- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bạch Phát Hoàng Phi
- Chương 54: Triền miên sai lầm
Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 54: Triền miên sai lầm
Trong gió bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ, mang theo nồng đậm đau thương cùng sự bất lực sâu sắc. Mạn Yêu cảnh giác hỏi: "Ai?"
Không có lời đáp lại, bốn phía đen nhánh, yên tĩnh không tiếng động, thân thể nàng rùng mình, lập tức xoay người lên ngựa.
Một đường gập ghềnh, nàng không biết đường đi, đợi vòng qua núi rừng, trời đã sáng choang. Nàng ngừng ở giao lộ, không biết nên đi về phương hướng nào. Sau chuyện này, nàng không muốn trở về phủ Tướng quân, bởi vì không biết nơi đó đến tột cùng là cái gì đang chờ nàng, nàng nghĩ, không bằng một người đi thôi, có thể đi bao xa liền đi bao xa, chờ đêm trăng tròn, không có thuốc cũng bất quá chính là chữ chết mà thôi.
Dọc theo con đường nhỏ Tây giao, nàng vẫn luôn đi theo hướng Tây, đi ngang qua biệt viện Long Nguyệt, nàng cũng không có làm bất luận hành động dừng lại nào, chỉ một lòng muốn mau rời khỏi nơi thị phi này.
Ánh sáng ban mai thoạt nhìn thực ấm áp, nhưng mà lại bị gió thu mang đi độ ấm, chiếu đến trên người nàng chỉ còn lại có một mảnh lành lạnh. Nàng cưỡi ngựa đi được hai ba cái canh giờ, mới rốt cuộc thấy được quan khẩu, ra khỏi quan khẩu kia là đã tính rời khỏi ranh giới kinh thành. Xoay người xuống ngựa, nàng bắt một nắm bùn đất trét loạn lên mặt, lại đem tóc toàn bộ buộc lên, mới hướng quan khẩu mà đi. Không có nghiêm mật kiểm tra như trong tưởng tượng, cái cửa ải này thực dễ dàng, đúng là quá dễ dàng, cho nên mới có vấn đề.
Ngoài quan khẩu, trên con đường nhất định phải đi qua, một cỗ xe ngựa đang dừng lại cách đó không xa, xe ngựa kia nàng cực kì quen thuộc, nàng nghĩ người trên xe ngựa kia, nàng hẳn là càng thêm quen thuộc. Vì thế, nàng dừng lại bất động, cỗ xe ngựa kia liền hướng nàng chậm rãi di chuyển lại đây, ngừng ở trước mặt nàng.
Màn xe xốc lên, nam tử thân mặc quan phục ngồi bên trong xe ngựa, hai mắt trong trầm lại mang đau khổ, tràn đầy thất vọng, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Dung Nhạc, vì sao? Nàng đã nói không rời khỏi ta, nàng cũng nói nguyện ý tin tưởng ta! Ta đã đáp ứng không hề lợi dụng nàng đi kiềm chế hắn, nàng vì sao còn muốn rời ta mà đi?"
Mạn Yêu nhìn hắn, không nói lời nào. Nàng cho rằng, vấn đề này nàng không cần trả lời.
Phó Trù lại nói: "Cùng ta trở về. Con đường này, một mình nàng...... không thể đi khỏi!"
Nàng biết, từ khi nhìn thấy cỗ xe ngựa của hắn, bắt đầu một khắc kia, nàng cũng đã biết, nhưng nàng vẫn cứ không nói gì.
Phó Trù thấy nàng vẫn luôn không mở miệng, chỉ là nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia thế nhưng nhìn không ra là vui là giận là thất vọng hay là trách cứ, trong lòng hắn đột nhiên có chút hoảng sợ, do dự nói: "Ngày hôm qua...... Không phải ta......"
"Ta biết." Mạn Yêu ngắt lời, mặt vô biểu tình nói: "Ta biết không phải là ngươi, nhưng ngươi lại ở ta sống chết trước mắt bỏ ta mà đi, cũng yên tâm thoải mái tiếp nhận lợi ích được mang đến từ người khác, vì ngươi mà họ đã lợi dụng ta!"
Ánh mắt Phó Trù chấn động, há mồm lại không nói được lời nào.
********
Trở lại phủ Tướng quân, bảy ngày liên tiếp Mạn Yêu cũng chưa nhìn thấy qua Phó Trù. Không biết hắn là cố tình lảng tránh nàng, hay là hắn xác thật rất bận.
Mấy ngày nay biến hóa ở kinh thành, nàng cố tình không đi hỏi thăm, nhưng cũng biết rằng trời sắp đổi rồi! Trở về phủ Tướng quân ngày thứ nhất, không hề trì hoãn, nàng bị hạn chế tự do, dưới cái danh là bảo hộ, kỳ thật là giam lỏng. Trừ bỏ Thanh Mịch viên nơi nàng ở cùng Thanh Hòa viên của Phó Trù, các nơi khác nàng đều không được đi.
Những ngày này, dân chạy nạn dũng hướng kinh thành tựa hồ càng ngày càng nhiều, kinh thành phong vân gợn sóng, nhiều phần thế lực đang đấu tranh, trong thành lâm vào một mảnh thấp thỏm lo âu. Trước mặt thế cục khẩn trương, chiến tranh, tựa hồ chạm vào là nổ ngay.
Thái Tử đã hạ lệnh cho Phó Trù xuất binh trấn áp "Giang Nam phản tặc" ngoài thành, nhưng Phó Trù lại chậm chạp bất động không làm tỏ rõ thái độ, mọi người đều đang suy đoán, "Vệ quốc Đại tướng quân ở ngay lúc này, là ủng hộ Thái Tử đăng cơ, hay là trợ giúp Ly Vương đạt thành đại sự". Ly Vương từ ngày săn thú mất tích, đến nay tung tích không rõ, phủ Ly Vương bị Thái Tử hạ lệnh niêm phong. Giang Nam phản tặc ngoài thành, doanh trướng cũng không thấy hắn, mọi người đều không biết hắn đi nơi nào, trong lòng bất ổn, không dám ở ngay lúc này cho thấy lập trường của họ (bá quan văn võ). Các đại thần thường xuyên xuất nhập phủ Tướng quân, cả phủ Thái Tử cũng không náo nhiệt bằng nơi này, lấy thế cục hiện tại, ở trong mắt người ngoài, thái độ Vệ quốc Đại tướng quân tựa hồ quyết định hết thảy.
Tiễn đi một đợt lại một đợt khách đến, tới buổi tối, phủ Tướng quân mới chậm rãi yên lặng xuống, ở giữa bầu không khí khẩn trương mà quỷ dị, ngay cả hạ nhân trong phủ đều trở nên trầm mặc, không dám nhiều lời một câu.
Thư phòng, Phó Trù mặt vô biểu tình ngồi ở trên ghế, nghe người phía dưới bẩm báo.
"Đại quân Giang Nam ngoài thành là từ Tạ tướng quân dưới trướng Ly Vương chủ trì đại cục, Ly Vương cùng Cửu hoàng tử trước sau không có lộ diện, Vô Ẩn lâu cũng không có bất luận động tĩnh gì, tra không ra người của Vô Ẩn lâu giờ phút này ẩn trốn ở nơi nào, chúng ta đã dựa theo lời ngài phân phó đi xét từng nhà, cũng tìm không thấy một người khả nghi. Hoàng cung bị Thái Tử từ trong ra ngoài lật đi mấy lần, vẫn là tìm không thấy ngọc tỷ. Bệ hạ trước đó vài ngày triệu kiến qua mọi người, cũng đều tra xét, nhưng không có kết quả."
Phó Trù chậm rãi nhíu mi, sau khi nghe xong, nhàn nhạt nói: "Đi xuống đi."
"Vâng"......
Phó Trù vẫn luôn ngồi đến đoan chính ngay ngắn, dáng ngồi như vậy bảo trì rất nhiều năm, cho dù là không có người ngoài, hắn cũng không dễ dàng quên. Hắn theo thói quen mà xoa xoa huyệt Thái Dương, gọi tới quản sự Thanh Mịch viên đang chờ ở ngoài cửa, hỏi: "Phu nhân đã nhiều ngày đang làm cái gì? Có gì đặc biệt không? Chung quanh an bài thị vệ, nàng có phản ứng gì?"
Quản sự trung niên vội vàng trả lời: "Hồi tướng quân, phu nhân không có hành vi dị thường nào, vẫn là giống như trước đây, mỗi ngày ở trong vườn tùy ý đi lại một chút, đọc sách, nghe Linh Nhi cô nương cùng Tiêu cô nương đấu võ mồm, ngẫu nhiên sẽ cười một cái, rất nhiều thời điểm sẽ nhìn một chỗ xuất thần."
Ánh mắt Phó Trù hơi hơi động, ánh trăng như thủy ngân đổ xuống trong mắt hắn chiếu ra thanh lãnh, hắn hỏi: "Nàng, có hỏi gì về bổn tướng không?"
"Hai ngày trước hỏi qua một lần, hỏi tướng quân gần đây có phải hay không rất bận?"
Phó Trù ấn đường ôn hòa nhẹ nhàng chau lại, gật đầu nói: "Ngươi đi xuống đi, hầu hạ tốt phu nhân. Nhớ lấy, tất cả nước hay thức ăn đồ vật gì chuẩn bị cho phu nhân nhất định phải cẩn thận kiểm tra, nếu có người lạ tiến vào, trước ngăn cản, sau đó hướng bổn tướng bẩm báo. Mọi thứ không được có sai sót."
Quản sự vội cung kính tuân lệnh, lui ra. Chỉ chốc lát sau, lại có người tới báo: "Bẩm Tướng quân, Thái Tử tới."
"Tướng quân gần đây thật kỳ lạ nha, cả bổn Thái Tử ngươi cũng không rảnh tiếp đón, có phải hay không?" Thái Tử tiến vào thư phòng, khẩu khí không tốt, trên mặt rõ ràng rất bất mãn.
Phó Trù đứng dậy hành lễ, liếc liếc mắt một cái, bình tĩnh thong dong cười nói: "Thái Tử nói quá lời, hiện tại là thời kỳ rất quan trọng, vi thần chỉ là muốn vì Thái Tử gánh vác nhiều một chút, không thể mỗi ngày hướng Thái Tử thỉnh an, mong Thái Tử chớ trách cứ."
Thái Tử cười lạnh một tiếng, nói: "Vậy bổn Thái Tử còn phải đa tạ Tướng quân rồi?"
"Không dám!" Phó Trù nhàn nhạt nói: "Thái Tử xin mời ngồi. Người đâu, dâng trà."
Thái Tử hừ một tiếng, nói: "Bổn Thái Tử kêu ngươi xuất binh trấn áp Giang Nam đại quân ngoài thành, ngươi vì sao chậm chạp bất động? Chẳng lẽ là ngại bổn Thái Tử hứa hẹn cho ngươi vị trí Phụ chính vương còn không hài lòng? Đây chính là phong thưởng tối cao."
Phó Trù nói: "Thái Tử hiểu lầm rồi, địch quân trước mắt hướng đi không rõ, chúng ta tự nhiên cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Ly Vương am hiểu sâu binh pháp, giỏi mưu lược, nhiều ngày không có tung tích, không biết ẩn thân nơi nào, lại có mưu kế gì, chúng ta mạo muội ra khỏi thành trấn áp, nếu bên trong thành đột nhiên sinh ra biến cố, vậy phải làm như thế nào mới phải? Lại nói, chúng ta còn muốn đề phòng, bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở sau."
Thái Tử sửng sốt, hơi hơi suy tư, nói: "Ý tứ của Tướng quân là?"
Phó Trù ôn hòa cười, không dấu vết mà nói sang chuyện khác, nói: "Thái Tử tạm thời đừng nóng nảy, trước mắt quan trọng nhất chính là, phải mau tìm được ngọc tỷ. Không có ngọc tỷ, cho dù bước lên ngôi vị hoàng đế, cũng là danh không chính ngôn không thuận. Nếu ngọc tỷ ở trong tay Ly Vương..."
Thái Tử đứng lên, sắc mặt âm ngoan (âm hiểm tàn nhẫn) nói: "Bổn Thái Tử nhất định sẽ không để hắn có được ngọc tỷ."
Tiễn Thái Tử đi, chung quanh cuối cùng hoàn toàn an tĩnh lại.
Bóng đêm đã sâu, hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt, lại không hề buồn ngủ. Ngày đó, hắn bỏ nàng mà đi, trong lòng nàng vẫn còn trách hắn hay không? Hắn vẫn là lợi dụng nàng, cứ việc hắn có vô số lý do, nhưng nói đến cùng, vẫn là lợi dụng. Ruồng bỏ hứa hẹn đối với nàng, hắn không biết nên đi đối mặt với nàng như thế nào? Sợ hãi nhìn đến ánh mắt nàng đạm mạc xa cách, khóe miệng mỏng lạnh mỉa mai, càng không dám suy nghĩ đến đêm đó, nàng như thế nào đau lòng lo lắng cho Tông Chính Vô Ưu vì nàng mà bị thương, bọn họ ở trong sơn động rét lạnh dựa sát vào nhau sưởi ấm như thế nào?
Càng nghĩ tim càng đau đớn, hắn yêu nàng như thế, làm sao nỡ tự tay đem nàng đưa cho người khác? Đó không phải là tự cầm đao hướng chính tim mình đâm khoét sao?
Hắn cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngoài cửa sổ, gió thu hiu quạnh, ánh trăng mát lạnh. Hắn nhìn lên bầu trời cao đen tối vô biên, hậm hực ở trong lòng kia như thế nào cũng phun không ra, hắn há mồm kêu một tiếng: "Người đâu."
Ngoài cửa tiến vào một thị vệ, "Tướng quân có gì phân phó?"
Hắn nhàn nhạt nói: "Lấy bầu rượu đem lại đây."
Kia thị vệ hơi hơi sửng sốt, bị hắn nhìn lướt qua, vội vàng đi lấy rượu.
Phó Trù đến bên cửa sổ ngồi xuống, đây là lần đầu tiên chủ động muốn uống rượu, hắn luôn luôn tự hạn chế, không tham tửu sắc, chỉ sợ hỏng việc. Hôm nay lại là thật sự muốn uống rượu, lòng có ngàn đầu vạn tự (có rất nhiều chuyện suy nghĩ phức tạp), muốn lý giải cũng lý giải không rõ.
Kêu mọi người chung quanh, toàn bộ đều lui ra, vạn nhất uống say, hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy.
Tay cầm bầu rượu, tự rót tự uống. Tửu lượng của hắn không tốt, một bầu rượu chảy vào họng, đau thương cay nồng chảy xuyên qua ruột, đâm qua tim nhập vào phổi, u sầu chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm dày đặc. Người giãy giụa bên bờ vực tình yêu và cừu hận, làm thế nào mới có thể tìm ra lối thoát.
Một ly lại một ly, hắn vẫn là thực thanh tỉnh, liền lấy bầu rượu rót thẳng xuống miệng. Bên tai vẫn vọng tiếng chất vấn của Ngân Hương ngày ấy bên cạnh huyền nhai: "Ngài khi nào trở nên lo trước lo sau như vậy? Ngài không phải vẫn luôn luôn tàn nhẫn độc ác, thiết huyết vô tình, gϊếŧ người không thấy máu sao? Ngài không phải giỏi về ẩn nhẫn, hỉ nộ không hiện ra sao? Ngài không phải bày mưu lập kế, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn sao? Nhưng mà ngài xem xem hiện tại ngài, vì một nữ nhân biến thành bộ dạng gì?"
Rượu mạnh tràn ra khóe miệng, dọc theo hình dáng cương nghị của khuôn mặt, chậm rãi chảy xuôi xuống dưới, cay xé đốt nóng tưới ướt một khoang u sầu đang vùng vẫy giãy giụa.
Hắn ngửa đầu, nhìn minh nguyệt thanh lạnh nhô lên cao, cười đến cực kỳ thê lương. Hắn biến thành bộ dạng gì? Hắn chẳng lẽ không nên là cái dạng này sao? Hắn là con người, là người thì sẽ có cảm tình, là người thì sẽ có thất tình lục dục, nếu có thể lựa chọn, ai mà không muốn thống thống khoái khoái mà sống? Vui vẻ thì cười, thương tâm thì phát tiết ra, ai nguyện ý sống ẩn nhẫn như vậy, sống như người không giống người, quỷ không giống quỷ!
Bầu rượu rốt cuộc đã trống không, hắn vung tay, bầu rượu thanh hoa tinh xảo bị ném ở trên mặt đất, rớt bể thành mấy mảnh. Hắn cảm giác được đầu có chút hôn mê, nhưng ý thức vẫn cứ thanh tỉnh vô cùng, đứng lên, thân mình lắc lư một chút, thoáng nhìn cửa viện có một nữ tử áo trắng mái tóc dài đen nhánh cùng với nguyệt hoa đứng ở dưới cây ngô đồng, xa xa mà nhìn hắn.
Thân hình hắn chấn động, chỉ cho rằng chính mình nhìn hoa mắt, lắc lắc đầu, nhắm đôi mắt lại, lại một lần nữa nhìn qua. Nữ tử kia vẫn còn ở đó, tinh tế yểu điệu, mỹ lệ đến không dính khói lửa nhân gian, chỉ là bóng cây bao phủ, thấy không rõ thần sắc trong mắt nàng.
Hắn cứ si si ngốc ngốc mà nhìn, phảng phất như nhìn thấy nữ tử cười cười với hắn, hình như có một tia chua xót, một tia bi thương, còn có...... đau lòng.
"Dung Nhạc, là nàng sao?" Hắn thật cẩn thận hỏi, sợ một khi lớn tiếng liền sẽ dọa nàng chạy mất.
Nữ tử nhẹ nhàng cười, giọng nói như thiên lai (tiếng trời), đối với hắn nói: "Là ta. Ta đến gặp ngươi."
Chỉ một câu này, khiến cho tâm hắn bỗng nhiên từ lạnh băng trở nên nóng bỏng, như nước sôi cuồn cuộn, hắn nhìn nàng đi từng bước từng bước một hướng hắn đi tới, đi đến trước mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Thân hình hắn mãnh liệt chấn động, đầu óc cũng trở nên vẩn đυ.c không rõ, đôi bàn tay không chịu được khống chế mà nâng mặt nàng lên, cúi xuống hôn lấy đôi môi nàng, đem thống khổ thâm trầm nhất cùng giãy giụa mà hắn chôn dấu dưới đáy lòng, muốn thông qua nụ hôn này làm cho hắn thêm kiên định.
Thân hình nữ tử khẽ run, không có đáp lại. Hắn càng hôn càng cuồng liệt, cảm tình nóng bỏng khiến người khó có thể thừa nhận, cùng với ngày thường bộ dáng ôn hòa của hắn một trời một vực.
Thì ra hắn cũng có tình cảm cuồng liệt như vậy, nữ tử trong lòng run mạnh, bị động thừa nhận tình cảm kịch liệt mà hắn truyền lại đây, thân thể mềm mại run rẩy ở dưới lòng bàn tay hắn, nhưng ngực lại là đau đớn ê ẩm, không tự giác chảy xuống hai hàng nước mắt.
Phó Trù bên môi truyền đến cảm giác ẩm ướt mằn mặn, hơi hơi sửng sốt, rượu mạnh nóng cháy ở trong cơ thể thiêu đốt lý trí của hắn, du͙© vọиɠ kia một khi phóng thích thì không thể khống chế khiến hắn không thể suy nghĩ cẩn thận.
"Dung Nhạc......"
Thở dốc trầm thấp cùng với tiếng kêu hàm hàm hồ hồ, hắn khom người một tay đem nàng chặn ngang bế lên, bước nhanh vào tẩm các, đem nàng nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Màn giường chậm rãi buông xuống, đưa bọn họ cùng với thế giới bên ngoài cách ly nhau. Phó Trù si ngốc nhìn nữ tử dưới thân khiến hắn muốn điên cuồng, chỉ thấy nàng rũ mắt, đầu hướng qua một bên, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi. Hắn biết nàng không muốn, biết nàng không yêu hắn, nhưng mà, hắn muốn phóng túng chính mình một lần, không đi cố kỵ nhiều như vậy, hắn chính là muốn nàng, chỉ nghĩ muốn nàng, chẳng sợ một đêm này qua đi, nàng có lẽ sẽ hận hắn oán hắn, hắn cũng khống chế không được chính mình, giờ phút này mãnh liệt khát vọng đối với nàng đang điên cuồng kích động trong cơ thể. Hắn đã buông tha nàng ba lần, lúc này đây, hắn không nghĩ lại buông tha nàng.
Hắn cúi xuống thân mình, tinh tế hôn mặt mày nàng, bàn tay vuốt ve da thịt bóng loáng tinh tế của nàng, phản ứng tự nhiên nổi lên trên thân thể nàng, khiến cho nội tâm hắn không thể ức chế hạnh phúc đến muốn run rẩy.
"Dung Nhạc...... Kêu ta A Trù."
Thân thể nữ tử dưới thân run lên, liền nức nở kêu một tiếng: "A Trù!"
Một đêm này điên loan đảo phượng, triền miên vô tận. Trời sắp sáng, hắn kiệt sức mà ngã vào bên người nàng, ở bên tai nàng phảng phất dùng hết tình cảm cả đời, đối với nàng nói: "Dung Nhạc, đừng hận ta...... Ta yêu nàng!
******
Gió sáng sớm mang theo hơi rượu còn sót lại trong viện, thổi qua cửa phòng nửa hở vào trong phòng, Phó Trù tỉnh lại, đầu nặng nề như muốn mạng, tựa như là bị người lấy gậy từ phía sau đánh lên gáy. Hắn nửa nằm nửa ngồi dậy, vừa mới mở mắt, tay hắn chạm vào một khối thịt, làn da mềm mại đến giống như tơ lụa thượng hạng, hắn hơi hơi sửng sốt, hết thảy đêm qua như tia chớp hiện lên ở trong đầu một lần, giống như là nằm mộng, nhưng cũng đủ để khiến cho đầu óc hắn tức thì trở nên vô cùng rõ ràng. Cho dù là một giấc mộng, nó cũng là một giấc mộng tốt đẹp đến khiến người không đành lòng tỉnh giấc.
Hắn chậm rãi chậm rãi chuyển mắt qua, tầm mắt dần dần đi lên, lúc ánh mắt chạm đến khuôn mặt thanh lệ thoát tục kia, hô hấp của hắn cơ hồ đều phải đình chỉ. Một cổ cảm xúc mừng như điên chiếm cứ tâm hắn, tiếp đó là bình tĩnh lại, trong lòng liền có chút lo sợ lúng túng không yên. Loạn tính sau khi say rượu, thế nhưng là sự thật!
Trong chốc lát nàng tỉnh lại, hắn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào. Nói xin lỗi với nàng sao? Hắn tựa hồ vẫn luôn thất tín với nàng!
Ánh nắng dương quang chính ngọ xuyên thấu qua tấm rèm giường màu lục lam, chiếu lên trên chiếc giường rộng lớn, vầng sáng màu xanh nhạt lưu chuyển. Hắn lại cúi người xuống, dùng đầu ngón tay thật cẩn thận mà miêu tả hình dáng ngũ quan tinh xảo của nàng, mấy ngày không thấy, hắn tưởng nhớ sự sâu sắc cùng thông thấu lộ ra từ nơi sâu thẳm trong đôi mắt trong sáng của nàng, khiến cho người cảm giác đau đớn tận đáy lòng.
Nữ tử tựa hồ cảm nhận được sự đυ.ng chạm của hắn, đôi mày đẹp chau lại một cái, hai mắt lập tức mở ra, thế nhưng mang theo cảnh giác mãnh liệt, đó là biểu tình ở sau khi ngủ dậy mới có của người sống trong trạng thái cảnh giác một thời gian dài.
Phó Trù ngẩn ra, tay liền cứng đờ, trực giác của hắn cho biết có cái gì không đúng, Dung Nhạc của hắn bình thường ánh mắt tỉnh táo khi tỉnh lại, không hề phòng bị, như thế nào lại là cái dạng cảnh giác mãnh liệt như vậy? Đầu mày hắn dần dần nhăn lại. Nữ tử bên người trợn mắt sau khi nhìn thấy là hắn, vội vàng thu liễm sự sắc bén trong mắt, cười đến ôn nhu mà thâm tình, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "A Trù."
Đồng dạng giống nhau âm thanh như tiếng trời dễ nghe, cơ hồ không có sự khác biệt, nhưng hắn lại rõ ràng nghe ra sự khác biệt, một cái là thanh lạnh hơi trầm thấp, một cái là mang theo triền miên ham muốn yêu thích, nữ tử trước mắt có gương mặt cùng nàng giống nhau như đúc, độc nhất thiếu đi ánh mắt trong sáng thanh thấu như lưu li. Phó Trù đồng tử co rụt lại, trong đầu ầm ầm một tiếng, hắn nhìn đôi mắt nữ tử, thực nhanh liền hiểu rõ một sự thật làm hắn tuyệt đối không muốn tin tưởng.
Nữ nhân này, không phải nàng!
Một cổ lửa giận ngất trời nhanh chóng từ trong lòng hắn bốc cháy lên, xông thẳng lên đầu, sinh sôi đem đôi mắt ôn hòa của hắn biến trở nên có vài phần dữ tợn. Hắn đột nhiên siết chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nữ tử kia, tay bạo nổi lên gân xanh, hai mắt giận dữ, đem nữ tử kia không chút khách khí mà ném tới trên mặt đất, giận dữ nói: "Ngươi đang tìm chết! Dám cả gan giả trang nàng tới lừa gạt bổn tướng!"
"Phanh!" Nữ tử đột nhiên bị quăng ngã trên mặt đất, đầu đυ.ng phải góc bàn bên cửa sổ, máu tươi từ não bộ tức khắc chảy ròng, theo sợi tóc đen nhánh nhỏ giọt xuống dưới. Nàng ta kinh sợ đau đớn, kêu thảm thiết một tiếng, thân hình tức khắc chết lặng. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị nhận ra! Cùng với đêm qua ôn nhu triền miên mà so sánh thật là đối đãi khác nhau như trời với đất. Nữ tử thân thể trần trụi trên mặt đất giơ tay sờ lên chính gương mặt mình, không biết hắn là như thế nào nhận ra? Tấm mặt nạ da người này bóng loáng mềm mại tinh tế nhất là từ trên mặt người sống lột xuống mà tạo thành, vừa nhẹ lại mỏng, hẳn là nhìn không ra sơ hở mới phải!
Nàng ta vội vàng quay đầu, vốn định nói thêm chút gì, lại thấy ánh mắt Phó Trù hướng tới nàng ta khinh bỉ, kinh động mà tức giận như vậy, nàng ta bỗng nhiên liền im miệng, trong lòng biết chính mình mạo phạm đến lãnh địa ở đáy lòng hắn chuyên thuộc về nữ tử thần thánh ở trong Thanh Mịch viên kia.
Phó Trù giờ phút này trong lòng nói không nên lời rốt cuộc là cái cảm giác gì, hắn cho rằng đã được đến nữ tử mà mình yêu thương âu yếm, thì ra nữ nhân cùng hắn một đêm triền miên không phải là nàng! Mà hắn đêm qua lúc giãy giụa vùng vẫy hạ quyết tâm gian nan như vậy, khi cùng nàng triền miên hạnh phúc cùng ngọt ngào, cùng với vui sướиɠ hôm nay sau khi tỉnh lại, bàng hoàng, cảm xúc nhiều như vậy, ở trước mặt một sự thật tàn khốc mà buồn cười như vậy! Hắn không tham luyến nữ sắc, nhưng trước kia cũng không phải không chạm qua nữ nhân, chỉ là phương thức như vậy, hắn không thể chấp nhận.
Bên ngoài thời tiết ấm áp, ánh mặt trời xán lạn mà phô trương thịnh đại long trọng, bao phủ toàn bộ thiên địa, mà ở tại tẩm các rộng lớn này lại là hàn khí bức người, những tia ánh sáng nhè nhẹ nửa điểm cũng chiếu không tới đáy lòng của nam nhân.
Phó Trù bình tĩnh dị thường, bình tĩnh đến khiến người sợ hãi, hắn nhìn nữ tử trên mặt đất, thuật dịch dung hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên sinh ra một loại ý tưởng. Vì thế, xốc lên chăn, bình tĩnh mà khoác kiện xiêm y xuống giường, đi đến trước mặt nữ tử, ngồi xổm xuống, một tay nắm cằm nàng ta, ý cười rõ ràng là ôn hòa lại làm người cảm giác vô cớ sởn tóc gáy.
Hắn khẽ cười nói: "Nếu ngươi thích giả mạo nàng(MY) như vậy, vậy đơn giản...... Bổn tướng tạm chấp nhận thành toàn cho ngươi. Cái kế hoạch kia, do ngươi tới chấp hành, như thế nào? Cả bổn tướng cũng có thể bị ngươi lừa gạt đi, chỉ cần hắn (TCVU) nhìn không thấy đôi mắt của ngươi, nghe không thấy ngươi nói chuyện, vậy hắn (TCVU) nhất định sẽ không biết, ngươi không phải nàng(MY). Vừa lúc, ngươi cũng có thể nếm thử Tiêu Hồn tán do Tần gia các ngươi tự chế, ta lại thuận tiện...... cho ngươi thêm chút liệu (dược liệu)."
"Không! Không......" Nữ tử nghe thấy thế hoảng sợ mà lắc đầu, thân thể mềm mại thẳng run, làm như không thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn hắn, kêu lên: "Thiếu chủ...... Ngài không thể đối với ta như vậy! Tâm của ngài thật sự là tàn nhẫn."
Phó Trù vẫn như cũ ôn nhã cười, lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn nhíu mày, rõ ràng nhớ rõ tối hôm qua trước khi uống rượu có phân phó qua, không hắn cho phép, ai cũng không được phép tiến vào đây. Hắn không có lập tức đứng dậy, chỉ nhìn chăm chú nơi cửa, nhìn cái người nào mà to gan như vậy, dám vi phạm mệnh lệnh của hắn.
Nếu khi đó, hắn dự đoán được người tiến vào sẽ là nàng (MY), vậy hắn nhất định sẽ không trấn định như thế.
Gió thu hơi lạnh, thổi qua lá cây rơi rụng khắp nơi. Mạn Yêu hôm nay bước chân có chút hơi vội vã, nàng đi vào Thanh Hòa viên, cảm giác chung quanh yên tĩnh có chút không bình thường. Phó Trù gọi người trông coi Thanh Mịch viên, không cho phép người bên trong tùy ý xuất nhập, nhưng lại có phân phó, nàng nơi nào cũng không thể đi, lại duy độc (duy nhất) có thể tới Thanh Hòa viên.
Mạn Yêu cúi đầu, thẳng hướng đi tới tẩm các của hắn. Cửa tẩm các nữa hở, nàng cho rằng hắn đã rời khỏi giường, không lên tiếng chào hỏi liền trực tiếp đi vào!
Lúc này trong phòng tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, trên mặt đất xiêm y rơi khắp nơi, một nữ tử trần trụi lưng hướng cửa, nửa nằm nửa ngồi, Phó Trù ngồi xổm bên cạnh nữ tử, một bàn tay nâng cằm nữ tử, tóc hắn lộn xộn tán loạn, quần áo không chỉnh tề, ngực lộ ra, nhìn qua lại có vài phần phóng đãng, khiến người vừa nhìn thấy liền biết lúc trước đã phát sinh qua chuyện gì.
Mạn Yêu ngơ ngác mà đứng ở cửa, có ngạc nhiên một lát, sau khi chờ có phản ứng lại, vội vàng rũ mắt nói: "Thực xin lỗi, đã quấy rầy."
Gặp phải xấu hổ như vậy, thật sự là thực bất đắc dĩ. Nàng nhíu mày, cuống quít xoay người rời đi, lúc này trong phòng Phó Trù thân hình chấn động, trong mắt tức khắc thoáng hiện lên một tia hoảng loạn, không kịp sửa sang lại đầu tóc quần áo, cuống quít bắt một sợi đai lưng vội vàng cột lại, liền vội mau chóng đuổi theo ra ngoài, ở dưới tàn cây ngô đồng ngoài cửa viện bắt được tay nàng.
"Dung Nhạc, ta......" Hắn muốn giải thích, lại không biết phải mở miệng từ đâu.
Mạn Yêu dừng lại bước chân, ngoái đầu nhìn lại hắn, nhàn nhạt nói: "Tướng quân không cần hướng ta giải thích cái gì, đây là quyền lợi của ngươi."
Nói không thèm để ý cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý, rốt cuộc, trước mắt, hắn vẫn là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, nàng vì thân phận chính mình là thê tử của hắn mà nỗ lực ức chế cảm tình trong nội tâm của chính mình, hy vọng chính mình có thể làm được đối với hôn nhân trung thành. Cứ việc cùng Tông Chính Vô Ưu đem lời nói đều nói rõ ràng, nhưng cũng không phủ nhận, thời gian dài ở chung như thế, Nàng đối với Phó Trù cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình, ít nhất nàng vì tình yêu hắn đối với nàng mà cảm động qua, thậm chí là tâm động qua, nàng còn quyết định nếu hắn thua, nàng nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử, không phụ tình yêu của hắn.Nhưng mà, một màn hôm nay, khiến nàng chính mắt nhìn thấy, tổng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu, nàng sẽ không trách cứ hắn cũng không có quyền gì trách cứ, nàng rốt cuộc không hoàn thành trách nhiệm của một thê tử, nàng cũng không có quyền gì ngăn cản hắn đi tìm kiếm nơi an ủi từ người khác. Nếu hắn có thể tìm được một người khác để hắn yêu thương, đối với bọn họ mà nói, cũng là chuyện tốt.
Phó Trù sửng sốt, thấy nàng mặt mày toàn là thần sắc đạm mạc, bỗng nhiên cảm thấy thực buồn cười, hắn cũng xác thật là cười lên tiếng, có chút thê lương nói: "Ta như thế nào đã quên, nàng căn bản sẽ không để ý những chuyện đó. Ta lại không phải người trong lòng nàng, ta làm cái gì, nàng cũng sẽ không quan tâm, cho dù là ta mỗi ngày chiêu kỹ nữ nhập phủ, chỉ sợ nàng cũng sẽ không một chút nhíu mày, thậm chí còn sẽ cao hứng vui vẻ, bởi vì như vậy, ta sẽ không lại đi quấn lấy nàng, nàng cũng không cần lo lắng ứng phó với ta, không cần lo lắng một ngày nào đó ta sẽ nhịn không được muốn nàng, có phải hay không?"
Trên người hắn phát ra một cổ mùi rượu cùng hơi thở hoan dục chưa phai, tràn ngập giữa khoang mũi nàng, Mạn Yêu trực giác muốn đẩy hắn ra, rồi lại nhịn xuống, thấy hai mắt hắn vẩn đυ.c không rõ, sắc mặt cũng không được tốt, liền nhíu mày nói: "Tướng quân, ngươi uống rượu? Người đâu, đi nấu chén canh giải rượu đem tới."
Hạ nhân xa xa ngoài viện hồi đáp, liền vội vàng mà đi.
Phó Trù lại lôi kéo nàng chấp nhất nói: "Nàng còn không có trả lời vấn đề của ta!"
Mạn Yêu thở dài, thuận miệng nói: "Ngươi nghĩ quá nhiều. Thế giới này, nam nhân tam thê tứ thϊếp vốn là chuyện bình thường......"
"Đây không phải là lời nói thật tình của nàng!" Phó Trù đột nhiên ngắt lời nói, hai mắt hàm đau, lời nói nặng nề: "Ngày đó, Tông Chính Vô Ưu tuyển phi, trong lòng nàng cũng không phải là nghĩ như vậy!"
Mạn Yêu mày nhăn đến càng chặt, Phó Trù hôm nay là như thế nào? Rõ ràng là nàng phát hiện hắn cùng nữ nhân khác ở bên nhau, như thế nào ngược lại thành hắn chất vấn nàng? Nàng không nghĩ cùng hắn nói đến vấn đề này, hít sâu một hơi, hơi hơi nghiêng đầu, muốn né tránh hơi thở trên người hắn khiến người không khoẻ, nói thẳng mục đích nàng hôm nay tới đây.
"Tướng quân, ta muốn ra phủ một chuyến."
"Không được." Phó Trù không chút nghĩ ngợi, thực dứt khoát cự tuyệt, không hề thương lượng.
Mạn Yêu rất ít khi thấy thái độ hắn cường ngạnh như vậy, không khỏi buồn bực nói: "Vì sao? Ngươi là lo lắng ta sẽ mật báo cho hắn? Điểm này Tướng quân cứ yên tâm đi, đầu tiên ta đối với quân sự cơ mật của Tướng quân hoàn toàn không biết gì cả, tiếp theo, ta cả hắn người ở nơi nào cũng không biết."
Phó Trù trào phúng cười nói: "Nàng ngược lại thật trực tiếp liền nghĩ tới nguyên nhân liên quan đến hắn. Không được chính là không được. Tùy nàng nghĩ như thế nào."
Một ngày này, hai người tan rã trong không vui. Phó Trù quay đầu lại trông thấy trong phòng Ngân Hương dịch dung thành Mạn Yêu đã mặc xong quần áo đứng ở cửa, ánh mắt oán hận nhìn thẳng bóng dáng nữ tử vừa mới rời đi.
Hắn mày nhăn lại, đi qua, một phen nâng lên tay Ngân Hương, không đợi Ngân Hương có phản ứng, hắn đã dùng hai ngón tay, ở chỗ kinh mạch của nàng mãnh lực đẩy một cái, lại nhanh chóng điểm lên hai đại huyệt đạo của nàng, hai mắt Ngân Hương mở to, sắc mặt tức khắc trắng bệch, há mồm còn chưa kêu ra một tiếng, liền xụi lơ trên mặt đất, ngất đi.
Phó Trù cũng không thèm nhìn tới nàng ta một cái, đối với bên ngoài kêu lên: "Thường Kiên, mang nữ nhân này đi mật thất, cho ta trông chừng kỹ lưỡng, nếu có sai lầm gì, duy nhất hỏi tội ngươi!"
Ánh mắt Thường Kiên chợt lóe, cung kính tuân lệnh.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, một người tham tướng trong quân không màng thị vệ ngoài cửa ngăn trở vội vàng xông vào, không đợi Phó Trù đặt câu hỏi, liền quỳ một gối xuống đất, sắc mặt ngưng trọng nói: "Tướng quân, có chuyện lớn rồi!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Bạch Phát Hoàng Phi
- Chương 54: Triền miên sai lầm