Chương 4: Cứu hay không cứu

Cuối cùng sau một trận đường dài đầy hà khắc từ thời tiết lẫn sự rạn nứt trong tình bạn của 2 chàng trai thì cỗ xe ngựa cũng đến được trước cổng của Trúc Lâm Trai, ở tận bìa tây Trúc Lâm đại ngàn. Vì cũng là lần đầu đến đây nên cái nhìn A Khái có phần hơi nghi hoặc về nơi này, khung cảnh trước mắt mình anh không giống như một dược trang của một thầy thuốc nổi tiếng mà đôi phần giống tu viện cổ kính hay một am tu đầy vẻ bí ẩn giấu sau cánh cổng tre xanh mướt mộc mạc nhưng không làm giảm đi vẻ u vắng và quỉ mị cho Trúc Lâm Trai này. Trong bụng A Tú đang vặn trào sự bất an mà thầm nghĩ: "Đây có phải là nơi đã từng cứu vô số người nổi tiếng nhất vùng đúng không vậy. Sao giống ải đầu vào thập điện Diêm La thế."

Khác với vẻ đầy nghi hoặc của A Tú, A Khải lại khá bình tỉnh trước không gian u ám của Trúc Lâm Trai này toát ra, A Khái bước nhanh đến gõ cửa gọi to vào:

"Xin làm phiền! Không biết đại phu Miên Khảo có nhà không vậy.

Chiếc cửa tre trước mắt từ từ chậm rãi mở hé ra, một tuyệt sắc giai nhân của Trúc Lâm Trai đang che ô lụi cụi mở cửa mời hai người vào, nhìn qua hai anh chàng to cao lúc này đang chật vật ướt mưa có chút ngơ ngác mà cô nàng không nhịn được mà phì cười một tiếng. Bước theo cô ta trên một hành lang dài để vào gian nhà chính A Tú mới hiểu thấu sao gọi đây là viện Trúc Lâm Trai, nhìn những luỹ tre cao xanh cao như thấu trời kia nối nhau dọc theo dãy hành lang và bao quanh trai viện một cách kì lạ, nơi này như sồng cộng sinh với rừng tre vậy. Trong lúc mưa bão như vầy mà ở trong nội viện Trúc Lâm Trai này chỉ nghe tiếng rì ào rì ào nhe nhẹ như tiếng sáo diều trong các khúc hát đồng dao cũng làm cho người khác có đôi phần phân vân trong những suy nghĩ ngốc nghếch về nơi hiềm bí này.

Nghĩ ngơi mãi giờ A Tú mới định thần mà nhìn kĩ lại nữ nhân kia, lúc này trong đầu anh chỉ có thể nói là 2 từ tuyệt hảo cho vẻ đẹp của cô nàng này, nhìn xem ánh mắt cô lúc này sáng tinh anh như sao Hôm trên trời cao của đêm thất tịch không gì sánh bằng, đôi môi mỏng đỏ mọng như cánh hoa anh đào nở ngày đầu xuân tươi thắm trên nền da trắng như tuyết đầu đông. Nhưng đôi mắt tinh anh và nụ cười tươi kia lại quá đỗi ngây thơ của tuổi mới lớn càng làm người đối diện cũng ngơ ngác ngỡ tiên nữ giáng trần là này ấy. Và A Khái cũng không phải là trường hợp ngoại lệ quên mất cả lễ độ mà cứ nhìn chằm chằm cô ta một hồi lâu và không nói lời nào cả.

Thấy thế A Tú nói to để kéo tâm trí của anh chàng đang ngơ ngác kia tỉnh táo lại mà không tiếp tục hành động thất lễ nữa, bên cạnh đó cũng bắt đầu câu chuyện mà 2 người phải đến đây làm gì, A Tú bộc bạch nói:

" Chuyện là cậu tam thiếu gia nhà chúng tôi đêm qua trúng mưa mà giờ bị mắc bệnh lạ bất tỉnh từ tối đến giờ vẫn chưa tỉnh, bà cả nhà tôi vô cùng lo lắng kêu tất cả gia đình trong nhà coi sóc ngoài ra phái hai tôi đến Trúc Lâm Trai này rước Khảo Miên đại phu đến xem bệnh, bốc thuốc ạ "

A Tú ngừng lại một chút, mắt đảo nhẹ lướt nhìn một cái, cô ta vẫn thế, vẫn không thể hiện thái độ gì cả trên nét mặt ngây thơ kia, vẫn nụ cười tươi như hoa xuân ấy nhưng giờ trong mắt anh chỉ thấy giống như là đang trưng bày ra cho hai người thấy để giấu đi cảm xúc thật của cô lúc này. Thấy thế anh tắt lưỡi một cái nhẹ mà tươi cười nói tiếp:

" Bà cả nhà tôi rất xem trọng ông đại phu đây, bà càng xem trọng mối lương duyên hảo hợp của hai người là cô nương đây với tam thiếu gia nhà chúng tôi đây, bà luôn mong hai sui gia lúc nào cũng hòa hợp giúp đỡ lẫn nhau. Không vì những chuyện vật vãnh lúc trước xảy ra mà làm rạng nứt mối quan hệ đang tốt đẹp này. Vì thế ông đại phu đây chắc không ngại mưa gió đường xa mà ghé qua gia trang chúng tôimột lần để thăm hỏi sức khoẻ thiếu gia nhà chúng tôi đúng không cô nương Liễu Thanh. "

Nghe đến đây, nụ cười tươi kia của cô ta cũng mờ mờ đi đôi chút, nhưng vẫn không tỏ ra gì là khó chịu hay vui sướиɠ gì cả, cái gì cũng không càng làm cho người khác có đôi phần nghi hoặc. Liễu Thanh quay người từ tốn bước vào trong nhà, bước được hai bườc cô ta cảm giác được hai tên to cao kia không phản ứng gì mà vẫn đứng ngoài cổng đội mưa thì chậm rãi quay lại tươi cười bảo:

" Ngoài này mưa to, gió lớn hai người theo tôi vào trong nghỉ ngơi đôi lát, dầm mưa thêm nữa kẻo bệnh theo cậu chủ các người thì phiền phức lắm "

Nghe những lời này của Liễu Thanh, lúc này thì cả hai chỉ còn biết chậm rãi bước theo sau cô ta vào trong gian nhà chính của Trúc Lâm Trai. Lướt qua một đoạn hành lang dài nằm giữa rừng tre trúc nguyên sơ xanh mát thì mới đến gian nhà chính của viện, tuy có đôi phần u ám bí hiểm vì bóng che của rừng tre Đại Trúc Lâm kia bao phủ hầu như toàn bộ nơi đây nhưng nhờ đó lại tô đậm nét thanh tao và sự cổ kính rất đặc trưng của Trúc Lâm Trai này, một vẻ đẹp thuần thiên nhiên khó tìm được ở nơi khác. Bước tiếp vào trong gian nhà chính, A Khái càng siết xoa thêm trước vẻ đẹp tinh tế pha chút dân dã trong cách bố trí của gian nhà, qua cách bố trí nào làm ta cảm giác được không gian rộng rãi hơn và thoáng mắt hơn, bên cạnh đó ta cũng thấy được một nét đặc trưng riêng của Trúc Lâm Trai này từ cổng vào đến đây mà không lẫn vào đâu được đó là mọi thứ ở đây đều bằng tre trúc xanh tươi, từ quầy bốc thuốc to bằng tre ngà vàng óng nằm giữa gian nhà phía trên quấy còn có đủ thứ nguyên vật liệu để bốc thuốc chữa bệnh nào cân, sổ sách, giá bút, nghiên mực, một số mẫu thuốc đang bốc vội chưa xong và một hộp to cao đựng một số dụng cụ hành y quan trọng, thoáng nhìn qua thì có rất nhiều thứ nhưng nhìn lại không hề bị rối mắt chút nào, tất cả đều là một kiệt tác của trúc tre nơi đây.