Chương 47
Tiểu
Thiển lại đi khỏi tháp Xá Lợi, Thương Hạo nghĩ chắc nàng sẽ không về nữa đâu.
Sự cô
đơn chết chóc trong tháp Xá Lợi bỗng nhiên khiến hắn nhớ lại rất lâu trước đây,
con nhóc ranh kia quấy phá bò lên người hắn. Xưa nay hắn sát khí đầy mình, chưa
từng có ai dám hỗn xược trước mặt hắn như vậy. Sau này… có lẽ cũng không có ai
nữa.
Được
một thời gian, hắn bỗng có ý muốn thông qua Linh Tê thuật mà gọi nàng về.
“Thương
Hao!” Hắn đang nghĩ thì bỗng nghe tiếng Tiểu Thiển vang lên trong đầu, giọng
nàng khóc lóc, “Lại là con chó của Thần quân ba mắt… nó lại cắn ta rồi!”
Sắc mặt
Thương Hạo lạnh đi, nghĩ đến vết thương trên tay Tiểu Thiển, hắn lạnh giọng
nói: “Bẻ gãy chân nó đi.”
“Bẻ… bẻ
thế nào…” Giọng Tiểu Thiển run rẩy kịch liệt, Thương Hạo quên mất, cô nhóc này
vô cùng đần độn, chẳng có chút linh lực nào, lại không biết một pháp thuật nào
cả. Ngoài việc bị ức hϊếp thì nàng thật chẳng có bản lĩnh gì khác. Hắn thở dài:
“Ngươi làm theo lời ta nói đi.”
“Được.”
Chờ
Tiểu Thiển làm theo lời hắn nói xong, không lâu sau thì Thương Hạo không bất
ngờ nhìn thấy nàng hoảng hốt chạy về tháp Xá Lợi.
Nàng
vừa thở vừa nói: “Ta vừa vỗ một cái, ngươi nói vỗ như vậy thì chân con chó sẽ
bị ta vỗ gãy, gãy hết rồi! Thần quân ba mắt muốn bắt ta, ông ta hung dữ quá… ta
không dám ra ngoài đâu!”
“Từ lâu
đã nghe tên ba mắt kia yêu chó phát cuồng, ngươi đánh gãy chân chó của hắn như
vậy đương nhiên hắn sẽ không tha cho ngươi, thời gian hai ba trăm năm sau này
ngươi vẫn nên đừng ra khỏi tháp Xá Lợi thì hơn.” Giọng điệu Thương Hạo có vẻ
thích chí, nhưng Tiểu Thiển thì lại nóng lòng.
“Vậy
vết thương của ngươi phải làm sao?”
“Cứ để
đó xem sao đã.” Hắn nói như không liên quan đến mình, tận đáy lòng lại thở phào
một cách kỳ lạ.
Tiểu
Thiển một hồi lâu không lên tiếng, Thương Hạo xem xét nàng một lúc rồi thở dài:
“Ngươi khóc cái gì?”
“Ta… vô
dụng. Đã nói là lấy thuốc cho ngươi, kết quả là lại làm ra nông nỗi này, lúc
trước ngươi đau ta không biết thì thôi đi, nhưng bây giờ đã biết ngươi đau rồi,
ngươi cứ đau như vậy còn ta lại không làm gì được, ta khó chịu lắm.”
Trong
lòng Thương Hạo ấm áp một cách kỳ lạ, nhưng hắn lại càng không hiểu: “Có phải
ngươi bị thương đâu.”
“Ta cứ
khó chịu vậy đó, ta muốn nhìn thấy ngươi vui vẻ, có thể cùng ta tự do hoạt
động.”
Thương
Hạo im lặng hồi lâu rồi nói: “Đây đều là những thứ ta nên trả cho Thiên giới.”
Hắn ngừng lại, giọng điệu mang chút mơ hồ, “Nha đầu ngốc không biết gì cả. Nếu
ngươi thông minh một chút…” Nếu ngươi thông minh một chút thì tốt biết mấy.
Đừng cam tâm tình nguyện bị ta lợi dụng như vậy. Ta sẽ… áy náy đó.
Thương
Hạo uy hϊếp Tiểu Thiển nói Thần quân ba mắt đang chờ ngoài cửa để bắt nàng,
không cho nàng đi ra. Tiểu Thiển thật thà tin lời hắn, không ra khỏi tháp Xá
Lợi nửa bước.
Hai
người lại ngày ngày bầu bạn trong tháp như cũ, nhưng khác ở chỗ Thương Hạo sẽ
chủ động nói chuyện với Tiểu Thiển, nói về quá khứ của hắn, nói về Xuân Hạ Thu
Đông ở Hạ giới và yêu ma kỳ dị ở Ma giới, thỉnh thoảng còn sẽ thấy khuôn mặt
mũm mĩm của Tiểu Thiển không nhịn được cười khẽ.
Hắn
thậm chí bắt đầu cảm thấy, ngày tháng bình đạm thế này cũng không có gì không
tốt. Chỉ trừ…
Hình
phạt đau thấu xương đêm trăng tròn.
Đêm nay
xích vàng dường như chuyển động ghê gớm hơn ngày thường một ít. Thương Hạo nhắm
mắt im lặng cố nhịn, nhưng cơn đau đó cứ như sâu mọt đυ.c khoét trong xương hắn,
xuyên qua cốt tủy hắn. Hắn bỗng nhiên nhớ lại, hình như trong năm thứ năm trăm
hắn bị giam trong tháp Xá Lợi này cũng chính là lúc tinh khí của trời đất thịnh
nhất, đối với thân thể Thiên ma của hắn mà nói thì đây vốn là đêm vô cùng khó
chịu.
Hắn đau
đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa. Ngay cả giọng nói của Tiểu Thiển
bên tai cũng nghe không rõ lắm.
Hắn chỉ
nhớ nàng rất hoảng hốt, giống như một con thỏ, mắt đỏ lên, tay chân luống
cuống, hoảng hốt như trời sập xuống vậy.
“Thương
Hạo, ngươi cố chịu, cố chịu nhé, Tiểu Thiển đi lấy thuốc cho ngươi, Tiểu Thiển
nhất định tìm thuốc về cho ngươi!”
Không
được đi…
Hắn cắn
chặt răng nhưng không thốt ra được lời nào.
Hay lắm