Chương 14

Nếu có người hiện tại hỏi ta, khi còn bé Lục Bách Đông bộ dáng thế nào, ta đại khái cũng chỉ có thể trả lời mơ mơ hồ hồ mà thôi. Một tiểu biểu đệ rất biết điều, lớn lên ai nhìn thấy cũng yêu thương, dễ dàng sai sử, luôn luôn bám sau lưng ta.

Ta nhớ kỹ lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Sau giờ ngọ, ta tan học liền vội vội vàng vàng chạy về nhà, nhất tâm quải niệm đá bào bạc hà ở trong tủ lạnh, không nghĩ rằng có khách tới nhà.

Đã lâu không gặp tiểu di và một tiểu nam sinh rất nhỏ ngồi trên sô pha, tiểu di hình như đang khóc.

Ta liếc mắt nhìn tiểu nam sinh, hắn cũng nhìn ta. Hắn có một đôi mắt màu đen rất to, nhưng bởi vì gương mặt nhỏ nhắn nên cặp mắt kia thoạt nhìn so với gương mặt hắn có điểm đáng sợ, rất giống người ngoài hành tinh.

Cho đến ta được phép ôm đá bào quay về phòng, ta vẫn nghĩ về đứa nhóc giống người ngoài hành tinh kia.

◆◇◆

Sau khi tiểu di rời đi, tên ngoài hành tinh kia lại không đi cùng.

Mẫu thân nói hắn là biểu đệ của ta, từ nay về sau chúng ta cùng nhau sinh hoạt.

Ta kỳ thực có điểm vui vẻ, ta đưa cho hắn mô hình người máy xịn nhất của mình, hắn không để ý đến ta, nằm trên giường đưa lưng về phía ta. Ta rất chi là không thoải mái, liền nhảy đè lên người hắn, hắn bị kinh sợ, ta vốn nghĩ hắn sẽ phản kích, nhưng hắn chỉ là lui xa khỏi ta một chút.

Ban đêm, ta không ngủ được.

Bởi vì tên ngoài hành tinh đó đang khóc, thanh âm của hắn nghe như tắt thở đến nơi, ta nghĩ hay do đầu hắn úp mặt vào trong gối chặt quá. Ta cảm giác hắn sẽ đem nước mũi mà lau lên gối đầu mất thôi cứ đà này.

“Ồn chết.”

Ta cố ý nói lớn tiếng.

Một lát sau, ta không còn nghe được thanh âm nào nữa.

◆◇◆

Tên ngoài hành tinh cứ khóc suốt vài buổi tối như thế.

Ta hỏi mẫu thân, vì sao tiểu di muốn đem hắn nhét vào nhà của chúng ta, mẫu thân chỉ nói chờ ta lớn lên sẽ biết. Ta rất không cao hứng, đợi đến khi lớn lên thì sẽ rất lâu rất là lâu đó!

Thế nhưng khi ta và tên ngoài hành tinh kia cùng nhau tắm, ta hình như đã phần nào hiểu được vì sao mẫu thân lại trả lời ta như vậy.

Trên lưng hắn xanh tím một mảnh, thoạt nhìn hình như rất đau.

“Là ai đánh ngươi?”

Ta hỏi hắn, hắn chỉ dùng sức mân mê môi, ta lại bị mẫu thân hung hăng đập một phát lên đầu.

Tên ngoài hành tinh không thích nói chuyện, mặc kệ ta dùng phim hoạt hoạ, mô hình người máy dụ dỗ, hắn cũng chỉ nhìn có lệ, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vẽ. Ta cảm thấy rất buồn chán, cũng không muốn tìm hắn chơi đùa nữa. Quay về với cuộc sống trước đây khi hắn chưa đến, ta dù một mình cũng chơi đến thật khoái trá.

Nhưng tình hình như vậy chỉ tiếp diễn được tới ngày hôm đó.

Buổi sáng hôm đó, phi thường phi thường sớm, ta bỗng nhiên bị người nào mạnh bạo mà lắc tỉnh.

Ta từ đầu tưởng là địa chấn, sợ hãy nhảy dựng lên, sau phát hiện không có chuyện gì, người lắc ta tỉnh chính là tên ngoại tinh nhân.

“Làm gì vậy?”

Ta cau mày, không hiểu nổi vì sao vẻ mặt hắn muốn khóc tới nơi.

Hắn không trả lời, gương mặt trướng đến đỏ bừng, rất nhanh ta liền biết nguyên nhân.

Trên giường có một diện tích ướt đẫm, mơ hồ, còn nghe được hương nướ© ŧıểυ.

“Hầu ——”

Ta nhìn hiện trường có chút hả hê mà kéo dài âm.

Hắn trơ mắt nhìn ta, lông mi chớp hai cái, nước mắt bỗng nhiên cứ như mà lăn xuống.

Ta há hốc mồm nhìn hắn khóc.

“Này…”

Ta gãi gãi đầu, nghĩ không lời để an ủi, không thể làm gì khác hơn là nói:

“Mẹ ta đánh người tuy rằng âm thanh nghe rất lớn nhưng không có đau đâu.”

Hắn càng khóc thảm hại, lời “an ủi” này của ta hình như là hoàn toàn đạt được hiệu quả ngược lại thì phải.

Ta có chút vụng về xoa đầu hắn, hắn thật nhỏ. Hình như người hắn còn hơi chút gập lại, cảm giác như người khác có thể bẻ gẫy cả người hắn. Ta tưởng tượng hình dạng hắn bị mụ bẻ gẫy, phi thường mao cốt tủng nhiên.

“Ngươi đừng khóc.”

Ta nói.

◆◇◆

Kết quả, người khóc đổi lại là ta nè.

Ta rất dũng cảm nói với mẫu thân là ta đái dầm, hắn ở bên cạnh mở to hai mắt mà nhìn, ta đóng kịch dở tệ, đáng tiếc, mẹ nó, gậy gộc vừa đưa ra, ta hình tượng anh hùng hoàn toàn vỡ nát rụng không còn một bông hoa gạo.

“Lão thái bà biếи ŧɦái, lão thái bà biếи ŧɦái!”

Ta một bên khóc một bên gào mấy lời trên khiến cho mẫu thân phi thường nổi giận, nào tới nắm lấy tay ta.

Đại chiến ba trăm hiệp qua đi, ta hấp hối, ghé giường.

Hắn ngồi bên giường nhìn ta, ta không có để ý đến hắn, trong ngực cảm thấy rất hối hận. Sớm biết bị đánh nhiều như vậy, ta sẽ không học cái gì mà anh hùng trượng nghĩa làm chi. Hắn ngồi một lúc, bỗng nhiên đứng lên chạy đi. Ta trong lòng mắng to hắn thật không nghĩa khí, rồi thấy hắn lập tức chạy về.

“Cho ngươi.”

Hắn nói. Có điểm sợ sợ, đem quyển tranh vẽ để trước mặt ta.

“Ta không cần.”

Ta quay đầu, không tiếp thụ loại nịnh nọt lễ vật này.

Hắn mở to hai mắt, hình như không biết nên làm gì. Một lát sau, hắn đi ra ngoài. Lần này ta rất hứng thú ngồi xuống chờ, cũng không lâu lắm, quả nhiên thấy hắn hướng ta chạy tới, trong tay nắm thật chặt cái gì đó.

“Cho ngươi.”

Hắn nói. Trong tay nắm một cây kẹo que quất sắc, không biết hắn đã dấu bao lâu, túi ny lon trong suốt giấy gói kẹo đều đầy nếp nhăn, kẹo que cũng bị tan chảy.

Ta nhận lấy, cau mày xem xét kỹ cống phẩm được hắn dâng lên, quyết định tiếp thu.

Xé ra lớp gói, ta nhét kẹo que vào miệng, vị quýt, không sai. Ta không khách khí *khách lạp, khách lạp* cắn, hài lòng nở nụ cười, không biết vì sao hắn cũng cười.

Từ đó về sau, sau lưng của ta sinh ra bất kể ta đi nơi nào, hắn cũng phải đi cùng ta.

Trong trí nhớ, một đoạn tuổi thơ của ta và hắn, chúng ta đã từng như hình với bóng.