất sợ, rất sợ tình huống như vậy.

Hắn thở dốc bên tai ta, trán của hắn tựa trên vai ta.

Chúng ta gần nhau như vậy nhưng cũng thật xa xôi. Cho nên, ta nhịn không được.

Ta cúi đầu, hắn vừa vặn nâng mặt lên, ta liền tìm được bờ môi hắn.

Hắn lúc đầu còn chút phản kháng, bởi vậy ta chỉ liếʍ cánh môi hắn thôi. Hắn có lẽ nghĩ hành động của ta không có sức uy hϊếp nữa, hay cũng có thể là do bản năng, nói chung, hắn dần dần buông lỏng khớp hàm ra.

Ta thử thăm dò, liếʍ đầu lưỡi hắn, nho nhỏ mυ"ŧ vào, không bao lâu

sau, hắn cũng học được động tác của ta.

Một dòng điện từ cột sống bắt đầu lan tỏa, ta theo phản xạ tính rụt người lại, đầu lưỡi hắn vẫn tiếp tục dây dưa khiến ngay cả ót của ta cũng tê rần luôn rồi.

Ta chịu không nổi kí©h thí©ɧ như vậy, phía dưới đã cứng rắn nóng lên. Vì vậy ta buông tay hắn ra, hắn lại kéo dài động tác. Ta trong khi hôn không tìm được ngay cả cơ hội để thở dốc nữa, sau đó ta dùng nhiệt độ tay của hắn lưu lại trên tay ta, chạm vào huynh đệ của ta,miệng thoải mái hé ra thở.

Hắn dán lên môi ta thở dốc, khóe mắt tình sắc đỏ lên. Hình tượng hắn trong lòng ta từ trước đến lúc lớn lên đều thật lãnh đạm, cho tới hiện tại là ngu ngốc, chưa từng có một lần như vậy, đó chính là da^ʍ mỹ.

Ta nhắm mắt lại, đầu tựa ở gáy hắn, thân thể từ từ uốn cong lên.

Cảm giác vui sướиɠ quen thuộc tràn đến, ta ngửi hương mật đào sữa tắm nhàn nhạt của hắn, run rẩy mà bắn ra.

Hắn vẫn chưa xong. Ta sau khi bắn xong toàn thân như nhũn ra, hữu khí vô lực cùng hắn hôn môi. Hắn hầu như là cả người đều dính sát vào ta, ta cảm giác được cơ thể hắn từ từ buộc chặt, ta nói với hắn không có vấn đề gì đâu, lại hôn trán hắn một chút, cổ vũ hắn, không cần lo sợ gì cả.

Sau đó ta cảm giác trên bụng có nhiệt lưu, mẹ nó, ta quên nói hắn lấy tay bao lại rồi, kết quả là toàn bộ bắn lên người ta, nhất thời bốc hỏa, thế nhưng hắn vẫn làm nũng, tựa trên bả vai ta, khiến cơn giận của ta dần dần tiêu mất phần nào.

“Ngươi làm gì thế?”

Ta đẩy hắn một cái.

Hắn không hề động, vẫn như trước, tựa trên vai ta.

Ta không cách nào hình dung được tư vị hiện tại trong lòng, chỉ hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, cứ như thế này thật tốt biết bao.

Ngay tại thời điểm như vậy, hắn đột nhiên gọi:

“Thiên Thu.”

Ta cứng ngắc.

Hắn thanh âm thật thấp, như là đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường trước đây.

Ta từ từ quay đầu, cùng hắn nhìn nhau. Trên mặt hắn một điểm biểu tình cũng không có, đôi mắt sâu biến thành màu đen. Cột sống ta dần dâng lên cảm giác ớn lạnh, chẳng lẽ hắn đã khôi phục ký ức sao?