Chương 1: Lời cuối gọi bão về

"Nếu không phải tại bọn ác độc các người thì gia đình tôi đã không tan nát đến thế này"

Giọng nói thê lương ấy như hòa vào trong từng đợt gió biển lạnh cứ ào ào thổi tạt vào bến cảng, sóng dần to từ ngoài khơi xa dữ dội đánh vào bờ. Mây đen phủ kín phía chân trời xa đang lũ lượt kéo về và chỉ trong ít phút ngắn ngủi nó đã nuốt chửng toàn bộ những tia nắng yếmuat cuối ngày đang chiếu trên một vài mái ngói lợp đơn sơ của làng chài cạnh bờ biển, trời t ối sầm lại, sấm chớp nhá nhấp liên hồi trong biển mây đen như báo hiệu một trận bão lớn sắp càn quét qua đây.

Vọng Hải đêm nay đón bão.

Nhưng trái ngược với phần tối đen của một chiều giông bão ở ngoài kia biển lạnh sắp kéo vào bờ thì bên trong một bến cảng nhỏ của Chợ Cá làng chài Vọng Hải nơi tàu thuyền to nhỏ neo đậu giờ đang nằm san sát nhau và đã được gàng buộc kĩ càng hơn vào cột to để tránh bão biển thì lại đầy những ngọn đèn, ngọn đuốc làm sáng rực cả một vùng bến chợ cảng vốn thường vắng lặng lúc về đêm. Họ gọi nhau, kéo nhau ra đây vào lúc mưa bão như vầy, như thể sắp được xem một vở kịch đã hứa hẹn từ trước thì hiện giờ đang trình diễn tại đây, một vở hài kịch giúp bọn họ mua vui, thư giãn khi đã hết một ngày lao động mệt mỏi, mặc dù họ vẫn biết rõ tất cả mọi việc đang diễn lúc này ra đều là thật, nhưng quan trọng gì điều đó nữa chứ, đối với bọn họ bây giờ thì một đoạn bi kịch này có thật hay không thì bọn họ cũng không hề quan tâm, xem xong rồi về, ngủ một giấc mai sẽ quên. Thật vậy, họ chỉ đứng đó không ai nói với nhau lời nào, mắt nhìn, tai nghe mọi chuyện đang diễn ra nơi phía kia cầu cảng.

Vở kịch đã bắt đầu!

Len lỏi trong bản trường ca dữ dội của sóng và gió là tiếng gào thét trách móc, là những lời than vãn nức nở của một chàng trai khi thì bùng nổ vì tức giận, lúc lại đứt đoạn vì thương đau:

"Nếu không phải vì sự ích kỉ, nhỏ nhen, vì lòng dạ hiểm độc của các người thì hai anh trai Khải Lâm, Minh Hảo nhà tôi đã không chết thảm nơi biển lạnh ngoài kia rồi! Không phải vì những lời đồn đại vô căn cứ, những lời xúi dụt đầy ác tâm của các người thì thằng Ly Hùng, em trai tôi đã không bị lính đô hầu phủ quay bắt lại rồi mang đi thiêu sống kia sao. Cả căn nhà của chúng tôi cũng vì thế mà cháy rụi."

Gió biển mang theo mưa thổi đến làm ướt đẫm chiếc áo đỏ đã phai màu trên người chàng trai thêm phần nặng trĩu nhưng tay chàng vẫn ôm chặt chậu bỉ ngạn héo úa không buông, tay kia đặt giá nến lên cột neo thuyền bên cạnh rồi đưa tay chỉ thẳng về phía người cầm đèn, cầm đuốc trên bờ cảng kia như đang vạch trần từng tội ác một của họ trước sự chứng kiến đầy giận dữ của biển Vọng Hải lúc này:

"Lòng dạ các người còn đen tối hơn cả biển trời Vọng Hải này lúc này. Hãy nhìn xem, gương mặt của các người dưới ngọn đèn, ngọn đuốc kia xem còn là của các người không" - anh chàng dừng lại một chóc rồi mang theo ý cười đầy khinh bỉ mà nói tiếp - "hay là của một loài quỷ dữ"

Những đợt gió mạnh thổi qua làm cho mái tóc đẫm ướt mưa kia từng sợi một phất bay lên theo chiều gió bão, một gương mặt thanh tú xinh đẹp hơn tiên nữ cõi trời nhưng lại phản phất nhiều nỗi bi thương lộ ra dưới ánh sáng le loi của ngọn nến sắp tàn kia ai nhìn qua cũng xao xuyến đến mức mê muội. Mưa nặng hạt dần mang theo gió lạnh thổi đến từng cơn làm làn da của chàng trai vốn đã trắng như tuyết đầu đông của chàng giờ lại thêm phần nhợt nhạt, đôi mắt đen huyền buồn sâu lắng kia của chàng vốn dĩ như hai viên ngọc quý cực đẹp hiếm có nhất dưới đáy biển Vọng Hải thì giờ khi nhìn vào chỉ thấy hiện lên lòng căm hờn oán trách và cả nỗi bi thương tột độ khó tả thành lời mà thôi, đôi môi mỏng như cánh đào nở lúc nào cũng đỏ tươi quyến rũ kia của chàng giờ đã có chút tái màu dần đi và cũng không còn tươi cười hay nói năng từ tốn nữa mà giờ đã thay bằng những lời trách móc, những lời than vãn:

"Thấy rồi đúng không! Đúng, bản thân các người là quỷ đấy. Và tôi cũng vậy, cũng sắp thành quỷ như mấy người mong muốn rồi đây này. Các người thấy vui rồi, đúng không!"

Một tràng cười thật to, thật dài vang vọng trong gió bão, đôi mắt đượm buồn của chàng nhìn mọi người ở phía bến cảng một lần cuối cùng rồi vương mặt lên, mắt hướng về phía bầu trời cao tối đen đầy gió bão của biển Vọng Hải, anh ta quát to:

"Đến bước đường này tôi không còn gì để hối hận nữa. Nếu trời cao kia có mắt, nếu biển Vọng Hải kia có phép màu thật thì xin hãy cho mưa thật to, gọi gió thật mạnh, làm sóng kia thật lớn để nhấn chìm hết những kẻ ích kỷ, những người ác độc giả nhân giả nghĩa nơi đây"

Mưa lạnh trắng trời gọi sóng gió dữ dội ập vào phía những người ở bến cảng làm ai nấy cũng rung lên vì sợ và cũng vì lạnh, Bỉ Ngạn chậm bước rồi dừng lại trên những nhịp cuối cùng của cầu cảng, chàng quay người nhìn về phía bọn họ ở kia, những con người đang ra vẻ sợ sệt ở trên bên cảng mà phá lên cười to đấy mãn nguyện tô thêm sự thê lương đầy ma mị trong giọng nói của chàng như l*иg lộng vào gió bão vọng vào:

"Các người sợ rồi à! Mấy người cũng biết sợ sao. Sau khi làm vô số chuyện ác rồi sợ báo ứng đến vậy sao. Thật nực cười! Thật nực cười mà."

Tiếng nói của Bỉ Ngạn vọng đến càng lúc dữ dội hơn, càng ác liệt và u ám hơn:

"Rồi các người sẽ sớm gặp báo ứng thôi, sẽ đến sớm thôi! Tôi ở dưới âm ty địa phủ sẽ đợi các người đến, sẽ đứng đó xem các người sẽ bị ác báo như thế nào."

Nói xong, anh ta cầm chiếc giá nến đã cạn tim lửa tắt lên quay đầu hướng về biển Vọng Hải mà đi, anh ta thầm thì cầu nguyện một điều cuối cùng cho bản thân trước lúc kết thúc cuộc đời đầy đau thương này:

"Nếu tôi chết, xin hồn hóa thành một đóa bỉ ngạn đỏ thắm ở chốn u minh diêm đài, vạn kiếp không siêu sanh cũng được. Kiếp này làm người như vầy là quá đủ rồi, quá đủ với tôi rồi."

Bỗng trong đám người ở đấy có một bóng người cao to, gương mặt tựa tượng tạc giờ đang hốt hoảng chạy thật nhanh đến, hét to:

"Đừng, đừng dại dột như thế, Bỉ Ngạn! Anh xin em đấy, hãy dừng lại đừng bước nữa. Anh xin em đấy, Bỉ Ngạn!"

Chàng trai tên Bỉ Ngạn kia quay đầu lại, ánh mắt đượm buồn nháy nhẹ một cái vì sự có mặt của chàng trai ấy trong đám người ở bến cảng, đáng lẽ chàng trai ấy không nên ra đây mới đúng, điều gì đã xảy ra với anh ta mà phải ra đây ngăn Bỉ Ngạn lại, nhưng cũng đã qua muộn để ngăn cản hay níu kéo chi vì lòng người đã quyết, không ngăn lại được nữa rồi. Bỉ Ngạn nghẹn ngào nói:

"Muộn rồi, Khẩu Thiện à! Muộn thật rồi, giờ tôi như đèn đã cạn dầu, sống còn nghĩa lý gì với tôi nữa, chết là đều sớm muộn thôi. Cuộc đời này của tôi như một giấc mơ si vậy, luôn luôn giữ trong lòng này là cứ góp nhặt tất cả các loại tạp tình mà mọi người khác đánh rơi đi rồi mình sẽ được hạnh phúc thôi."

Bỉ Ngạn thở một cái rõ dài rồi bịm môi nghẹn ngào nói:

"Nhưng cuối cùng tỉnh giấc bản thân mình chẳng còn gì cả."

Nói xong, Bỉ Ngạn đặt giá nến tàn xuống, tay gạt nước mắt và những dòng nước mưa đang lăn dài trên má đi, trên mặt khổ sở cố gắng tạo một nụ cười thật tươi nhất có thể, rồi khụy gối xuống lạy Khẩu Thiện một cái, trân trọng nói lời vĩnh biệt cuối cùng:

"Khẩu Thiện! Cảm ơn anh vì mọi thứ. Và xin lỗi anh vì tất cả! Hãy quên tôi đi, Bỉ Ngạn tôi sẽ quên anh nhanh thôi. Tôi hứa với anh đây. Khẩu Thiện."

Dứt lời Bỉ Ngạn nhảy ầm xuống làn nước đen của Vọng Hải bỏ lại sau lưng sự ngờ vực của những người ở bến cảng và sự hụt hẳn đến đau lòng của Khẩu Thiện lúc này. Mọi người bắt đầu bàn tán ầm lên trên bến cảng về cái chết của Bỉ Ngạn và những thành viên trong gia đình anh ta, có người nói Bỉ Ngạn và cả thành viên nhà đó đều là ma quỷ đội lớp người đợi đến dịp hại chết hết dân chúng làng này, người khác thì lại bảo Bỉ Ngạn chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà cậu ta mất hết người thân và đã vậy mất cả tài sản sau cơn hỏa hoạn cách đây ba ngày nên giờ hóa điên hóa dại rồi đi tự vẫn chấm dứt cuộc đời thôi, mà người điên chết đi thì rất thiêng, nhất là vào đêm mưa bão như thế này thì càng đáng sợ hơn, chỉ sợ cậu ấy chết trong lúc lòng đang đầy tràn oán hờn như vầy thì thế nào cũng không chịu siêu thoát rồi quay về phá hoại cái làng chài ta không có một ngày nào sống yên ổn. Trăm chuyện ác khẩu dưới cái miệng của dân làng thuê dệt đến khó mà tưởng tượng được, nếu như có người ở vùng khác đến mà nghe qua chắc cũng lắc đầu tin rằng gia đình Bỉ Ngạn là tay sai của quỷ thần là thật. Gió biển càng lúc càng lúc càng to hơn mưa bão nổi dậy dựng những cột sóng cao hãi hùng ập mạnh vào bến cảng đánh tĩnh sự bàn tán không đâu của họ, nước sóng biển làm tắt lịm mấy chiếc đèn đuốc họ mang theo làm bến cảng tối dần lại sự lạnh lẽo của gió biển bão sóng bắt đầu lan ra thấy ra, mọi người rung lên vì gió biển lạnh và vì sợ hãi trước sự tức giận của biển Vọng Hải sắp tràn về nhưng họ lại vững vưng với cái chết của Bỉ Ngạn mới vùa xảy ra trước mắt họ một cách vô cảm đến mức tàn nhẫn. Một người trong đám lật đật bước về trên tay là một chiếc đèn tù đã tắt, đi được một khoảng xa thì quay buông thả những lời cực khó nghe vọng đến:

"A Lũy, xem kịch xong rồi sao chưa chịu về nữa, kệ bọn họ đi về nhanh. Mưa to gió lớn vầy mà còn ra đây đóng một vở kịch vô lý hết sức, vã lại quay ra còn trách cứ người khác rồi đi tự vẩn nữa. Đúng là bệnh hoạn hết sức, chết hết đi cho làng này đỡ rắc rối."

Thằng nhóc đang say mê nghe kể chuyện nãy giờ quên cả giờ về nên khi bị ông ta gọi dồn lại nên cũng lật đật đi theo. Mọi người thấy vậy trong lòng phân vân nửa muốn về nửa lại muốn ở lại nhưng bão biển đã dụt họ về và ghĩ vào tai họ rằng bão qua hẳn đi rồi hả tính tiếp, ánh sáng trên bến cảng thưa dần rồi mất hút trả lại bến cảng về với bóng tối của đêm, chỉ còn một mình Khẩu Thiện đứng chôn chân ở đó mắt vẫn hướng về phía xa ngoài kia nơi biển kia gào thét, cái nơi mà lúc nãy Bỉ Ngạn còn đó đứng đó nhưng giờ đã mất hút trong màn mưa, gương mặt anh tú của chàng bắt đầu biến sắc, môi tái nhợt dần hiện lên những tia máu đỏ đang hòa với giọt nước mưa lạnh chua xót lăn dài rơi xuống đầy vẻ thương tâm bên cạnh anh là chiếc đèn đã tắt lịm từ lâu.

Bão biển ngoài kia gào thét lớn dần làm sóng bạc đầu vương cao, gió khơi xa thổi mạnh vào rít qua những tán liễu già ở ven bờ điên cuồng vùng vẫy, lá xa cành nương vào gió bay loạn cuốn đi, gần bờ biển những mái ngói cũ kêu len két lên theo từng đợt gió biển như run rẩy sợ hãi sẽ đẩy đổ, kéo sập khi gió bão mạnh dần lên, khi mưa nặng hạt rơi xuống.