Chương 73: Tỏa cốt dương hôi (1)

(Tỏa cốt dương hôi: Người sau khi chết xương cốt bị đem đi thiêu đốt, ghiền xương thành tro rải khắp nơi. Hình dung cừu hận thật sâu đậm hoặc là nghiệp chướng nặng nề.)

Mạn Yêu sửng sốt, nàng kêu nha đầu kia một canh giờ sau mới hồi báo, hiện tại cũng bất quá hơn nửa canh giờ, sao lại tới nhanh như vậy?

Ánh mắt Tông Chính Vô Trù trầm xuống, sắc mặt vẫn cứ hết sức trấn định, hắn sâu sắc nhìn nàng, hiểu ra nàng vì sao kêu hắn đi mau, thì ra trước khi nàng ra cửa đã lưu lại một con đường cho mình.

Thị vệ lại lần nữa tiến vào, không đợi phân phó liền phòng bị mà vây quanh nữ tử trong phòng. Lý Lượng xoay chuyển ánh mắt, nhanh chóng cân nhắc thế cục, nhìn Mạn Yêu một cái, tiếp hướng Tông Chính Vô Trù quỳ sát đất bái nói: "Bệ hạ, muốn rời khỏi nơi đây, chỉ có một biện pháp. Thỉnh bệ hạ định đoạt!" Hắn biết bắt lấy cái chủ ý này, bệ hạ nhất định sẽ không đồng ý, có lẽ còn sẽ di dời lửa giận lên trên người hắn, nhưng hắn có trách nhiệm trên người, vì suy nghĩ cho an nguy của Bệ hạ, chủ ý này không thể không nêu ra.

Tông Chính Vô Trù biến sắc, theo bản năng nhìn nữ tử tóc bạc đầu đầy.

Ánh mắt Mạn Yêu hoảng hốt, không tự giác mà lui về phía sau một bước, nàng tự nhiên biết biện pháp mà Lý Lượng nói là ý gì, là bắt giữ nàng làm con tin, bức Vô Ưu thả người! Đó cũng có nghĩa là nàng sẽ bị mang ra khỏi Giang Nam, đi theo bọn họ trở lại kinh thành, như vậy, những ngày sau này, nàng cùng Vô Ưu sẽ là trời Nam đất Bắc, lại lần nữa trở lại thân bất do kỷ như trước. Chịu người đùa nghịch với cuộc đời mình, nàng không muốn tiếp tục như vậy. Nàng nhìn những tia sáng vụn vặt sáng lên lại tắt ở trong mắt Tông Chính Vô Trù, ánh mắt không ngừng biến hóa, làm như đang cân nhắc lợi hại, tư tưởng đấu tranh kịch liệt. Nàng liếc nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng nhìn Tông Chính Vô Trù, hơi hơi động khóe môi, lạnh lùng cười, kia thật là một cái biện pháp tốt, nhưng mà, nàng sẽ không lại cho hắn cơ hội lợi dụng nàng để thương tổn Vô Ưu. Trừ phi..... nàng chết! Tâm ý đã quyết, nàng cái gì cũng không nói, ngang nhiên ngẩng đầu, ngưng tụ nội lực, muốn liều chết với bọn họ.

Tông Chính Vô Trù nhìn đôi mắt quật cường của nàng, ảm đạm rũ hai mắt, biểu tình trống vắng như một mảnh tro tàn, hắn xuống giường, đối với bọn thị vệ nhàn nhạt phun ra một chữ, trầm hoãn mà kiên định "Đi."

Lý Lượng chấn động, vội vã ngăn ở trước mặt hắn, cấp bách khẩn cầu nói: "Bệ hạ, không thể a! Ngài là vua của một nước, thân quan hệ với giang sơn xã tắc, là phúc của vạn dân, thỉnh ngài lấy đại cục làm trọng! Nam đế mang đến không dưới mấy trăm người, đám người của thuộc hạ cho dù là liều cả tánh mạng cũng khó bảo toàn cho Bệ hạ bình an rời khỏi lãnh địa Giang Nam. Huống chi bệ hạ giờ phút này thân bị trọng thương, nếu là thực sự có bất trắc, thuộc hạ vạn tiễn xuyên tim cũng khó chuộc tội! Thỉnh Bệ hạ suy nghĩ kỹ!"

"Thỉnh Bệ hạ suy nghĩ kỹ!" Bọn thị vệ đồng loạt quỳ xuống cầu xin.

Hai hàng lông mày của Tông Chính Vô Trù gắt gao hợp lại, Lý Lượng lại nói: "Chỉ cần bắt lấy nữ nhân mà Nam đế yêu thương nhất, lấy tánh mạng uy hϊếp, không sợ hắn không thả người."

"Câm mồm!" Tông Chính Vô Trù đột nhiên lạnh giọng quát bảo ngưng lại, nàng không chỉ là nữ nhân mà Tông Chính Vô Ưu yêu thương nhất, dùng phương thức thương tổn nữ nhân hắn yêu thương, để bức bách một nam nhân khác đi vào khuôn khổ, loại sai lầm này đủ để cho hắn hối hận cả đời, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tái phạm lần thứ hai, cho dù cái giá là phải chết! Hắn tức giận mở to hai mắt, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn, như là một con sư tử nổi cơn điên, kinh sợ đến Lý Lượng cứng họng, không dám nói nữa.

Tông Chính Vô Trù nhìn Mạn Yêu, đáy mắt đau khổ tức giận không thôi, "Lời như vậy, ai còn dám nói thêm một lần, trẫm sẽ gϊếŧ hắn trước! Đi." Một chân đá văng Lý Lượng đang chắn ở trước mặt, dùng tay đè lên ngực, thân hình hơi hơi loạng choạng không chút do dự đi qua bên người nàng, bước nhanh mà đi.

"Vì sao?" Mạn Yêu bỗng nhiên xoay người, đứng ở bên cạnh bình phong gỗ, lớn tiếng hỏi. Nàng tình nguyện liều chết tranh đấu, cũng không muốn để hắn buông tha như vậy.

Hắn dừng lại bước chân, không có quay đầu lại. Đưa lưng về phía nàng, âm thanh thê lương nói: "Nàng chỉ là thê tử của ta, không phải là công cụ ta dùng để chạy trốn! Ở trên đời này, không có ta, còn có người khác yêu thương nàng cho nàng hạnh phúc, nhưng mà, ở trong lòng ta, lại chỉ có một mình nàng. Dung Nhạc, nàng có lẽ không biết, ta, vẫn luôn đều thực hâm mộ hắn, ta cũng muốn giống như hắn đi yêu một người không hề cố kỵ như vậy, không so đo sống chết, không cân nhắc được mất...Chỉ là, ta từ nhỏ mang sứ mệnh cừu hận, ta...... thân bất do kỷ! Ta khát vọng có được tình cảm thuần túy, cũng nghĩ tới phải cho nàng tình cảm như vậy, nhưng vận mệnh không cho ta cơ hội đó."

Hai mươi năm, hơn bảy ngàn ngày, từng giọt từng giọt tín niệm hội tụ mà kết thành kiên định, cho dù là gặp được người mình yêu, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi. Cho nên hắn, từ lúc bắt đầu liền chú định không có được tình yêu của nàng.

Thôi, không buông tha cho mình được, thì buông tha cho nàng đi. Vốn một chuyến đi này, cũng chỉ là muốn gặp nàng một lần, đem Huyết Ô giao cho nàng, hỏi xem nàng sống có tốt không, hỏi xem nàng còn có hận hắn hay không? Nhưng mà có ai ngờ, vừa nhìn thấy nàng, tưởng niệm chất đống ngày đêm như thủy triều mãnh liệt ập đến, phá hủy lý trí của hắn, nhìn thấy nàng ở trước mắt, hắn khống chế không được du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn đem nàng mang về, suýt nữa tái phạm sai lầm lớn. Hắn vẫn luôn muốn hỏi, nàng đã từng nói qua thiếu chút nữa yêu hắn, rốt cuộc có phải là thật hay không? Bây giờ xem ra, đã không cần hỏi nữa.

Hết thảy đều là vận mệnh đã an bài!

Trước khi rời đi, hắn lại nói một câu: "Đồ trên bàn, là cho nàng. Có lẽ nàng sẽ không dùng đến, nhưng ta vẫn là muốn đem nó tặng cho nàng."

Nhìn hắn rời đi, thân hình cao lớn cực lực ổn định không ngã, ở trong mắt nàng dần dần trở nên mơ hồ. Rốt cuộc dây dưa giữa bọn họ, là duyên? Hay là nghiệt? Ai có thể nói rõ ràng? Có lẽ, từ lúc bắt đầu, toàn bộ đều là sai lầm. Hy vọng hắn có thể hiểu rõ, sớm ngày buông xuống. Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi xoay người, đi xem đồ vật mà hắn muốn đưa cho nàng. Ở một góc trên cái bàn dài không được người chú ý đến, bày một chậu hoa lá nho nhỏ. Rễ cây đỏ tươi như là mới vừa uống qua máu, lộ ra màu sắc thị huyết quỷ dị, chiếc lá đen nhánh thu nạp vào nhau, hiện ra ánh sáng màu đỏ sậm... Cả người nàng chấn động, kinh sợ, đây là Huyết Ô?!

Huyết Ô thực vật kỳ lạ cần lấy máu người nuôi nấng! Là thứ xuất động người của Vô Ẩn lâu cũng chưa thể lấy được, thế nhưng ở trên tay hắn! Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân hắn tự mình xuất chinh Bắc Di quốc sao? Vì được đến thứ này, hắn từ bỏ thời cơ tốt nhất tấn công Giang Nam, còn một thân một mình không ngại nguy hiểm đi vào lãnh thổ của cố nhân, chỉ vì muốn tận tay đem vật này giao cho nàng.

Tư vị không thể miêu tả ở trong lòng kích động, Phó Trù, hắn tội tình gì phải làm như thế? Biết rõ nàng sẽ không dùng đến, vì sao còn cách ngàn dặm đưa đến đây? Biết rõ giữa bọn họ đã không thể vãn hồi, lại làm chuyện này, còn có ý nghĩa gì? Chỉ tăng thêm phiền não, mà thôi. Nàng đi đến bên cạnh bàn, tâm tư một mảnh hỗn loạn, Huyết Ô này, nàng nên xử lý như thế nào? Là giữ lại nuôi nấng? Hay là để nó tự sinh tự diệt? Chợt nghe có tiếng bước chân tới tấp từ bên ngoài truyền đến, chỉnh tề dị thường, nàng biết là hắn đã tới!

Nàng mở ra cửa sổ đi xem, phát hiện trên bầu trời không biết khi nào thế nhưng nổi lên tuyết lông ngỗng, gió lạnh thổi thẳng vào, thổi tắt một tia ánh sáng cuối cùng ở trong phòng.

(Tuyết lông ngỗng: Bông tuyết như lông ngỗng, hình dung tuyết rơi thật lớn thật mạnh.)

Dưới lầu bỗng nhiên nhiều ra vô số cây đuốc chi chi thiêu đốt, đem đêm tối thắp sáng giống như ban ngày. Mấy trăm người tay cầm trường kiếm, nhanh chóng vây quanh toàn bộ gian khách điếm. Nàng nghĩ nghĩ, cầm lấy Huyết Ô cùng bảo kiếm, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe "Phanh" một tiếng, cửa bị gió thổi đóng lại, bị người một chân đá văng hơn mười người xông vào, phân ra hai bên, cầm kiếm đề phòng mà quan sát toàn bộ căn phòng.

Theo đi vào, một nam tử thân khoác áo choàng lông hạc màu đen bước vào, tóc trắng bay phấp phới, mang theo một trận kình phong cường thế, đằng đằng sát khí, vừa tiến vào phòng ống tay áo liền vung lên, xốc lật tấm bình phong bằng gỗ che ở giữa căn phòng. Gỗ trầm hương bay tứ tán, ủ rủ rơi đầy đất.

Mạn Yêu ngơ ngác mà đứng ngây tại chỗ, bị khí thế không giống bình thường của hắn làm cho kinh sợ. Giương mắt cùng nam tử đối nhau, thấy trong mắt hắn có khẩn trương nôn nóng còn có thái độ phẫn nộ đều bộc lộ ra ngoài. Nàng cảm thấy tình hình này không đúng, hắn từ trước đến nay đều trầm ổn trấn định, vui vẻ cùng tức giận không hiện ra trên mặt, hôm nay vì sao bất đồng như vậy? Không giống như là lo lắng cho an nguy của nàng mà đến. Nàng nhíu mày đi lên đón.

Tông Chính Vô Ưu quét nhìn toàn bộ căn phòng, lo lắng cùng sợ hãi lan tràn ở trong tim dần dần bình ổn, sắc mặt lại là một phân một phân lạnh cứng lại. Hắn rũ mắt nhìn nữ tử trước mặt, hàn khí trong con ngươi hẹp dài bốc hơi như u đầm nơi địa ngục. Nàng nhìn thấy, nhịn không được đánh cái rùng mình, nàng nhíu mày, bất an mãnh liệt khuếch tán ở trong lòng, ngoài miệng lại cười nói: "Thϊếp bất quá là ra cửa một chuyến, chàng đâu cần phô trương lớn như vậy?"

Sắc mặt của Tông Chính Vô Ưu hơi đỡ hơn một chút, đáy mắt lạnh nhạt thần sắc bị tổn thương, hắn nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Người khác đâu?"

Mạn Yêu ngẩn ra, hắn đã biết là Phó Trù? Khó trách đi tới đây mang theo nhiều người như vậy. Sợ hắn hiểu lầm, giọng nói của nàng ôn nhu, muốn giải thích với hắn: "Vô Ưu"

"Ta hỏi nàng người khác đâu?" Nàng mới vừa mở miệng, hắn liền đánh gãy lời nói của nàng. Thanh âm lạnh lẽo, ngữ khí nóng nảy.

Hắn nghiêng người về phía trước, mang đến cảm giác áp bách nồng đậm khiến sắc mặt nàng bỗng nhiên tái nhợt, hơi thở nguy hiểm như vậy, cho nàng cảm giác, quen thuộc mà xa lạ, cực kỳ giống như khi chất vấn ở lần đầu tiên gặp mặt. Tâm nàng một phân một phân nặng nề rơi xuống, nhấp môi, nỗ lực làm cho chính mình bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đi rồi."

Sắc mặt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, mắt phượng chậm rãi nheo lại, ngẩng đầu giơ tay mệnh lệnh đối với những người ở sau lưng: "Đuổi theo." Nói xong hắn xoay người muốn đi, giống như nữ tử trong phòng cùng hắn không có quan hệ gì.

Mạn Yêu hoảng sợ giữ chặt tay hắn, kêu lên: "Đợi đã." Hắn chuẩn bị cứ như vậy mà rời đi? Sao lại như vậy, hắn không phải vẫn luôn sủng nịch nàng, tín nhiệm nàng không điều kiện sao? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì, nàng ra cửa gặp người khác không có nói với hắn, mà người này vừa lúc là chồng trước của nàng, cho nên hắn cứ như vậy phớt lờ nàng, coi nàng không tồn tại?

Tâm như đao cắt, nàng ngẩng khuôn mặt gầy ốm mà tái nhợt, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, hai hàng lông mày hợp lại, nhìn thấy trong lòng nàng lo sợ bất an, trong mắt hắn xẹt qua một tia đau lòng, rất nhanh liền bị nhiều loại cảm xúc phức tạp bao phủ, trên mặt hắn không có biểu tình gì, âm thanh không tự giác mềm đi vài phần, "Nàng đi về trước đi."

Nói xong liền cất bước mà đi, nàng lại không chịu buông tay, gắt gao túm lấy hắn, thử thăm dò nói: "Vô Ưu...lần này, có thể hay không trước hãy buông tha hắn?" Nàng biết lúc này đây cầu tình không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, nhưng nàng lại không thể không như thế. Chỉ bởi vì nàng tin tưởng tình cảm giữa bọn họ (TCVU, MY)! Nàng cảm thấy lấy tình cảm sống chung trong một năm nay, Vô Ưu hẳn là tín nhiệm nàng. Phó Trù có thể chết, nhưng nàng không muốn Phó Trù là vì tới đưa Huyết Ô cho nàng mà chết, như thế sẽ làm nàng cảm thấy, nàng đã nợ ân tình của người, còn nợ thêm một cái mạng.

Cả người Tông Chính Vô Ưu chấn động, cầu tình như vậy làm hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh khi ở trên núi lúc thu săn năm ấy, nàng cũng từng vì nam nhân kia cầu qua hắn, khi đó, nàng vẫn là thê tử của người kia. Mà hiện giờ, nàng là thê tử của hắn Tông Chính Vô Ưu, Hoàng phi Nam triều, cái nam nhân kia đã từng một tay sáng lập ra sự khuất nhục cùng thống khổ cho bọn họ, nàng thế nhưng còn sẽ vì hắn (PT) mà cầu tình? Hắn không thể lý giải! Nàng không biết sao? Đó là người mà hắn hận không thể thiên đao vạn quả!

Hắn bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, nàng nói trong lòng nàng chỉ có hắn, quả thật là như thế sao?

Tình yêu cái thứ này, luôn là như vậy, cho dù là người có tự tin bao nhiêu, một khi gặp nó, liền sẽ lo được lo mất, dễ dàng sinh ra hoài nghi đối với tình yêu.

Hắn chậm rãi nheo lại mắt phượng, ánh mắt âm vụ, giữa phức tạp biến ảo, như tuyết bay ngoài cửa sổ không hề có độ ấm, nàng nhìn thấy, kinh hãi không thôi.

"Nàng kêu ta...... buông tha hắn(PT)?" Ngực hắn phập phồng không chừng, mỗi một chữ đều làm như từ kẽ răng nhảy ra. Nàng bị hơi thở lạnh lẽo phát ra từ người hắn làm cho đông lạnh đến cứng đờ, mà ánh mắt hắn tràn ngập hoài nghi càng làm cho trái tim nàng lạnh như băng. Hắn như vậy, thế nhưng thực xa lạ! "Thϊếp......" Nàng há mồm nhưng lại nói không ra lời.

Hắn chuyển mắt nhìn thấy chậu hoa lá nho nhỏ được nàng đặt ở một bên, màu sắc cùng hình dạng như vậy, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là cái gì. Thì ra đó là mục đích tới đây của người nọ! Khó trách nàng sẽ cầu tình.

Ánh mắt hắn lướt qua nữ tử, nhìn tuyết tung bay ngoài cửa sổ, gió lạnh xốc lên mái tóc của hắn, màu sắc giống như tuyết, phập phềnh ở trước mắt hắn, hắn câu môi cười đến châm chọc, "Một đêm tra tấn, mười năm thọ mệnh, không thắng nổi hắn ngàn dặm tặng vật trong tuyết, quả thực là một mảnh thâm tình!"

"Không phải, không phải." Ngón tay nàng gắt gao túm chặt hắn, hắn sao có thể không tin nàng? Trải qua nhiều khúc mắc cùng trắc trở như thế, giữa bọn họ cả chút tín nhiệm này cũng không có sao? Hắn thế nhưng còn hoài nghi cảm tình của nàng đối với hắn! Nàng không muốn từ bỏ, vẫn cứ muốn giải thích, "Vô Ưu, thϊếp......"

Hắn bỗng dưng thu liễm hết thảy cảm xúc, ngắt lời nói: "Có chuyện gì chờ ta làm xong việc trở về lại nói. Hiện tại ta không có thời gian." Nói xong không nhìn nàng, dùng sức ném tay nàng ra, cả cầu thang cũng không đi, trực tiếp bay vυ"t xuống. Ra cửa xoay người lên ngựa, đột nhiên giơ roi, mang theo mấy trăm người hướng tới con đường duy nhất thông Bắc triều ra sức chạy như điên. Nàng đờ đẫn mà đứng ở cửa, năm ngón tay bị giãy thoát ra đã tê dại, nhìn bóng dáng kiên quyết của hắn, cả trái tim đều trống rỗng.

Sau một lúc sửng sốt, nàng cũng tìm một con ngựa, chạy theo sau. Cho dù không thể ngăn cản, cũng muốn xem kết cục ra sao.

*****

Quan ải Hồi Đồng, sừng sững ở giữa Nam Bắc triều, đem Lâm Thiên quốc một phân thành hai.

Trên đường thông đến quan ải Hồi Đồng, hai bên là núi cao, chính giữa là một con đường rộng lớn, một chiếc xe ngựa do ba con tuấn mã lôi kéo ở trong tuyết phi chạy nhanh như điên, màn xe ngựa dày nặng bị gió lạnh ở trước mặt thổi tới xốc tung lên, nam tử trong xe hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo, một khuôn mặt tuấn tú khí khái bức người giờ phút này không còn huyết sắc. Một tay hắn gắt gao đè lại ngực, một tay bắt lấy tay vịn trên xe, không cho chính mình ở trong xóc nảy kịch liệt mà ngã xuống, mặc dù hắn bởi vì có thương trên người toàn thân sớm đã không còn sức lực.

Hơn mười người cưỡi ngựa chạy theo sau xe, bọn họ không ngừng múa may roi ngựa trong tay, quất đánh lên ngựa đang ở dưới thân, muốn cầu tốc độ có thể nhanh hơn một chút. Thị vệ Lý Lượng quất mạnh một roi, tiến lên cùng song hành với xe ngựa, xuyên thấu qua tấm màn cửa sổ của xe ngựa bị phong nhấc lên, thấy người ở bên trong xe thân thể khống chế không được mà lay động, hắn thập phần lo lắng, đối với bên trong xe ngựa lớn tiếng kêu lên: "Bệ hạ, ngài lại kiên trì trong chốc lát, thực mau liền đến quan ải Hồi Đồng rồi." Chỉ cần vào quan ải Hồi Đồng, đó là địa giới của Bắc triều, không sợ bọn họ đuổi theo.

Bên trong xe đôi mắt của Tông Chính Vô Trù nhắm chặt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Lượng một cái, tỏ vẻ hắn không có việc gì. Hắn sống hơn hai mươi năm, đã trải qua vô số lần đuổi gϊếŧ lớn lớn bé bé, sớm đã tập mãi thành thói quen. Nghĩ lại, trước kia tuổi còn nhỏ tay trói gà không chặt bị người đuổi gϊếŧ cần phải đào vong, hiện giờ là hoàng đế của một nước thân phận cao quý, thân có tuyệt thế thần công, vậy mà vẫn như cũ cần phải chạy trốn, tựa hồ có chút châm chọc

Thời gian qua một nén nhang, tường thành nguy nga cao ngất ở trong sương tuyết như ẩn như hiện, Lý Lượng trong lòng vui vẻ, lập tức kêu lên: "Bệ hạ, quan ải Hồi Đồng ở phía trước! Chúng ta sắp đến rồi!"

Trên mặt Tông Chính Vô Trù không hề vui mừng, cho dù là sắp đến quan ải Hồi Đồng thì sao, chỉ sợ, người sau lưng cũng sắp tới rồi.

Đêm đông gió lạnh thấu xương, khắp mặt đất là một mảnh tuyết trắng mênh mông.

Ở chỗ xe ngựa vừa mới đi qua, mấy trăm kỵ binh chạy như điên phóng tới, vó ngựa phi dương (bay cao) đạp tuyết thành bùn, vẩy ra khắp nơi, sương tuyết như khói. Nam tử dẫn đầu ánh mắt dữ tợn thị huyết, do phẫn nộ cùng bi thương đạt đến cực hạn ở trong lòng đan xen lẫn lộn với nhau tạo thành. Gió lạnh mang theo băng tuyết chụp đánh lên khuôn mặt lãnh khốc của hắn, độ ấm trên da thịt càng lạnh băng.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, lúc chiếc xe ngựa đang phóng nhanh xuất hiện ở trong tầm mắt, hai hàng lông mày nhíu lại, vung mạnh roi ngựa, ngựa tốt dưới thân giống như bay mà phi nhanh về phía trước, mấy trăm người ngựa sau lưng hắn gắt gao phóng theo. Vừa đuổi kịp liền nhanh chóng đi tắt đón đầu hơn mười người ngựa và một chiếc xe ngựa ở trước mặt, đem tất cả bao vây lại.

Hơn mười người kia lập tức ghì chặt dây cương, toàn bộ lập tức phòng bị, rút đao phân tán ở chung quanh xe ngựa. Sắc mặt của bọn họ trầm tĩnh trang trọng, đem người ở bên trong xe bảo hộ ở giữa.

Ánh mắt của Tông Chính Vô Ưu sắc bén phẫn hận nhìn chằm chằm xe ngựa, ánh mắt kia làm như muốn đem xe ngựa bửa ra, đem người bên trong xe băm thành vạn đoạn. Âm thanh hắn trầm thấp, lạnh lùng nói: "Phó Trù, hôm nay, ngươi có chạy đằng trời."

Tông Chính Vô Ưu vẫn như cũ kêu hắn là Phó Trù, ở trong lòng hắn (TCVU) không muốn thừa nhận người này là ca ca cùng với hắn (TCVU) có huyết thống chí thân, mà người này đơn giản chỉ là nhi tử của Phó Uyên.

Bên trong xe ngựa sắc mặt của Tông Chính Vô Trù trấn định như thường, hắn nhìn thanh kiếm đặt ở một bên, chưa có đáp lại. Ngược lại Lý Lượng ở bên ngoài xe rút kiếm để ngang, một bộ dáng thề sống chết bảo hộ chủ, "Chỉ cần có ta Lý Lượng ở đây, các ngươi cũng đừng mơ tưởng thương đến bệ hạ một sợi lông tơ." Dứt lời đối với các thị vệ khác mệnh lệnh nói: "Bảo vệ tốt bệ hạ!"

"Vâng!" Chúng hộ vệ đồng thanh đáp, vẻ mặt thấy chết không lùi bước.

Tông Chính Vô Ưu khinh thường cười lạnh một tiếng, "Hừ! Chỉ bằng các ngươi? Không biết tự lượng sức mình." Dứt lời mắt phượng hơi hơi nheo lại, giơ lên thanh kiếm trong tay, chỉ lên không trung, môi mỏng chậm rãi phun ra một chữ: "Gϊếŧ!"

Ngựa tốt hí vang, sát khí khuấy động cả bầu trời. Trong đêm đông tuyết bay đầy trời, người ngựa hai bên chém gϊếŧ lẫn nhau, máu huyết phun tung toé, mạng người giống như cỏ rác. Đao kiếm đánh nhau, hoa lửa văng khắp nơi, những tiếng động leng keng loẻng xoẻng đâm thủng màng tai.

Tông Chính Vô Ưu cưỡi ở trên lưng ngựa, những vũng máu chưa kịp đọng lại phản chiếu ra gương mặt của hắn, nhiễm một mảnh đỏ thị huyết. Hắn đối với mọi người chém gϊếŧ lẫn nhau cũng không thèm nhìn tới, trong mắt chỉ có chiếc xe ngựa kia.

Ở hơn nửa canh giờ trước, hắn còn đang tiếp kiến sứ giả các nước, Lãnh Viêm đột nhiên hiện thân, vẻ mặt trầm trọng, nói có chuyện quan trọng bẩm báo.

Hắn liền rời khỏi tiền đường, mới vừa vào cửa Thượng Tê Uyển, Lãnh Viêm bùm một tiếng quỳ xuống ở sau lưng hắn.

Sự tình có thể khiến Lãnh Viêm thiếu kiên nhẫn như thế tất là chuyện lớn, hắn xoay người, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"

Lãnh Viêm cúi đầu, ngữ khí trầm trọng dị thường, "Hoàng Thượng, Bắc triều truyền đến tin tức, nói...." Nói tới đây, Lãnh Viêm dừng lại.

Hắn chờ đợi Lãnh Viêm sau khi tạm dừng lại tiếp tục nói tiếp, nhưng mà qua nửa ngày, Lãnh Viêm vẫn ngừng lại ở cái chữ "nói" kia, không có vế sau, loại tình hình này đối với một người nhiều năm không có cảm xúc dao động mà nói, không giống tầm thường. Hắn càng thêm nhăn chặt mày, đã không có kiên nhẫn, giọng nói nhấn mạnh "Rốt cuộc chuyện gì? Nói!"

"Hoàng lăng ở kinh thành phát sinh tuyết lở, lăng mộ của Quý Phi nương nương... bị sụp!" Lãnh Viêm tuyệt đối là lần đầu tiên giống như hôm nay bẩm báo một sự kiện thực sự gian nan, đơn giản là theo Hoàng Thượng quá nhiều năm, hắn quá hiểu biết trong lòng Hoàng Thượng để ý nhất chính là cái gì.

Tông Chính Vô Ưu quả nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi: "Đây là tin tức ai truyền cho ngươi? Có chuẩn xác? Là chỉ có lăng mộ mẫu thân bị sụp, hay là toàn bộ hoàng lăng, đều sụp?"

Lãnh Viêm nói: "Chỉ có..... Quý Phi nương nương......

"Không có khả năng! Cho dù toàn bộ hoàng lăng đều bị sụp, lăng mộ mẫu thân cũng không có khả năng sẽ bị sụp!" Tông Chính Vô Ưu trầm giọng quát một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lăng mộ của mẫu thân mới xây dựng mười mấy năm, lúc xây dựng tất cả vật liệu đều tuyển dụng tốt nhất, trình độ kiêng cố vượt xa các lăng mộ khác. Không có khả năng trong khi các lăng mộ khác đều hoàn hảo mà chỉ có lăng mộ của mẫu thân bị hủy, trừ phi... Trừ phi có người cố tình gây ra! Hắn bỗng nhiên nắm chặt song quyền, cố nén bi phẫn cực kỳ tức giận đang quay cuồng ở trong lòng, cắn răng hỏi: "Là mẫu tử bọn họ làm?"

Lãnh Viêm hơi hơi ngẩng đầu, biểu tình vẫn luôn cứng đơ như gỗ cũng có chút cử động "Phó Thái Hậu cùng Bắc Hoàng nói năm quan sắp tới, muốn đưa cho ngài cùng Thái Thượng Hoàng một phần đại lễ......"

"Phanh!" Không đợi Lãnh Viêm nói xong, Tông Chính Vô Ưu tức giận hừng hực sôi sục, hắn vẫn luôn trấn định giờ khống chế không được một quyền nện lên trụ cột hành lang thô to ở bên cạnh, tức khắc, trụ cột hành lang bằng gỗ trầm hương lõm xuống rạn nứt, chấn động vô số ngói xanh rơi xuống đất dập nát. Mà trên nắm tay hắn da tróc thịt bong nhuộm đầy máu tươi. Bọn họ lại dám động vào lăng mộ của mẫu thân hắn! Cả đời này của hắn, hai nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, bị bọn họ lần nữa thương tổn, hắn sao có thể nhẫn nại?

Thần sắc Lãnh Viêm khẽ biến, nhìn Hoàng Thượng từ trước tới nay vẫn luôn lấy bình tĩnh tự khắc chế, mở miệng khuyên nhủ: "Thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể!" Chỉ là chuyện này đã đủ làm cho Hoàng Thượng thịnh nộ, mà chuyện kế tiếp, hắn đã không biết nên bẩm báo như thế nào?

Tông Chính Vô Ưu cực lực ổn định cảm xúc của chính mình, mỗi khi đυ.ng đến chuyện của mẫu thân cùng A Mạn, chung quy cũng có thể dễ dàng đánh vỡ sự trấn định mà hắn lấy làm kiêu ngạo tự hào! Qua nửa ngày, hắn siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Di thể của mẫu thân ta......" Hắn chỉ nói mấy chữ này, nhìn thẳng Lãnh Viêm.

Lãnh Viêm trả lời: "Ở trước khi lăng mộ sụp xuống, di thể của Quý Phi nương nương được bí mật chở đi."

Tông Chính Vô Ưu sửng sốt, ánh mắt tức thì sắc bén như băng đao, vội vàng bật thốt lên hỏi: "Là ai làm? Được vận chuyển đi nơi nào? Có còn...... có còn nguyên vẹn không?" Hắn không có ngu xuẩn cho rằng có người đại phát từ bi, huỷ hoại lăng mộ còn sẽ bỏ qua cho di thể của mẫu thân hắn.

Ánh mắt Lãnh Viêm lập loè, bị ánh mắt sắc bén của Tông Chính Vô Ưu bức cho không có chỗ để trốn. Hắn không biết, tin tức này, nên bẩm báo như thế nào cho Hoàng Thượng biết, mà sau khi Hoàng Thượng biết, lại sẽ làm ra chuyện gì? Cái chết của Quý Phi nương nương mười lăm năm trước đã tra tấn Hoàng Thượng nhiều năm như thế, hiện giờ sự thật tàn khốc như vậy, Hoàng Thượng lại phải đối mặt như thế nào?

Tông Chính Vô Ưu thấy thần sắc do dự bất an trong mắt Lãnh Viêm, tâm hung hăng trầm xuống, đầm băng sâu không thấy đáy bao phủ lấy hắn, hắn ý thức được không phải là một kết quả tốt, nhưng mà, đến tột cùng là xấu đến mức nào mới có thể khiến cho Lãnh Viêm khó có thể mở miệng ra như thế?

"Bọn họ đến tột cùng là đem di thể của mẫu thân ta xử trí như thế nào?" Trong đầu hắn thoáng hiện vô số loại khả năng, âm thanh bất giác mang theo một chút run rẩy.

"Di thể của Nương nương...... sau khi bị thiêu đốt, nghiền cốt thành tro." Dù cho gian nan, Lãnh Viêm cũng đã nói xong rồi, hắn cúi đầu, chờ đợi một trận bão táp sắp đến. Nhưng mà, đợi hồi lâu, mưa gió trong dự đoán cũng không có đến. Hắn nghi hoặc mà ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt của Hoàng Thượng đỏ bừng thị huyết, giống như không dám tin tưởng mà trừng mắt.

Nghiền cốt thành tro, đó là trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với người phạm vào thập ác bất xá (mười đại tội ác không thể tha). Mà mẫu thân hắn, là nữ tử thiện lương tốt đẹp như thế. Khi còn sống, mỗi ngày đều bị dày vò khoét tim đâm cốt, bị chết đến thê thảm như vậy. Sau khi chết còn phải bị người đào ra, nghiền cốt hủy thi. Tông Chính Vô Ưu dưới chân lảo đảo một bước, nổi bi thống đau lòng thật lớn xâm nhập đến, hắn thế nhưng nhất thời khó có thể thừa nhận.

Là hắn sai, đều là hắn sai!

Lãnh Viêm lo lắng kêu lên: "Hoàng Thượng,... Thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương!"

Tông Chính Vô Ưu đỡ cột hành lang, lập tức ổn định thân hình, "Nén bi thương?" Hắn muốn không phải là nén bi thương, mà là lập tức gϊếŧ vào kinh thành, đem mẫu tử Phó Uyên ngàn đao vạn quả để giảm bớt phẫn nộ trong lòng. Cực kỳ bi ai đã làm hắn đánh mất lý trí, đôi mắt hắn đỏ bừng phun ra ngọn lửa cừu hận, nhìn về phương hướng kinh thành, gằn từng chữ: "Kêu lão Cửu chuẩn bị lương thảo, chỉnh quân mười vạn tốc tốc tiến đến hội hợp."

Lãnh Viêm kinh hãi, còn không đợi hắn(LV) lĩnh mệnh, Tông Chính Vô Ưu đã xoay người đi vào nội viện.

Giờ phút này, hắn (TCVU) lòng tràn đầy đau buồn phẫn nộ, lại không có tâm tình đi ứng phó sứ giả các nước, chỉ muốn nhìn thấy nàng, chỉ có ở trước mặt nàng, hắn mới có thể làm chân thật chính mình. Vào nội viện, phát hiện trong phòng không người, đối với bên ngoài hỏi: "Hoàng phi nương nương người đâu?"

Một cái nha hoàn vội vàng tiến lên hành lễ, "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương nương nhận được một lá thư của cố nhân, nói là muốn ra cửa gặp cố nhân."

Tông Chính Vô Ưu mày rậm nhíu chặt, "Là cố nhân nào? Đi nơi nào gặp?" A Mạn tại thành Du Châu này cũng không có người quen, làm sao có cố nhân?

Ánh mắt nha hoàn kia chợt lóe: "Hồi Hoàng Thượng, nô tỳ không biết."

Tông Chính Vô Ưu không kiên nhẫn mà phất tay, ý bảo nàng ta lui ra. Hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót một ly trà đã lạnh, một ngụm uống cạn, lại đem cái ly quăng mạnh ra ngoài, ly sứ rơi xuống đất, "Bang" một tiếng giòn vang. Bọn hạ nhân ngoài cửa giật mình một cái, nơm nớp lo sợ quỳ sát đất.

"Hoàng Thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo." Ngoài cửa một thị vệ quỳ báo.

Tông Chính Vô Ưu bình tĩnh lại, nói: "Tiến vào. Chuyện gì?" Sự tình hôm nay tựa hồ phá lệ nhiều.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ vừa mới nhận được mật báo, Bắc Hoàng tới thành Du Châu, ở tại khách điếm Tường Duyệt."

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu tức khắc lóe lên, nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh, hắn câu môi cười dữ tợn, thực tốt, hắn (TCVU) đang muốn tìm hắn (PT), hắn (PT) lại tự mình đưa tới cửa! "Tức tốc đem hai trăm nhân mã, theo trẫm đi khách điếm Tường Duyệt."

Lúc ra cửa, hắn ẩn ẩn cảm thấy được chuyện này tựa hồ thực kỳ lạ. A Mạn hôm nay đi ra ngoài gặp cố nhân, mà vừa lúc Phó Trù cũng đến thành Du Châu.

Tới khách điếm Tường Duyệt, nơi đó đã là người đi lầu trống, tại phòng số 1 chữ Thiên, hắn không có nhìn thấy kẻ thù mà hắn hận thấu xương, lại nhìn thấy thê tử hắn yêu thương. Cố nhân, đây thật là cố nhân của nàng! Suy đoán của hắn thế nhưng là đúng. Một khắc kia, thương tâm, thất vọng, bi thống, phẫn nộ, hoài nghi, sợ hãi, đủ loại cảm xúc ập đến tới tấp, tra tấn đến hắn cơ hồ muốn điên rồi. Hắn đã không quan tâm đến cảm xúc của người khác, cũng không thể dùng tư duy bình thường đi lý giải, cho nên, hắn liền như vậy ném xuống nữ tử mà hắn luôn luôn đặt ở đầu quả tim yêu thương che chở, lo đi truy bắt kẻ thù của hắn.

Chiến trường chém gϊếŧ vẫn còn tiếp tục, có người chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, có người vung đao xông lên. Kiếm bén xuyên ruột, máu tươi nóng bỏng cùng với nội tạng chảy xuôi đầy đất, uốn lượn hòa tan với tuyết rơi xuống đất. Mùi máu tươi nùng liệt tung bay ở trong bầu không khí rét lạnh, lan tràn vô tận.

Đêm tối, bầu trời không trăng không sao, màu sắc như vẩy mực, cực kỳ áp lực.

Không đến một khắc, toàn bộ thị vệ chung quanh xe ngựa đều ngã xuống, không còn một người đứng thẳng. Duy nhất chỉ còn Lý Lượng đang thở gấp một hơi, ngã vào bên trong vũng máu, hai mắt trừng thật lớn, chứa đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng, hắn nhìn nhìn quan ải Hồi Đồng cách đó không xa, rõ ràng liền ở trước mắt, vì sao lại là không qua được? Binh tướng canh giữ quan ải Hồi đồng đều là phế vật, cách gần đến như vậy, bọn họ nhìn không tới bên này đang đánh nhau sao? Hắn lại nhìn về phía xe ngựa, không thể nhắm mắt mà lẩm bẩm tự nói: "Bệ hạ,... Vì sao,...", Vì sao ngài chính là không chịu nghe theo lời khuyên can của thuộc hạ, dùng nữ nhân kia làm con tin? Đáng tiếc, chung quy là nói không xong liền nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Người mà Tông Chính Vô Ưu mang đến đã nhanh chóng giải quyết xong những thị vệ đó, liền hướng tới gần xe ngựa, đồng thời giơ kiếm bổ ngang, thân xe vỡ vụn, khung xe văng khắp nơi, xe ngựa tức khắc bị chém cái nát nhừ.

Người bên trong xe vẫn ngồi đến ổn định vững chắc, sắc mặt hết sức trấn định, hắn đối với hết thảy chung quanh tựa hồ cũng không để ý, chỉ nhìn về phía nam tử nằm trên mặt đất chết không nhắm mắt, trong lòng một trận bi ai. Hắn cả đời này, đi đến hiện giờ, thiệt tình đối đãi hắn đến tột cùng có mấy người? Trước trước sau sau đổi qua vô số thị vệ bên người, đây là người duy nhất đến chết vẫn còn lo lắng cho an nguy sinh mệnh của hắn. "Lý Lượng, trẫm nhớ kỹ ngươi! Nếu hôm nay có thể sống rời đi, trẫm, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với người nhà của ngươi." Hắn ở trong lòng nói một câu như thế, rồi mới, nắm chặt chuôi kiếm trong tay, chống thân mình đứng lên, dù cho phía trước chỉ có một con đường chết, hắn cũng phải đánh một trận.

**********

Mười đại tội ác không thể tha thời xưa

1, mưu phản: ý đồ lật đổ triều chính, âm mưu làm phản.

2, mưu đại nghịch: mưu đồ hủy hoại hoàng thất tông miếu, lăng mộ cùng cung điện, khiêu chiến quyền uy của hoàng đế

3, mưu phản: phản bội đầu quân cho giặc.

4, ác nghịch: ẩu đả cùng mưu sát ông bà, cha mẹ, chú bác...

5, bất đạo: gϊếŧ chết cả nhà dòng họ

6, đại bất kính: mạo phạm tôn nghiêm đế thất

7, bất hiếu: bất hiếu với ông bà, cha mẹ, hoặc kết hôn mua vui... ở trong lúc giữ đạo hiếu (để tang)

8, bất mục: dòng tộc thân tộc mưu hại lẫn nhau

9, bất nghĩa

10, nội loạn: chính là bên trong thân tộc phạm tội thông da^ʍ hoặc cưỡиɠ ɠiαи......