Chương 25
Hôm đại
điển đăng cơ của Sở Diệp, hắn một mình khoát long bào trang nghiêm, bước qua
bậc thang dài thật dài, đứng vững trước Thừa Thiên điện, bá quan triều bái tung
hô vạn tuế. Hắn phất tay áo rộng như có thể thu nạp cả trời đất vào trong,
nhưng chỉ vớt được một luồng gió, lạnh đến tận xương tủy.
Nữ nhân
tâm cao khí ngạo kia chỉ e là sẽ không còn than thở rằng hắn mặc quá ít, quên
mang thêm áo. Hắn đang nghĩ thì bỗng thấy một sắc vàng chói mắt bước qua 81 bậc
thang của Thanh Vân trường đạo, Hoàng hậu của hắn vẫn kiêu ngạo vô cùng, mặc lễ
phục tôn quý phú lệ từ từ bước tới.
Hắn
nhìn bóng dáng nàng đến thất thần trong phút chốc.
Triều
Triệt vẫn để tâm đến Sở Diệp.
Chỉ là
suy đoán thôi nhưng cũng khiến máu nóng của Sở Diệp cuồn cuộn, cảm xúc bừng
bừng. Tính tình ẩn nhẫn như hắn cũng không nhịn được mà cong môi.
Hắn nghĩ,
thì ra nàng vẫn thích hắn.
Như vậy
là tốt nhất…
Nhìn
thấy nàng từng bước từng bước đi lên bậc thang đá xanh, tiến về phía hắn, Sở
Diệp dường như không chờ được mà tiến xuống hai bước, hắn đưa tay muốn đón lấy
nàng. Nào ngờ Triều Triệt đứng lại ở dưới hắn vài bậc thang, đôi mắt đen trong
suốt phản chiếu khuôn mặt của hắn, còn sắc mặt của nàng thì lý trí đến lạnh
lẽo.
Tay Sở
Diệp khẽ cứng lại, ngượng ngập dừng trong không trung.
“Hoàng
thượng?” Triều Triệt lạnh lùng gọi, nàng cụp mắt tự nhiên lấy ra từ trong phụng
quán một cây kéo vàng dài mảnh. Ngón tay Sở Diệp khẽ co lại, nhưng hắn không
tránh. Thị vệ hai bên bậc thang đều hoảng sợ, cảnh giác đặt tay lên cán đao
phòng bị.
Triều
Triệt không có động tác gì khác. Nhưng cây kéo vàng dài mảnh như cây trâm đưa
lên, tóc đen của nàng xõa tung ra bay theo gió.
“Ngày
thành thân, lão ma ma kết tóc của hai chúng ta lại với nhau, ý là vĩnh kết đồng
tâm, hôm nay Triều Triệt không tìm được lọn tóc của chàng khi xưa nữa.” Nàng
nhẹ giọng than, tay nắm lấy tóc mình, cây kéo vàng không do dự cắt đứt lọn tóc
xanh. Nàng vứt lọn tóc trên tay xuống đất, “Chi bằng cắt đứt nó đi, chúng ta
cũng như đám tóc này, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Sắc mặt
Sở Diệp trắng bệch, thân hình cứng đờ như bị sét đánh, trong mắt khó giấu sự chấn
nộ.
Hắn nắm
chặt tay, bá quan phủ phục ở dưới không dám lên tiếng, nhưng hắn biết, không ai
mù mà không nhìn thấy Triều Dương công chúa và Tân hoàng cắt tóc đoạn nghĩa.
Hắn hiểu, Triều Triệt muốn bức hắn, giống như nàng nói vậy, một là phế nàng,
còn không thì gϊếŧ nàng đi.
“Triệt
nhi.” Sắc mặt căng cứng của Sở Diệp dần dần thả long, hắn lại đi xuống thêm hai
bước, cố nắm lấy tay Triều Triệt, Triều Triệt đẩy hắn ra: “Đừng chạm vào ta,
ghê tởm.”
Sở Diệp
không chịu buông tay, hắn mím môi đưa tay giữ lấy Triều Triệt, ngân châm kẹp
trong ngón tay thuận thế cắm vào ót nàng. Triều Triệt chỉ cảm thấy trước mắt
tối đen, thần trí trở nên mơ hồ. Sở Diệp dùng sức kéo nàng vào lòng.
Trước
khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, Triều Triệt níu áo hắn nói: “Sở Diệp, chàng hận
ta nhiều đến chừng nào, cứ phải không chết mới không thôi như vậy sao, không
mệt sao…”
Nữ nhân
trong lòng lặng đi, hoàn toàn hôn mê.
Sở Diệp
lạnh giọng ra lệnh: “Gần đây Hoàng hậu mệt nhọc, đưa nàng về đi.”
Bá quan
im lặng, bên dưới bộ mặt thần phục không biết trong lòng đang suy tính bao
nhiêu âm mưu. Sở Diệp cụp mắt quay lưng đi, một mình bước vào cánh cửa lớn màu
đỏ khiến người ta hoảng sợ.
Lúc này
không ai có thể thấy được bóng xanh trùng trùng trong đáy mắt Tân hoàng, không
ai có thể biết gánh nặng thiên hạ càng ngày càng nặng trên vai hắn, không ai có
thể cảm nhận được, cho dù Thừa Thiên điện không có người, nhưng sóng ngầm vẫn
cuồn cuộn khiến người ta mệt mỏi.
Sở Diệp
một mình ngồi trên Hoàng vị, xuyên qua tấm rèm châu ngọc trong suốt nhìn ra bầu
trời bên ngoài.
Hắn
biết, Triều Triệt của hắn sẽ không còn là Triều Triệt của hắn nữa. Thân là
Triều Dương công chúa, từ nay về sau nàng chỉ có thể cùng Sở Diệp không chết
thì không thôi.
Hắn
mệt, nhưng ai bảo hắn không nỡ chứ.
Hận
cũng đành, yêu cũng mặc, kiếp này của hắn đã bị trăm mối tơ vây trói.
Hay lắm