Chương 17-1: Thật Muốn Nhổ Bông Cướp Chậu (1)

Quả Quả ở bên bàn thuốc, ép Đại Phong Tử để lấy dầu. Còn Bạch Tật Lê, Tiêu Hồ Ma, Thiên Niên Kiện, Sơn Chi Tử, Oai Linh Tiên, Phòng Phong tất cả mang đi tán thành bột. Sau đó trộn chúng lại với nhau, tạo thành một hỗn hợp đồng nhất sánh và sệt. Quả Quả mở túi lấy lọ thuốc, nàng vui vẻ lẩm bẩm một mình.

"Cho một ít thuốc trị sẹo của Bách Cửu tỷ vào là hoàn mỹ. Một vết tích nhỏ cũng không thể mò ra được. Da lại trắng trẻo mịn màng như trẻ em. Cổ chủ vận may thật không nhỏ nga."

Sau khi bào chế xong thuốc đặc trị cho Cổ chủ. Quả Quả mang thuốc cho vào một cái hộp tròn, đập nắp lại.

"A Lãm, có phải đau lắm không?"

Trên chiếc giường, rèm buông xuống, Cổ chủ thân thể trần trụi phơi ra những biểu hiện của đáng khϊếp sợ của Phong Độc. Quả Quả nhìn thấy Cổ chủ đau đớn quằn quại trên giường, đôi mắt nhắm chặt, đôi mày biến dạng, cắn chặt môi dưới đến sắp rỉ máu. Nàng mặt mày cũng méo mó, xót xa liền hỏi han.

Phong Độc đang ồn ạt tấn công, cắn phá điên cuồng da thịt của Cổ chủ. Hắn cảm thấy như ngàn nhát dao đang đâm vào da thịt hắn, câu xé hắn ra thành trăm mảnh, từng thớ thịt đang không ngừng kêu gào đau đớn. Nỗi đau này so với Cổ Bách Xuyên không hề khác nhau. Muốn sống không được muốn chết lại không xong.

Dù đau đớn tột cùng, thập tử nhất sinh, nhưng Cổ chủ vẫn cắn chặt răng can chịu quyết không hé ra một tiếng rên la. Trên thân thể xuất hiện càng lúc càng nhiều những vết lỡ loét mới. Không ngừng run rẩy từng đợt.

"Hay là... huynh thể hiện ra đi, ở đây chỉ có ta với huynh, bên ngoài bọn họ sẽ không cười huynh đâu." Quả Quả thấy môi Cổ chủ cắn rách một đường. Máu chảy ra, nàng cuống quýt, vội vội vàng vàng khuyên can.

"K..h..ô..n..g... s..a..o... đ..â..u..." Cổ chủ cố hé răng, phát ra một chút âm thanh của sự đau đớn tâm tê liệt phế. Cũng nhờ vậy mà môi của hắn được thả ra.

"Nếu huynh thấy mất mặt ta có một phương pháp giúp huynh." Quả Quả liền nhanh nhảu cất lời. Cổ chủ trên mặt chỉ đau đớn không thể biểu lộ được xúc cảm nào khác.

"Huynh nắm lấy tay ta, truyền nỗi đau huynh phải chịu qua ta, ta sẽ giải tỏa chúng giúp huynh. Huynh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Quả Quả nắm cổ tay Cổ chủ lên, nàng thật tâm muốn san sẻ nỗi đau với Cổ chủ.

Quả Quả chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đau đớn khổ sở của người khác thì tâm can liền mềm nhũn ra. Nàng không muốn nhìn thấy những cảnh tượng này. Bởi vì khi nhìn thấy nàng cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đau đớn không nguôi trong lòng, giống như chính nàng cũng đau nỗi đau như họ. Chỉ khi nàng giúp được họ chút ít thư thả thì nàng mới cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cổ chủ khẽ lắc đầu thật nhẹ, không đồng ý. Nỗi đau này hành hạ hắn thống khổ đến thế nào. Hắn hiểu rất rõ. Hắn sẽ không thể nào để Quả Quả phải chịu đựng giúp hắn. Hắn là nam nhân chịu còn không dễ dàng, nàng một nữ nhân sao có thể chịu nổi mà muốn thay hắn gánh. Hắn tuyệt đối không đồng ý.

"Nhanh lên, ta là đại phu, huynh phải nghe lời ta." Quả Quả ráo riết hối thúc Cổ chủ. Nàng cương quyết muốn giúp hắn vượt qua nỗi đau lần này. Quả Quả nhỏ giọng, "Chỉ cần cố chịu qua một canh giờ này thôi. Mọi chuyện sẽ khởi sắc."

Quả Quả cố mở ra từng ngón tay Cổ chủ đang siết chặt, hai tay nàng ôm chặt lấy bàn tay Cổ chủ. Cổ chủ cũng hết cách với Quả Quả, hắn biết đến không làm theo, nàng sẽ không từ bỏ. Tấm lòng này của nàng thật cao cả đáng quý trọng biết bao. Hắn cuối cùng đành phải thân bất do kỹ làm theo nàng. Hắn siết chặt tay. Một nửa nỗi đau phải chịu theo lực siết mà truyền ra.

"Aaaaaaaaaaahhhhhhhhhhh..."

Quả Quả thét lên. Tiếng thét làm cho chim chóc gần đó hoảng sợ mà tung cánh bay mất. Tiếng thét của nàng giống như tiếng sấm đánh thẳng vào tim bốn người bên ngoài. Họ siết chặt hai tay đang ôm đầu gối, cố không để lộ một chút vẻ thống khổ nào. Họ thật mong mình cũng có thể san sẻ một ít nỗi đau với nàng trong một canh giờ này, có như vậy họ sẽ thấy dễ chịu hơn bây giờ. Một mình Cổ chủ bị đau không ngờ lại liên lụy nhiều người như vậy. Cổ chủ, tội này, huynh một mình gánh nổi không đây?

Một canh giờ gian khổ của tất cả mọi người ở bên trong lẫn bên ngoài đều qua đi. Quả Quả để Cổ chủ nằm nghỉ ngơi một chút lấy lại sức lực. Sau đó nàng sẽ tiến hành công đoạn cuối cùng của quá trình trị liệu.

Quả Quả lấy chiếc hộp đựng thuốc, cùng với vài tăm bông và đôi bao tay mà nàng đã nhờ Lam nhị Cổ chủ chuẩn bị sẵn. Đặt chúng vào một chiếc mâm nhỏ, mang đến bên giường Cổ chủ.

Quả Quả mang bao tay vào, mở nắp hộp thuốc, lấy tăm bông khuếch vào một ít thuốc. Tay vừa làm, miệng vừa lên tiếng, "A Lãm, ta bôi thuốc cho huynh."

"Ừm." Cổ chủ khẽ đáp. Hắn ngồi dậy, xoay lưng lại cho nàng bôi ở đây trước.

Quả Quả cẩn thận, tỉ mỉ bôi thuốc lên những vết lỡ loét trên người Cổ chủ.

"Ưʍ...ưʍ...ưʍ..."

"Có phải ta đã mạnh tay quá không?"

"Ân."

"Vậy để ta thả lỏng cho huynh dễ chịu một chút... Thoải mái không?"

"Ân."

Ở bên trong truyền ra những âm thanh khiến người ta nghe được liền "diện hồng nhũ xích" (đỏ mặt tía tai). Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt và Lam nhị Cổ chủ bên ngoài dù biết rõ Quả Quả và Cổ chủ bên trong làm chuyện vô cùng quang minh chính đại nhưng họ cũng thoáng phớt hồng trên má. Họ lãng tránh ánh mắt của nhau, chỉ một mực cúi gầm mặt xuống đất, đồng loạt ho khan vài tiếng.

Sau khi bôi thuốc xong Quả Quả mang trả mâm nhỏ về bàn. Nàng lấy một cuộn vải màu trắng sạch mang đến chỗ Cổ chủ, vừa đi vừa nói. "A Lãm, ta băng lại giúp huynh."

Quả Quả dùng vải băng bó Cổ chủ lại từ đầu đến chân, chỉ chừa lại khẽ hở ở hai mắt và mũi. Trông Cổ chủ lúc này chẳng khác gì một cái xác ướp.

"Đại công cáo thành, A Lãm huynh chờ qua ba canh giờ, khi thuốc khô lại, ta sẽ mở băng giúp huynh. Trả lại cho huynh dáng vẻ ban đầu." Quả Quả bước xuống giường, vui vẻ nhìn tác phẩm mình vừa hoàn thành xong, hoan hỉ nói.

"Cảm ơn cô, Quả Quả. Cô vì ta mà vất vả nhiều rồi." Cổ chủ vất vả nghiêng đầu qua nhìn Quả Quả, trong mắt hiện lên nụ cười, đáp lại nàng.

"Không sao. Đây là việc những người hành y như ta nên làm mà. Không đáng là gì. Giúp được huynh ta rất vui." Quả Quả cười cười xua tay. "Đây cũng là lý do ta thích y thuật."

Bên ngoài bốn người ngồi thành một dãy. Lam nhị Cổ chủ, Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt. Ba người Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt ngồi cách Lam nhị Cổ chủ một khoảng nhỏ như phân rõ ranh giới với hắn.

Quả Quả mở cửa bước ra. Nghe thấy tiếng mở cửa. Bốn người đều biết người bước ra chính là Quả Quả nhưng chỉ có Lam nhị Cổ chủ và Lôi Vô Kiệt là quay lại nhìn nàng cười rạng rỡ. Còn Vô Tâm, Tiêu Sắt thì cứ như chả buồn quan tâm, xị mặt dưới, không thèm ngó đến nàng.

Quả Quả bước tới khoảng trống giữa Lam nhị Cổ chủ và Vô Tâm, ngồi xuống, giọng mệt mỏi. "Ta hoạt động cả ngày, mệt chết đi được, ngươi có thể cho ta tựa một chút được không..."

"Không được." Vô Tâm bực dọc trả lời cục lũng vẫn không thèm nhìn đến Quả Quả.

"...Lam mỹ nam?" Nhưng người từ đầu đến cuối Quả Quả nói đến là Lam nhị Cổ chủ bên cạnh. Quả Quả trong mắt cũng chỉ có Lam mỹ nam của nàng. Không phải Vô Tâm, là hắn tự luyến tưởng bở thôi.

"Được."

Lam nhị Cổ chủ nhẹ cười. Trái tim nhảy nhót, hắn duỗi tay ra, như thể cho vai rộng hơn một tí, cho nàng tựa vào thoải mái hơn một chút. Quả Quả ôm lấy tay hắn, ngã đầu tựa vào vai hắn khép hàng mi lại, yên bình nghỉ ngơi một lát.

Vô Tâm bàng hoàng khi phát hiện ra sự tình không như hắn nghĩ. Thay vì xấu hổ vì bị hố, hắn lại cảm thấy tức giận trong lòng nhiều hơn. Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt vô cùng sửng sốt. Quả Quả trước giờ luôn bám lấy Vô Tâm. Khi nàng mở miệng họ luôn tưởng rằng nàng đang tìm cách dụ hoặc hắn. Vậy mà không phải. Hôm nay thái độ nàng thay đổi 180°. Có mới nới cũ. Hoàn toàn ngó lơ hắn và hai người bọn họ. Cả ba người bọn họ có chỗ nào không tốt bằng Lam nhị Cổ chủ? Nàng sao lại đáng ghét như thế. Khi thì bám riết không buông, khi thì xem họ như không khí. Ngay trước mắt nàng, nhìn cũng không thấy. Họ thật khó chịu trong lòng, ở đâu đó cứ bức bối, hậm hực hết cả lên. Giờ mà có ai lại gần bắt chuyện với họ chắc chắn sẽ được ăn hỏa lôi miễn phí ngay lập tức.

Nhìn Quả Quả êm ái tựa vào vai Lam nhị Cổ chủ ngủ ngon lành, thỉnh thoảng khóe môi lại cong lên một chút. Chắc chắn tâm tình nàng đang cực kỳ vui sướиɠ nên đến cả lúc ngủ cũng cười được. Làm cho ba người còn lại thấy thật chướng tai gai mắt. Giống như một đôi tình nhân, nồng nàn tình ý. Làm cho mấy kẻ cô đơn lẻ bóng càng thêm ganh ghét ra mặt. Ba người bọn họ nhìn Quả Quả và Lam nhị Cổ chủ chỉ có nửa con mắt. Nhấn mạnh là ba người nửa con mắt. Người thì thật muốn chạy lại nhéo hai má nàng kéo dãn ra cho hả dạ. Người lại muốn lôi nàng dậy mắng chết nàng. Người muốn đá bay cái tên đáng ghét không kém, bên cạnh nàng... Nhưng nể tình nàng vất vả suốt cả ngày hôm nay nên đành phải cam chịu trước. Sau này nhất định tìm cơ hội phũ lại nàng cho nàng nếm mùi.

Ba canh giờ sau...

Lam nhị Cổ chủ tư thế vẫn không đổi dù đã ba canh giờ trôi qua. Có lẽ hắn sợ khi hắn nhúc nhít sẽ làm Quả Quả tỉnh giấc. Dù chỉ giữ một tư thế đã ba canh giờ mà hắn một chút mệt mỏi cũng không có. Lam nhị Cổ chủ lúc này cả người cứ hân hoan hết cả lên. Hắn không thể ngăn được khóe môi cứ bất giác cong lên liên tục. Đây là lần đầu tiên hắn thân mật với nữ nhân như vậy, đã thế lại là nàng, Quả Quả, nữ tử mà hắn yêu thích. Cũng đúng thôi, nếu không phải nàng, thì cũng sẽ không có những phân cảnh này.

Nàng gục đầu ngủ trên vai hắn như thế, làm cho hắn có chút mộng mị. Trước mắt hắn vẽ ra một khung cảnh màu hồng. Đêm đêm ngày ngày, lúc nào Quả Quả cũng thích tựa vào vai hắn, ôm chặt hắn, làm nũng với hắn. Hắn lúc nào cũng được nhìn thấy nàng, ở bên nàng. Vuốt mái tóc bồng bềnh như mây, vuốt lượn theo sống mũi mà cưng chiều nàng, hôn lên môi mỏng mị hoặc để nàng cảm nhận được hắn yêu thương nàng đến dường nào. Mỗi sáng thức dậy khi mở mắt ra sẽ thấy nàng nằm bên cạnh hắn, cười với hắn. Hắn muốn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, cùng nàng đi đến những nơi mà nàng thích, ăn những món nàng thích, sống những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc bên nhau.

Lam nhị Cổ chủ đang chìm đắm trong ái mộng hạnh phúc. Hắn chợt phát giác ánh mắt nguy hiểm đến gần. Lam nhị Cổ chủ là người thi triển Dẫn Tình Chú đêm qua, hắn biết rõ nàng là người mà ba tên bên cạnh thích. Cũng phải thôi, nàng là vưu vật trời ban, nhiều người thích nàng thì cũng không có gì là lạ. Hắn cũng biết người nàng gặp trong mộng cảnh là ai. Nhưng hắn muốn ái mộng của hắn thành sự thật, hắn muốn ở cạnh nàng mãi mãi, muốn nắm tay nàng, cùng nàng ngao du khắp chốn. Vậy phải làm sao đây?

Hàng mi chợt lay động, Quả Quả dúi dúi trên vai Lam nhị Cổ chủ tựa như không muốn thức dậy, không muốn rời khỏi bờ vai êm ái của hắn. Nhưng sau đó nàng vẫn phải rời khỏi. Quả Quả vươn vai một cái, lay chuyển cả người, khí sắc khoái lạc khi vừa đánh được một giấc ngon lành. Nàng cười nhẹ, mỹ nhãn mở lên, quay mặt về Lam nhị Cổ chủ, giọng điệu nịnh nọt.

"Lam mỹ nam, cảm ơn huynh, vai huynh vừa rộng vừa êm, ta ngủ rất ngon. Thật không muốn dậy luôn."

Lam nhị Cổ chủ nghe nàng nói như vậy, tựa như rót mật vào lòng hắn. Thì ra cảm giác nàng đối với hắn cũng không tệ. Nàng cũng muốn ở cạnh hắn, làm cho hắn càng thêm hi vọng. Hắn cứ lăn xăn trong lòng mãi không thôi.

"Giờ ta phải vào với Cổ chủ rồi. Thật muốn xem A Lãm huynh ấy hình dáng ban đầu như thế nào?" Quả Quả chống gối đứng dậy, quay bước vào trong.

Quả Quả tháo từng lớp băng quấn quanh người Cổ chủ xuống theo chiều từ dưới lên trên. Từng lớp, từng lớp vải trắng mang theo những vết mài đã khô cứng rơi xuống sàn. Đến lúc tháo băng sắp xong, chỉ còn lại một vòng quanh trán, Cổ chủ nhẹ mở hàng mi cong vuốt lên cao, đôi mắt đen láy như mang theo một chút ma thuật hút hồn nhanh chóng hiện ra.

"AH MẸ ƠI." Quả Quả thét lên, vội chạy ra khỏi giường. Tay đặt trên ngực vỗ về, ánh mắt thất thần.